Quyển Thượng
Bạch Mọc
2024-07-03 13:47:45
“... Ngày 23 tháng 12, Liên Bang giành thắng lợi trong cuộc chiến với Đế quốc tại hành tinh M31.M33, Nguyên soái Tịch thành công trong việc đoạt lại…”
Trên màn hình điện tử đang chiếu tin tức quân đội Liên bang lần nữa giành thắng lợi, trong quán lẩu đầy náo nhiệt phút chốc vang lên những tiếng hoan hô vang dội, xung quanh vô cùng ồn ào nhộn nhịp, không khí nhiệt liệt cũng theo hơi nóng đang tăng lên của nồi lẩu mà tăng lên mấy độ.
Khuôn mặt của Tiêu Hằng bị hơi nóng làm đỏ ửng, y nhìn người đàn ông khôi ngô đang sải bước trên màn hình, miệng không nghe theo ý bản thân mà cảm thán một câu, “Thật là tài giỏi.”
“Đúng vậy, Nguyên soái Tịch trước nay chưa từng thua trận, đã tròn mười năm rồi, mỗi lần quân đội Đế quốc tấn công có lần nào là không bị Nguyên soái Tịch đánh cho chạy té khói chứ? Giờ thì tốt rồi, đánh lâu như vậy cuối cùng cũng chịu cúi đầu nhận thua mà đưa người sang đây ký hiệp ước đình chiến rồi, aiz, không biết bọn họ kéo dài lâu như vậy để làm gì nữa.”
Lục Dương bĩu môi, đặt cánh tay lên bả vai Tiêu Hằng, một tay khác thì bưng ly rượu, ngẩng đầu uống cạn một hơi xong thì tiếp tục nói, “Nghe nói chiến dịch lần này quân đội Đế quốc không chỉ thiệt hại hơn một nửa quân số, quả thật có thể nói là thảm bại. Nguyên soái Tịch không những đánh trận giỏi mà ra tay cũng rất quyết liệt, tôi nghe nói tất cả tù binh đều bị xử chết, năm đó lúc thanh trừng quân bộ, một đám cấp cao trong quân bộ ngài ấy đều không nương tay, bao gồm cả chú của ngài ấy, trong khi ngài ấy là do chú mình cất nhắc lên, xem như nửa con trai cũng không ngoa, lòng của Nguyên soái Tịch đúng là rất quyết tuyệt. “
Tiêu Hằng kéo kéo ống tay áo, cảm thấy có hơi nóng nực, y rũ mắt lắc lắc ly rượu trong tay, rồi cụng ly với Lục Dương, sau đó cũng cũng một hơi cạn rượu trong ly.
Rượu cay nồng trôi qua cuống họng xuống dạ dày, làm dâng lên một chút hơi nóng, đôi má trắng nõn của Tiêu Hằng cũng ửng đỏ lên. Y nhìn người đàn ông đĩnh đạc trên màn hình qua làn khói mờ mịt, đôi mi dày chớp chớp, “Không quyết tuyệt thì sao có thể đánh thắng trận? Trên chiến trường anh chết tôi sống, ai hạ thủ lưu tình thì kẻ đỏ chính là quỷ chết dưới kiếm.”
Tiêu Hằng rũ mi, nhìn nồi lẩu đang bốc khói trước mắt, xương bên trong đang sôi ùng ục, kỷ tử và sâm không ngừng trồi lên chìm xuống theo cơn sôi trào, trong không khí ngập tràn mùi thơm của canh thịt, khiến cho men say trong người Tiêu Hằng lại tăng thêm vài phần.
“Đúng thật, mỗi năm Đế quốc phái tới đây vô số gián điệp ẩn núp, ai mà biết mất tên tù binh đó có phải cố ý đầu hàng không, huống chi tính cách của Alpha cao cấp vốn lạnh lùng tàn nhẫn, tác phong hành sự của Nguyên soái Tịch quyết tuyệt như thế cũng có thể hiểu được.”
Lư Ân bỏ một miếng thịt vào miệng, giọng nói lúng búng: “Tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nhưng khuôn mặt của Nguyên soái Tịch phải nói là hoàn mỹ, đã là Alpha cao cấp, còn đẹp trai như vậy, đám Beta như chúng ta phải sống sao đây chứ?”. Cậu nuốt miếng thịt kia xuống, trong mắt toàn là vẻ hâm mộ và ghen tỵ, “Vị nhà tôi không có việc gì là lại lôi ảnh và video của Nguyên soái Tịch ra ngắm, em trai tôi cũng chạy theo xem, đúng là hâm mộ chết tôi rồi.”
“Chiến thần vẫn luôn là thần bảo hộ được Liên bang công nhận, ngay cả Tổng thống cũng nhường ngài ấy ba phần, thử hỏi trong nước có Omega nào mà không thích ngài ấy, đừng nói là Omega, ngay cả Beta, thậm chí là Alpha cũng đầy người mến mộ ngài ấy, cho nên cậu hâm mộ cái quần què ấy.”
Trên màn hình điện tử đang chiếu tin tức quân đội Liên bang lần nữa giành thắng lợi, trong quán lẩu đầy náo nhiệt phút chốc vang lên những tiếng hoan hô vang dội, xung quanh vô cùng ồn ào nhộn nhịp, không khí nhiệt liệt cũng theo hơi nóng đang tăng lên của nồi lẩu mà tăng lên mấy độ.
Khuôn mặt của Tiêu Hằng bị hơi nóng làm đỏ ửng, y nhìn người đàn ông khôi ngô đang sải bước trên màn hình, miệng không nghe theo ý bản thân mà cảm thán một câu, “Thật là tài giỏi.”
“Đúng vậy, Nguyên soái Tịch trước nay chưa từng thua trận, đã tròn mười năm rồi, mỗi lần quân đội Đế quốc tấn công có lần nào là không bị Nguyên soái Tịch đánh cho chạy té khói chứ? Giờ thì tốt rồi, đánh lâu như vậy cuối cùng cũng chịu cúi đầu nhận thua mà đưa người sang đây ký hiệp ước đình chiến rồi, aiz, không biết bọn họ kéo dài lâu như vậy để làm gì nữa.”
Lục Dương bĩu môi, đặt cánh tay lên bả vai Tiêu Hằng, một tay khác thì bưng ly rượu, ngẩng đầu uống cạn một hơi xong thì tiếp tục nói, “Nghe nói chiến dịch lần này quân đội Đế quốc không chỉ thiệt hại hơn một nửa quân số, quả thật có thể nói là thảm bại. Nguyên soái Tịch không những đánh trận giỏi mà ra tay cũng rất quyết liệt, tôi nghe nói tất cả tù binh đều bị xử chết, năm đó lúc thanh trừng quân bộ, một đám cấp cao trong quân bộ ngài ấy đều không nương tay, bao gồm cả chú của ngài ấy, trong khi ngài ấy là do chú mình cất nhắc lên, xem như nửa con trai cũng không ngoa, lòng của Nguyên soái Tịch đúng là rất quyết tuyệt. “
Tiêu Hằng kéo kéo ống tay áo, cảm thấy có hơi nóng nực, y rũ mắt lắc lắc ly rượu trong tay, rồi cụng ly với Lục Dương, sau đó cũng cũng một hơi cạn rượu trong ly.
Rượu cay nồng trôi qua cuống họng xuống dạ dày, làm dâng lên một chút hơi nóng, đôi má trắng nõn của Tiêu Hằng cũng ửng đỏ lên. Y nhìn người đàn ông đĩnh đạc trên màn hình qua làn khói mờ mịt, đôi mi dày chớp chớp, “Không quyết tuyệt thì sao có thể đánh thắng trận? Trên chiến trường anh chết tôi sống, ai hạ thủ lưu tình thì kẻ đỏ chính là quỷ chết dưới kiếm.”
Tiêu Hằng rũ mi, nhìn nồi lẩu đang bốc khói trước mắt, xương bên trong đang sôi ùng ục, kỷ tử và sâm không ngừng trồi lên chìm xuống theo cơn sôi trào, trong không khí ngập tràn mùi thơm của canh thịt, khiến cho men say trong người Tiêu Hằng lại tăng thêm vài phần.
“Đúng thật, mỗi năm Đế quốc phái tới đây vô số gián điệp ẩn núp, ai mà biết mất tên tù binh đó có phải cố ý đầu hàng không, huống chi tính cách của Alpha cao cấp vốn lạnh lùng tàn nhẫn, tác phong hành sự của Nguyên soái Tịch quyết tuyệt như thế cũng có thể hiểu được.”
Lư Ân bỏ một miếng thịt vào miệng, giọng nói lúng búng: “Tàn nhẫn thì tàn nhẫn, nhưng khuôn mặt của Nguyên soái Tịch phải nói là hoàn mỹ, đã là Alpha cao cấp, còn đẹp trai như vậy, đám Beta như chúng ta phải sống sao đây chứ?”. Cậu nuốt miếng thịt kia xuống, trong mắt toàn là vẻ hâm mộ và ghen tỵ, “Vị nhà tôi không có việc gì là lại lôi ảnh và video của Nguyên soái Tịch ra ngắm, em trai tôi cũng chạy theo xem, đúng là hâm mộ chết tôi rồi.”
“Chiến thần vẫn luôn là thần bảo hộ được Liên bang công nhận, ngay cả Tổng thống cũng nhường ngài ấy ba phần, thử hỏi trong nước có Omega nào mà không thích ngài ấy, đừng nói là Omega, ngay cả Beta, thậm chí là Alpha cũng đầy người mến mộ ngài ấy, cho nên cậu hâm mộ cái quần què ấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro