Chương 21
2024-09-05 11:02:48
Chàng là người ân oán rõ ràng, nếu đã cứu Triệu Tử Hằng một mạng, thì cũng là một phần tình cảm, giúp nàng sửa chữa tật xấu, muốn hướng nàng về chính đạo hẳn là vẫn có thể làm được, lập tức nói: "Ngày mai, ngươi cùng Tử Hằng luyện tập. ”
Nàng ôm ngực giả bộ nhu nhược: "Đường huynh có điều không biết, ta từ nhỏ có tật tim đập mạnh, nếu quá mức mệt mỏi sẽ mắc bệnh, gần đây vất vả quá mức, thật không nên dậy sớm rèn luyện. ”
Triệu Vô Cực vừa thấy thần sắc từ chối này của nàng thì đã biết là chuyện gì xảy ra, tiểu tử tinh ranh này tất nhiên là phạm vào bệnh lười biếng, với thân thủ hôm nay của nàng, cùng với lời đám tào công kể lại, kết hợp với chuyện Thư Trường Phong nhận xét nàng đứng tấn vững vàng, tất nhiên chắc chắn là đã từng khổ công luyện tập, cái gì mà thân thể không khỏe, tất cả đều là nói nhảm nhí!
Chàng mới lười cãi nhau với hỗn tiểu tử này, đẩy xe lăn đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: "Ngày mai dậy sớm rèn luyện thân thể, nhưng đừng làm chậm trễ chuyện thi đấu ban ngày của các ngươi. ”
Trong khoang thuyền để lại Triệu Tử Hằng và Bách Thập Thất hai mặt nhìn nhau, hồi lâu sau Bách Thập Thất quái dị kêu lên một tiếng: "Tử Hằng, đường huynh đây là tật xấu gì vậy? Bắt người ta phải rèn luyện thân thể, hắn không giống người nhậm chức ở Đại Lý tự hoặc là đô sát viện mà ngược lại giống như xuất thân giáo đầu trong quân.”
Triệu Tử Hằng vẻ mặt kinh hãi nhìn nàng, thiếu chút nữa đã gật đầu.
Bách Thập Thất hậu tri hậu giác: "Chờ một chút, hắn thật sự là giáo đầu trong quân? ”
Triệu Tử Hằng lắp bắp: "Kém một chút… nhưng mà cũng gần như vậy. ”
"Kém rất nhiều được không?" Bách Thập Thất hận mài răng: "Xem ra đêm nay lại phải đổi chỗ ngủ, ngày mai ta cũng không cùng ngươi đứng tấn được đâu. ”
Trong khoang thuyền cách vách, Triệu Vô Cực thu hết vào tai, khóe môi hơi cong, không tiếng động mà cười.
Sắc trời còn chưa sáng, Dụ Kim Thịnh, người am hiểu tìm hiểu tin tức nhất dưới tay Thư Trường Phong gõ cửa phòng bang chủ Bách thiếu ở tối hôm qua.
Cửa khoang chật hẹp thấp bé kêu "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, trong phòng tối đen, Dụ Kim Thịnh mở mồi lửa ra, phát hiện trên giường trống trơn không một bóng người, chăn lật lại một nửa, cửa sổ mở rộng, hơi nước đập vào mặt.
Hắn thò tay sờ một cái, trong chăn vẫn còn dư ấm sót lại.
" ngươi nói... Bách Thập Thất biến mất rồi sao? " Trời còn chưa sáng Triệu Vô Cực đã ở trên boong tàu chờ, gió lạnh đập vào mặt, Thư Trường Phong sợ chàng bị cảm lạnh, cố ý dùng chăn phủ lên đầu gối, mừng rỡ vì gần đây Triệu Vô Cực thường xuyên ra khỏi cửa phòng, trong lòng không biết đã cảm tạ Bách Thập Thất bao nhiêu lần.
Dụ Kim Thịnh trong quân là một tay hảo thủ tìm hiểu tin tức, nào biết từ khi lên thuyền của tào bang Giang Tô, gặp được Bách Thập Thất lại nhiều lần vấp phải trắc trở, kim bài sắp bị Bách thiếu bang chủ đập vỡ rồi.
Hắn cúi đầu, thập phần hổ thẹn: "Tối hôm qua thuộc hạ đã nhìn chằm chằm Bách thiếu bang chủ vào phòng, ngay cả chợp mắt cũng không dám, sáng nay đi gõ cửa, kết quả... Kết quả là, hắn lại nhảy cửa sổ. ”
Tối hôm qua Bách Thập Thất ngủ ở khoang thuyền gần nước, bên cạnh cũng không có lối đi. Dụ Kim Thịnh chưa từ bỏ ý định, lẩm bẩm nói: "Bách thiếu bang chủ sẽ không... Nhảy ra khỏi cửa sổ rơi xuống kênh đấy chứ? ”
Triệu Tử Hằng mới bị Triệu Vô Cực lôi ra khỏi chăn, ngồi luêth trên boong tàu giả chết, nghe vậy bĩu môi: "Yên tâm, Thập Thất rơi xuống kênh đào cũng không chết đuối được đâu. " Hắn dựa vào đường huynh, ôm tay vịn xe lăn khóc lóc: "Đường huynh, ta đang bị sốt! Hôm qua ngâm nước sinh bệnh, vậy mà huynh vẫn nhẫn tâm bắt ta tập luyện? ”
Bàn tay hơi lạnh của Triệu Vô Cực khẽ chạm vào trán hắn: “ có chút nóng lên. " Nhưng cũng không chút thương tiếc: "Vẫn là do thể chất quá kém, chạy thêm vài vòng đổ mồ hôi là hạ sốt. ”
Triệu Tử Hằng kêu rên một tiếng, đã bị hai gã hộ vệ bắt đứng lên chạy...
Trên kênh đào, đêm khuya đều treo đèn lồng ở mũi thuyền, thời gian chậm rãi trôi qia trong tiếng thở hổn hển của Triệu Tử Hằng, bầu trời giống như một cái nồi lớn đen sì đậy kín, hiện tại có người lặng lẽ mở ra một khe hở, có một tia sáng xuyên vào, miêu tả ruộng đồng cùng thôn trang hai bên kênh đào vẽ ra một chút đường nét mơ hồ.
Đường nét kia dần dần rõ ràng, ánh sáng rực rỡ, bóng tối như thủy triều trong nháy mắt rút đi, một ngày mới đến, mặt trời ra sức nhảy ra khỏi đường chân trời, trải ra hai bên bờ sông một mảnh sáng vàng rực rỡ.
Thư Trường Phong lẳng lặng đứng ở phía sau Triệu Vô Cực, nghe được thôn dân trên đê dắt trâu hát dân ca, thời gian thong thả mà nhàn nhã, phảng phất như có thể rửa sạch mười năm chinh chiến phong trần.
Nhóm tào công trên thuyền nhao nhao rời giường, bắt đầu hoạt động trên boong tàu, còn có một số người đi thay thế đồng bạn trực đêm, cả tào thuyền náo nhiệt lên, Triệu Vô Cực cuối cùng cũng lên tiếng, kết thúc thời gian tập luyện buổi sáng hàng ngày của Triệu Tử Hằng.
Toàn thân Triệu Tử Hằng mồ hôi đầm đìa, cho dù đã rèn luyện mấy ngày, da thịt của hắn vẫn mềm nhũn như trước, hai chân run rẩy, dùng hết khí lực bám vào người Dụ Kim Thịnh, để đối phương mang hắn về phòng.
Nàng ôm ngực giả bộ nhu nhược: "Đường huynh có điều không biết, ta từ nhỏ có tật tim đập mạnh, nếu quá mức mệt mỏi sẽ mắc bệnh, gần đây vất vả quá mức, thật không nên dậy sớm rèn luyện. ”
Triệu Vô Cực vừa thấy thần sắc từ chối này của nàng thì đã biết là chuyện gì xảy ra, tiểu tử tinh ranh này tất nhiên là phạm vào bệnh lười biếng, với thân thủ hôm nay của nàng, cùng với lời đám tào công kể lại, kết hợp với chuyện Thư Trường Phong nhận xét nàng đứng tấn vững vàng, tất nhiên chắc chắn là đã từng khổ công luyện tập, cái gì mà thân thể không khỏe, tất cả đều là nói nhảm nhí!
Chàng mới lười cãi nhau với hỗn tiểu tử này, đẩy xe lăn đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu: "Ngày mai dậy sớm rèn luyện thân thể, nhưng đừng làm chậm trễ chuyện thi đấu ban ngày của các ngươi. ”
Trong khoang thuyền để lại Triệu Tử Hằng và Bách Thập Thất hai mặt nhìn nhau, hồi lâu sau Bách Thập Thất quái dị kêu lên một tiếng: "Tử Hằng, đường huynh đây là tật xấu gì vậy? Bắt người ta phải rèn luyện thân thể, hắn không giống người nhậm chức ở Đại Lý tự hoặc là đô sát viện mà ngược lại giống như xuất thân giáo đầu trong quân.”
Triệu Tử Hằng vẻ mặt kinh hãi nhìn nàng, thiếu chút nữa đã gật đầu.
Bách Thập Thất hậu tri hậu giác: "Chờ một chút, hắn thật sự là giáo đầu trong quân? ”
Triệu Tử Hằng lắp bắp: "Kém một chút… nhưng mà cũng gần như vậy. ”
"Kém rất nhiều được không?" Bách Thập Thất hận mài răng: "Xem ra đêm nay lại phải đổi chỗ ngủ, ngày mai ta cũng không cùng ngươi đứng tấn được đâu. ”
Trong khoang thuyền cách vách, Triệu Vô Cực thu hết vào tai, khóe môi hơi cong, không tiếng động mà cười.
