Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?
Chương 22
2025-02-14 02:31:09
Còn hắn, trên đường đến Phủ Châu, chẳng thể quay về giải thích, đến nơi cũng khó lòng an tâm làm việc.Dù có hoàn thành nhiệm vụ, khi quay lại kinh thành, ai biết sẽ còn xảy ra chuyện gì?Ta vào cung, nhưng không đến gặp mẫu hậu, mà đi thẳng đến gặp phụ hoàng.Ta quỳ xuống, khẩn cầu phụ hoàng tra xét thân phận của ta.Phụ hoàng dường như lần đầu tiên nghe được lời đồn này, giận dữ nói:“Lời lẽ hoang đường! Chẳng lẽ bọn chúng nghĩ chuyện tráo đổi con trẻ trong hoàng cung lại dễ dàng đến thế sao?”Người không chịu điều tra, có lẽ vì tin tưởng Hoàng hậu.Nhưng ta thất vọng.Người chưa từng nghĩ đến sao?Người tung ra lời đồn này chính là Hoàng hậu—Vừa có thể làm lu mờ chuyện của Thái tử, vừa khiến Triệu Đoan Hoa không còn là trò cười, lại còn khiến danh tiếng của nhị Hoàng tử Lý Thừa Niên bị tổn hại.Còn ta, chẳng qua chỉ là một con cờ bị bà ta hy sinh vì lợi ích.Tin đồn lan tràn, ngày tháng của ta càng thêm khó khăn.Ngay cả khi ta xuất cung đi tế bái Tạ Vô Dạng, cũng có người chỉ trỏ bàn tán.Nhưng cũng có những người vẫn mong ta bình an.Trước cổng phủ Công chúa, có người lặng lẽ gửi đến rau dưa, trái cây.Có văn nhân học sĩ viết thư an ủi, động viên.Có người gửi tới dược liệu bồi bổ cơ thể.Khi vào cung, ta không khóc.Khi tế bái Tạ Vô Dạng, ta cũng không khóc.Nhưng khi nhìn thấy những thứ ấy, ta lại không kìm được mà bật khóc.Lục Ngạc ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng lau đi nước mắt.“Công chúa, sự thật mãi mãi là sự thật, không thể giả được. Trời cao đang dõi theo, người cứ yên tâm.”Ba ngày sau, đến yến tiệc Trung thu của hoàng gia.Nhưng năm nay, ta không nhận được thiệp mời nhập cung.Triệu Đoan Hoa cố ý đến rủ ta cùng vào cung, khi nghe ta từ chối, nàng ta che miệng cười khẽ, tỏ vẻ kinh ngạc:“Lẽ nào lời đồn là thật, tỷ tỷ thực sự không phải do di mẫu sinh ra sao?”Triệu Đoan Hoa chăm chú quan sát ta, rồi chợt thốt lên:“Lạ thật, thật sự không có lấy một nét giống nhau.”Nàng ta tiến sát lại gần, hạ giọng đến mức chỉ có hai chúng ta nghe thấy:“Tỷ tỷ, đừng trách di mẫu. Dù sao tỷ cũng không phải do di mẫu sinh ra. Một đứa con hoang mà lại chiếm mất vị trí của con ruột di mẫu, dù có đối xử thế nào với tỷ cũng không quá đáng, đúng không?”Thì ra là vậy.Những khổ sở ta từng chịu dường như đã có lời giải thích. Nhưng nếu mẫu hậu muốn, có thể nói thẳng với ta.Chức vị Công chúa này, ta không nhất thiết phải giữ lấy.Nghe nói yến tiệc Trung thu năm nay không mấy vui vẻ.Phụ hoàng tức giận rời đi, mẫu hậu đau lòng nhìn theo, Thái tử thì giận dữ xông đến phủ Công chúa.Hắn cầm roi ngựa, chỉ thẳng vào ta.“Tất cả là tại ngươi, đồ con hoang! Mẫu thân ngươi cùng Vạn Quý phi đã tráo đổi muội muội ruột của ta, ngươi còn mặt mũi ở lại phủ Công chúa sao? Đập cho ta!”Một đám thị vệ hùng hổ xông vào, đập phá, cướp bóc khắp nơi.Ta chỉ nói với hạ nhân:“Đừng ai ngăn cản, giữ lấy mạng mình quan trọng hơn.”Lý Thừa Trạch vung roi quất về phía ta.Lục Ngạc lao đến che chắn, thay ta chịu trọn một roi.Hắn còn muốn đánh tiếp, ta lập tức nắm c.h.ặ.t đ.ầ.u roi, thuận thế kéo mạnh, khiến hắn ngã nhào xuống đất.Ta cúi xuống nhìn hắn từ trên cao.“Hôm nay, hoặc là ngươi giec ta. Nếu không giec được, ta sẽ đánh ngươi đến mức nằm liệt dưới đất.”“Thái tử điện hạ, ngươi quên rồi sao? Ngươi văn không bằng ta, võ cũng không thắng được ta. Ngoài việc đầu thai đúng chỗ, ngươi chẳng có chút bản lĩnh nào cả. Ngươi ghét ta, rốt cuộc là vì ta không phải muội muội ruột của ngươi, hay vì ngươi ghen tỵ? Ghen tỵ vì dù là nữ tử, ta vẫn hơn ngươi về mọi mặt?”Lý Thừa Trạch không dám giec ta.Xông vào phủ Công chúa, hắn có thể lấy danh nghĩa báo hiếu cho mẫu hậu.Nhưng nếu thực sự giec ta, ngang nhiên coi thường luật pháp, vậy thì ngôi vị Thái tử của hắn cũng xem như chấm dứt.Hắn hằn học buông lời đe dọa, rồi dẫn người rời đi.Lục Ngạc dần thả lỏng, vai nàng run lên, nước mắt rơi lã chã.“Điện hạ, sau này người phải làm sao đây?”Ta chạm vào vết roi rướm m.á.u trên lưng nàng, lòng đau nhói:“Ngươi thực sự tin ta không phải do mẫu hậu sinh ra sao?”Nàng không dám nói.Ta thở dài:“Sao ta có thể không phải con ruột của mẫu hậu chứ?”“Dù không phải, ta cũng sẽ khiến nó thành phải.”Bước sang đầu đông, trong ngày tuyết rơi đầu tiên, phụ hoàng triệu ta vào cung.Chúng ta dạo bước giữa ngự hoa viên phủ đầy tuyết trắng.Phụ hoàng chậm rãi nói:“Khi con còn nhỏ, phụ hoàng đã cùng con đắp người tuyết ở đây. Khi ấy, con chỉ bé xíu thế này.”Ta tiếp lời: “Con đã đắp năm người tuyết. Một là phụ hoàng, một là mẫu hậu, một là Thái tử ca ca, một là đệ đệ Thừa Ân, còn lại là con. Khi đó, con nói, năm người chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”Chính vì điều ấy, phụ hoàng cảm động mà dần lạnh nhạt với Vạn Quý phi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro