Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?
Chương 23
2025-02-14 03:00:21
Năm đó, Vạn Quý phi hẳn là hận ta đến thấu xương, mỗi lần gặp ta đều phải buông vài câu chua ngoa cay nghiệt.Sau đó, ta trúng độc.Đến khi tỉnh lại, Vạn Quý phi đã bị tống vào lãnh cung.Phụ hoàng trầm mặc hồi lâu, rồi cất giọng nặng nề:“Phụ hoàng luôn tin con là con gái của trẫm. Nhưng có những chuyện…”Ta cắt ngang lời người:“Phụ hoàng, người nghe xem, có âm thanh gì đó…”Ta không muốn để người nói hết câu.Ta hiểu ý của phụ hoàng—người muốn nói rằng vẫn nên điều tra rõ ràng về thân thế của ta.Nhưng những lời này nếu chính miệng người nói ra, ban đầu có thể sẽ đầy áy náy, nhưng áy náy lâu ngày sẽ hóa thành gánh nặng, gánh nặng chất chồng, tình yêu sâu nặng cũng sẽ trở thành sự chán ghét.Vậy nên, những lời nghi ngờ ấy, tốt nhất đừng bao giờ thốt ra.Ta cất giọng:“Có người rơi xuống nước!”Ta nhanh chóng chạy về phía hồ, lao xuống trước cả đám cung nữ và thái giám, kéo một tiểu cung nữ từ dưới nước lên.Đến khi lôi được người lên bờ, ta đã kiệt sức.Ta ngất đi vào lúc thích hợp nhất.Khi tỉnh lại, ta đã nằm trong một tẩm cung ấm áp, giọng nói của mẫu hậu truyền đến bên tai.“Sao có thể như vậy? Trên người nó sao lại có dấu vết đó? Chuyện này không thể nào!”“Nương nương, lão nô nhìn thấy rất rõ ràng. Dấu vết đó ở nơi kín đáo, mọc ở sát chân trong, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra. Có lẽ nương nương đã nhớ nhầm rồi.” “Nhớ nhầm? Bổn cung sao có thể nhớ nhầm? Trước khi chec, Vạn Quý phi đã nói với ta, bà ta tráo đổi con ta! Ta vốn sinh ra một đứa con trai, trên chân có vết bớt hình trăng khuyết! Nhưng bà ta lại đổi cho ta một đứa con gái! Ta sinh ra là một nam hài!…”Giọng mẫu hậu như xé lòng.“Hoang đường!” Phụ hoàng giận dữ quát lớn. “Lời nói của kẻ điên đó mà nàng cũng tin sao? Bà ta hận nàng thấu xương, ước gì có thể khiến hai mẹ con nàng phản bội lẫn nhau, cố ý gieo rắc lời ác độc để kích động nàng! Vậy mà nàng lại tin! Lại đối xử với Nam Bình như vậy! Nàng quả thật không xứng làm mẫu thân!”Mẫu hậu sững sờ một lúc lâu, rồi bật ra những tiếng nức nở khe khẽ.Ta thấy lòng bình ổn, an tâm chìm vào giấc ngủ.Nhưng giữa mùa đông mà rơi xuống nước, ta rốt cuộc vẫn bị nhiễm hàn khí, thân nhiệt nóng rực, hết lần này đến lần khác có người chạm lên trán ta, đặt khăn lạnh hạ nhiệt.Ta vẫn có thể cảm nhận được, nhưng đầu óc nặng trĩu, mí mắt chẳng thể mở nổi.Lúc này, ta bắt đầu lẩm bẩm những lời mê sảng.“Mẫu hậu, Vạn Quý phi mắng con là con của tiện nhân con mới đánh bà ta, mới đá bà ta… Con không cố ý vô lễ đâu…”“Mẫu hậu, con đau lắm, Vạn Quý phi bấu con đau lắm…” “Tạ Vô Dạng… A Dạng… Mẫu hậu oán hận thiếp, thiếp phải làm sao bây giờ…”Bên tai ta vang lên tiếng nức nở của mẫu hậu, bà trút giận lên các ngự y.“Sao vẫn còn nóng thế này? Một lũ vô dụng, bổn cung giữ các ngươi lại để làm gì!”Mẫu hậu hoảng loạn.Bà bắt đầu có dáng vẻ của một người mẹ.Nhưng đáng tiếc, ta đã không còn bận tâm nữa.Mãi đến ngày hôm sau, ta mới chậm rãi mở mắt.Toàn thân uể oải, đầu óc mơ hồ, tựa như trôi dạt giữa tầng mây mịt mờ.Mẫu hậu vui mừng thốt lên một tiếng, hai hàng lệ chầm chậm lăn xuống.“Nam Bình, con cảm thấy thế nào?”“Mẫu hậu, con đang mơ sao?… Mẫu hậu…”Nước mắt ta tuôn rơi, mẫu hậu ôm lấy ta, nghẹn ngào khóc lớn.Ở lại Khôn Ninh cung dưỡng thương, ngày ngày, ta đều nhận được sự quan tâm, chăm sóc từ mẫu hậu.Dù cho Triệu Đoan Hoa có đến vài lần, nhưng mỗi lần đến, sự chú ý của mẫu hậu cũng chưa từng dành cho nàng ta.Một ngày nọ, Triệu Đoan Hoa lại khóc lóc tìm đến.“Di mẫu ơi, La Thần lừa con! Cái ả Vận Nương kia lại quay về, còn bế theo đứa nhỏ. Rõ ràng hắn chưa từng đuổi ả đi!”Nàng ta nức nở kể lể.Ta từ sau bức rèm bước ra, nhẹ giọng nói:“Mẫu hậu, con muốn về phủ Công chúa.”Mẫu hậu lập tức bỏ mặc nàng ta, quay sang giữ chặt lấy ta:“Thân thể con vẫn chưa hồi phục, phải đợi đến khi khỏe hẳn mới được đi.”Ta liếc nhìn Triệu Đoan Hoa, khẽ ho vài tiếng, giọng yếu ớt:“Mẫu hậu, con thật sự muốn đi.”Mẫu hậu dường như đã hiểu ra điều gì đó, ánh mắt thoáng hiện lên một tia bi thương:“Nam Bình…”Ta cúi người hành lễ, chậm rãi rời đi.Triệu Đoan Hoa đột nhiên gọi ta lại:“Tỷ tỷ, có phải tỷ trách muội không? Nhưng chuyện tình cảm vốn khó lòng kiểm soát, chỉ cần tỷ chịu tha thứ cho muội, muội nguyện ý làm bất cứ điều gì.”Ta dịu dàng đáp:“Vậy thì muội hãy đồng ý với ta một chuyện, hãy làm lành với La Thần, được không? Muội đã có được điều mình mong muốn, thì hãy biết trân trọng. Dẫu sao, quận mã của muội vẫn còn, nhưng Phò mã của ta… đã không còn nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro