Con Sâu Làm Rầu Nồi Canh

Chương 20

2024-09-05 11:02:48

Những người này nhắc tới Bách Chấn Đình thì hiển nhiên là thập phần kính phục, nhưng nhắc tới Bách Thập Thất lại là ý cười dạt dào, còn trêu chọc vài câu: "Thiếu bang chủ vốn sinh ra đã tuấn tú, lại được các tiểu nương tử yêu thích, nếu như không phải bang chủ ngăn cản, nói không chừng nữ nhân đã xếp đầy trong hậu viện. ”

Hộ vệ Triệu Vô Cực mang đến đều đứng ở trên thuyền nhìn xuống phía dưới, bọn họ đều không giỏi dưới nước, chỉ có thể đứng nhìn.

Nửa khắc sau, nhóm tào công theo Bách Thập Thất nhảy xuống đều nổi lên để lấy khí, mà Bách Thập Thất và Triệu Tử Hằng vẫn không thấy bóng dáng, Triệu Vô Cực đã nhiều năm có thói quen nắm trong tay toàn cục, ngoại trừ hai chân của mình ra, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải chuyện không nắm chắc, tay nắm chặt vịn xe lăn trắng bệch, trong đầu tự dưng dâng lên ý niệm không tốt, đã suy nghĩ đến chuyện làm thế nào để ăn nói với cha mẹ Triệu Tử Hằng.

Phụ thân của Triệu Tử Hằng chính là huynh đệ ruột thịt cùng một tổ phụ với thánh thượng, lại là thư đồng từ nhỏ, tình cảm không tầm thường, mà nhà ngoại tổ Triệu Tử Hằng ở Tô Châu, cho nên hai người tuy rằng tính tình không hợp nhau, nhưng đế hậu vẫn chọn hắn đến làm bạn với Chu vương nam hạ.

Ước chừng qua gần một khắc đồng hồ, nhóm tào công trên thuyền lúc đầu còn cao giọng cười nói chuyện giờ cũng im bặt, chỉ còn lại nhóm tào công xuống nước nhưng còn chưa tìm được người, thần sắc đều ngưng trọng, bỗng nhiên đầu thuyền có người hô: "Tìm được..." Thì ra sau khi Triệu Tử Hằng chìm xuống, đã bị dòng nước cuốn tới phía trước.

Thư Trường Phong đẩy xe lăn đến mũi thuyền, thấy Bách Thập Thất túm lấy Triệu Tử Hằng đã ngất đi lộ ra hơn nửa thân thể, nàng ở trong nước thật sự rất linh hoạt, rõ ràng kéo một đại nam nhân, nhưng lại không thấy chút cố sức nào.

Một đám người xông tới, có người thả thang dây xuống, nhóm tào công nhảy xuống cứu người đều bơi qua, tiếp nhận Triệu Tử Hằng từ trong tay nàng đưa lên thuyền, mà Bách Thập Thất xoay người lại nhảy vào trong nước, gợn sóng trên mặt nước vẫn bình tĩnh, Triệu Vô Cực không rõ nguyên nhân, thò đầu ra nhìn, một lát sau nàng nổi lên, hai tay ôm một con cá lớn nặng chừng mười cân, cười cười lộ ra một hàm răng trắng...

Triệu Vô Cực không khỏi lộ ra một chút ý cười, thật sự là một tiểu tử ham chơi đùa không thay đổi được!

Triệu Tử Hằng bị tào công có kinh nghiệm trên thuyền giúp ọc hết nước sông ra thì tỉnh lại, chỉ cảm thấy mất mặt đến cực điểm, dứt khoát bất chấp tất cả, dựa vào Bách Thập Thất: "Ta bị kinh hách, không dám ở trong khoang thuyền có ánh sáng không tốt nữa, muốn chuyển đến phòng ngươi ở chung, ngươi có đáp ứng không? ”

Bách Thập Thất vỗ vỗ vai hắn: "Gia ơi, ngài bây giờmuốn sao trên trời, ta cũng dựng thang hái xuống cho ngài, sau này ngàn vạn lần đừng cậy mạnh nữa. Lần đầu tiên ta tập bơi, cha ta cũng chưa từng khẩn trương như vậy. Nàng dặn dò tào công "Đi chuyển tất cả hành lý của Tử Hằng vào phòng ta. " Rồi đặt mông xuống boong tàu nghỉ ngơi.

Triệu Tử Hằng trừng mắt: "Ngươi chiếm tiện nghi của ta? ”

Bách Thập Thất ngầm cười: "Ngươi suy nghĩ nhiều rồi. ”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quản bá rất khó xử: "Thiếu bang chủ, Triệu công tử ở trong phòng người, vậy người ở đâu? ”

Triệu Tử Hằng nói đương nhiên "Thập Thất đương nhiên ở cùng ta. ”

Bách Thập Thất: "Ai biết ngươi ngủ có nghiến răng đánh rắm hay không, ta đổi chỗ ngủ là được rồi. ”

Triệu Vô Cực mặt mày giãn ra, hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, không để ý tới hai tiểu tử thúi này hồ nháo nữa, đẩy xe lăn quay về, bên tai nghe tiếng Triệu Tử Hằng vừa mới được cứu khỏi nước không ngừng ồn ào: "... ngươi có là huynh đệ của ta không đó? Lại ghét bỏ ta? ”

Lúc ăn cơm chiều, Triệu Tử Hằng ngồi trên giường Bách Thập Thất uống canh cá, trên mâm là cá kho tàu và hấp, cùng với một đĩa rau xào, bị sặc một bụng nước, có chút phát sốt, sau khi uống hai chén lớn canh gừng, mới ôm chén ăn cơm.

Triệu Vô Cực ngồi ở bên giường, đối với chuyện hắn yếu ớt đến trình độ này cũng rất phục: "Từ ngày mai bắt đầu huấn luyện thêm chút nữa, với tình trạng thân thể này của ngươi, không chịu được một chút mưa gió, tương lai có thể làm cái gì? ”

Triệu Tử Hằng không hề tự ti về bản thân mình: "Ăn uống vui vẻ. ”

"Huynh đệ, ăn uống vui chơi cũng cần thân thể tốt." Bách Thập Thất thay thành một chiếc áo choàng màu đỏ, toàn bộ tóc dùng một cái dây nhỏ màu vàng buộc lên đỉnh đầu, càng tôn lên khuôn mặt như quan ngọc, da như phấn, môi hồng răng trắng, cũng không biết lấy từ đâu được một cái quạt làm trang trí, bộ dạng phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt xuất hiện, dựa vào khung cửa nháy mắt: "Tử Hằng, ngươi có biết vì sao mỗi lần ra ngoài, ta đều được các tiểu nương tử hoan nghênh hơn ngươi không? ”

Triệu Tử Hằng ngây ngốc nói: "Vì sao? ”

Bách Thập Thất: "Bởi vì ta có thân thể tốt nha. ”

Triệu Vô Cực thật muốn đạp tiểu tử thúi này ra ngoài, rõ ràng cũng có chút bản lĩnh thật sự, nhưng hết lần này tới lần khác lại toàn học cái không tốt, nói chuyện lưu manh, dù là nói chuyện nghiêm túc cũng mang theo chỗ lệch lạc.

Vốn dĩ đối với Bách Thập Thất, Triệu Vô Cực có cảm giác không tốt, nhưng chiều nay khi nàng xuất hiện từ trong nước, trong lòng chàng cũng thở phào nhẹ nhõm, đối với tiểu tử có rất nhiều tật xấu này cũng có thể khoan dung một hai. Tào bang đều là một đám hán tử thô lỗ, nàng quanh năm trà trộn trên thuyền vận chuyển lương thực, lại được toàn bang cưng chiều nuôi lớn, khó tránh khỏi dính một thân tật xấu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Con Sâu Làm Rầu Nồi Canh

Số ký tự: 0