Sắc trời còn chưa sáng, Dụ Kim Thịnh, người am hiểu tìm hiểu tin tức nhất dưới tay Thư Trường Phong gõ cửa phòng bang chủ Bách thiếu ở tối hôm qua.
Cửa khoang chật hẹp thấp bé kêu "kẽo kẹt" một tiếng bị đẩy ra, trong phòng tối đen, Dụ Kim Thịnh mở mồi lửa ra, phát hiện trên giường trống trơn không một bóng người, chăn lật lại một nửa, cửa sổ mở rộng, hơi nước đập vào mặt.
Hắn thò tay sờ một cái, trong chăn vẫn còn dư ấm sót lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
" ngươi nói... Bách Thập Thất biến mất rồi sao? " Trời còn chưa sáng Triệu Vô Cực đã ở trên boong tàu chờ, gió lạnh đập vào mặt, Thư Trường Phong sợ chàng bị cảm lạnh, cố ý dùng chăn phủ lên đầu gối, mừng rỡ vì gần đây Triệu Vô Cực thường xuyên ra khỏi cửa phòng, trong lòng không biết đã cảm tạ Bách Thập Thất bao nhiêu lần.
Dụ Kim Thịnh trong quân là một tay hảo thủ tìm hiểu tin tức, nào biết từ khi lên thuyền của tào bang Giang Tô, gặp được Bách Thập Thất lại nhiều lần vấp phải trắc trở, kim bài sắp bị Bách thiếu bang chủ đập vỡ rồi.
Hắn cúi đầu, thập phần hổ thẹn: "Tối hôm qua thuộc hạ đã nhìn chằm chằm Bách thiếu bang chủ vào phòng, ngay cả chợp mắt cũng không dám, sáng nay đi gõ cửa, kết quả... Kết quả là, hắn lại nhảy cửa sổ. ”
Tối hôm qua Bách Thập Thất ngủ ở khoang thuyền gần nước, bên cạnh cũng không có lối đi. Dụ Kim Thịnh chưa từ bỏ ý định, lẩm bẩm nói: "Bách thiếu bang chủ sẽ không... Nhảy ra khỏi cửa sổ rơi xuống kênh đấy chứ? ”
Triệu Tử Hằng mới bị Triệu Vô Cực lôi ra khỏi chăn, ngồi luêth trên boong tàu giả chết, nghe vậy bĩu môi: "Yên tâm, Thập Thất rơi xuống kênh đào cũng không chết đuối được đâu. " Hắn dựa vào đường huynh, ôm tay vịn xe lăn khóc lóc: "Đường huynh, ta đang bị sốt! Hôm qua ngâm nước sinh bệnh, vậy mà huynh vẫn nhẫn tâm bắt ta tập luyện? ”
Bàn tay hơi lạnh của Triệu Vô Cực khẽ chạm vào trán hắn: “ có chút nóng lên. " Nhưng cũng không chút thương tiếc: "Vẫn là do thể chất quá kém, chạy thêm vài vòng đổ mồ hôi là hạ sốt. ”
Triệu Tử Hằng kêu rên một tiếng, đã bị hai gã hộ vệ bắt đứng lên chạy...
Trên kênh đào, đêm khuya đều treo đèn lồng ở mũi thuyền, thời gian chậm rãi trôi qia trong tiếng thở hổn hển của Triệu Tử Hằng, bầu trời giống như một cái nồi lớn đen sì đậy kín, hiện tại có người lặng lẽ mở ra một khe hở, có một tia sáng xuyên vào, miêu tả ruộng đồng cùng thôn trang hai bên kênh đào vẽ ra một chút đường nét mơ hồ.
Đường nét kia dần dần rõ ràng, ánh sáng rực rỡ, bóng tối như thủy triều trong nháy mắt rút đi, một ngày mới đến, mặt trời ra sức nhảy ra khỏi đường chân trời, trải ra hai bên bờ sông một mảnh sáng vàng rực rỡ.
Thư Trường Phong lẳng lặng đứng ở phía sau Triệu Vô Cực, nghe được thôn dân trên đê dắt trâu hát dân ca, thời gian thong thả mà nhàn nhã, phảng phất như có thể rửa sạch mười năm chinh chiến phong trần.
Nhóm tào công trên thuyền nhao nhao rời giường, bắt đầu hoạt động trên boong tàu, còn có một số người đi thay thế đồng bạn trực đêm, cả tào thuyền náo nhiệt lên, Triệu Vô Cực cuối cùng cũng lên tiếng, kết thúc thời gian tập luyện buổi sáng hàng ngày của Triệu Tử Hằng.
Toàn thân Triệu Tử Hằng mồ hôi đầm đìa, cho dù đã rèn luyện mấy ngày, da thịt của hắn vẫn mềm nhũn như trước, hai chân run rẩy, dùng hết khí lực bám vào người Dụ Kim Thịnh, để đối phương mang hắn về phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro