Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Chương 25

2025-02-13 10:32:50

Vân Nương cười nhạt: “Khi còn làm thanh quan*, ta cũng từng mơ tưởng sẽ gặp được một vị công tử có tài có sắc, đưa ta ra khỏi nơi nhơ bẩn ấy. Nhưng ta chờ mãi, chờ mãi, vẫn chẳng ai đến.(*)“Thanh quan” (清倌人) là một thuật ngữ dùng để chỉ những nữ tử làm việc trong thanh lâu nhưng chưa từng tiếp khách, tức là chỉ bán nghệ, không bán thân. Những người này thường giỏi ca múa, thi họa, đàn hát, có học vấn, được đào tạo để phục vụ các khách nhân bằng tài nghệ chứ không phải bằng thân thể. Họ có địa vị cao hơn so với kỹ nữ bình thường, nhưng vẫn bị xem là thân phận thấp kém trong xã hội phong kiến.Bọn họ khinh ta, rẻ rúng ta, nhưng lại thèm muốn thân thể ta. Thật là bọn người miệng đầy đạo nghĩa, lòng dạ súc sinh.“Làm nam nhân, học thành văn võ, có thể đem tài trí ra bán cho đế vương. Còn ta thì sao? Học vấn của ta không kém gì đám nam nhân ấy, vậy mà chỉ có thể dùng sắc hầu hạ bọn họ.”“Rõ ràng bọn họ làm thơ chẳng ra gì, ta lại phải vắt óc tìm cách tâng bốc, khen ngợi đến mức chính mình cũng buồn nôn.”“Cái thế đạo này, sao lại bất công với nữ tử đến thế?”Đúng vậy, thế đạo này sao lại bất công với nữ tử đến thế?Trên người nàng lại có thêm những vết thương mới, có vết do La Thần để lại, cũng có vết do Triệu Đoan Hoa gây ra.Ta hỏi nàng, những ngày tháng như vậy, còn có thể nhẫn nhịn được nữa sao?Nàng ngẩng đầu cười.“Đương nhiên là có thể nhẫn. So với ân oán trong thanh lâu, đấu đá trong nội trạch lại dễ dàng hơn nhiều. Ta còn phải vì con trai mình tranh lấy một tiền đồ tươi sáng. Những gì La Thần nợ ta, ta không đòi được, nhưng con ta nhất định sẽ lấy lại.”“Vậy thì đợi tin tức của ta.”Ta cùng nàng nhẹ nhàng chạm tay, nhìn nhau cười.…Đêm yến tiệc tất niên.Lý Thừa Trạch nhìn ta, vẻ mặt như có lời muốn nói lại thôi.Ta cố ý rời khỏi yến tiệc, đi đến chỗ vắng vẻ để tản bộ.Lý Thừa Trạch và Lý Thừa Ân gọi ta lại.“Nam Bình…”“Tỷ tỷ…”Ta ngoảnh đầu, bình tĩnh nhìn bọn họ.Lý Thừa Trạch hít sâu một hơi.“Nam Bình, thật có lỗi với muội. Trước đây là ta không đúng. Ta cứ nghĩ muội không phải do mẫu hậu sinh ra, trong lòng ôm hận mà luôn nhắm vào muội. Ta… không cầu xin muội tha thứ, cũng không mong muội đối xử với ta như trước, chỉ hy vọng muội bình an khỏe mạnh. Ta hứa với muội, mọi chuyện đã qua, ta nhất định sẽ bù đắp cho muội.”Hắn nhìn ta đầy tha thiết. Miệng nói không cầu ta tha thứ, nhưng gương mặt lại viết rõ hai chữ “Mau mau tha thứ đi”, như thể muốn ta nhanh chóng giải thoát hắn khỏi nỗi ân hận và tội lỗi.Con người hắn, ta đã sớm nhìn thấu.Từ nhỏ đã vậy, cho ta một chút ngọt ngào, liền mong ta cảm kích khôn cùng, tốt nhất là khắc cốt ghi tâm, mãi mãi không trái ý hắn.Hắn đối xử tốt với ta, nhưng lại không muốn ta hơn hắn, cho nên sau khi Thái phó khen ngợi ta, hắn tức giận đến mức mấy ngày liền không đến nghe giảng. Cho nên khi biết từ mẫu hậu rằng ta có thể không phải con ruột của bà, hắn liền không chờ nổi mà ra sức chèn ép ta.Ta cúi đầu, rơi lệ.Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất.Lý Thừa Trạch hoảng hốt.“Nam Bình…”“Thái tử điện hạ, ta không cách nào quên được những gì người đã làm với ta. Vì Triệu Đoan Hoa, người sẵn sàng không thừa nhận ta là muội muội của người. Trong mắt người, Triệu Đoan Hoa mới là muội muội của người, vậy còn ta, ta là gì đây?”“Không phải, ta và muội cùng một mẹ sinh ra, còn Triệu Đoan Hoa chỉ là do di mẫu sinh ra. Nếu luận quan hệ huyết thống, tất nhiên ta với muội mới là thân thiết nhất. Ta đối tốt với nàng ta chẳng qua vì nàng đáng thương, không nơi nương tựa…”“Thái tử ca ca!”Một giọng nữ nghẹn ngào vang lên từ trong bóng tối.Triệu Đoan Hoa không thể tin nổi nhìn Thái tử, trong mắt nhanh chóng ngập đầy lệ.Nàng dùng tay che miệng, từng bước lùi về sau, rồi xoay người chạy đi thật nhanh.Lý Thừa Trạch thoáng hoảng hốt, trong mắt ánh lên một tia mơ hồ, nhưng hắn lập tức quay sang ta, nói vội một câu:“Nam Bình, muội cứ về trước đi.”Dứt lời, hắn vội vã đuổi theo Triệu Đoan Hoa.Lý Thừa Ân tức giận giậm chân:“Lý Nam Bình, tỷ xem tỷ chọn nơi nào để nói chuyện vậy, giờ thì Thái tử ca ca và Đoan Hoa tỷ đều giận rồi!”Ta lạnh nhạt liếc hắn một cái, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi vừa gọi ta là gì?”Lý Thừa Ân lập tức co đầu rụt cổ, dường như lúc này mới nhớ ra rằng hắn đến để làm hòa với ta, vậy mà vừa rồi lại trách móc ta, thậm chí còn gọi Triệu Đoan Hoa là tỷ tỷ.Ta hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.Lý Thừa Ân vội vã gọi theo sau:“Sao mà tỷ nhỏ nhen thế, ta nhất thời không để ý mà thôi!” 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Hồi Triều: Chuyện Xưa Cũ Liệu Có Còn Vẹn Nguyên?

Số ký tự: 0