Chương 11 - Không Phải Ta Thì Không Cưới
Công Chúa Lúc N...
2024-08-13 23:11:18
Edit: Bánh Mì Thịt Nướng
Beta: Vũ Sương Viện
Những ngọn nến đỏ đang cháy, những ô cửa sổ bằng gỗ lê vàng khép hờ, không có thứ gì trong căn phòng ngủ rộng lớn là không phải là đồ cống nạp từ khắp nơi trên thế giới. Tấm màn lụa rơi xuống đất, gió nhẹ phất qua khiến những hạt châu lấp lánh trên đó kêu leng keng.
Điều tuyệt vời nhất là viên ngọc dạ minh châu cực lớn treo ở tẩm điện đỉnh chóp, khiến căn phòng như bị bao phủ bởi ánh trăng lạnh lẽo.
Ngay cả chiếc gương đồng lăng hoa cũng được dán bằng lá vàng tinh xảo, và các cạnh được khảm bằng những viên hồng ngọc tinh xảo, tỏa sáng rực rỡ.
Mười mấy trang nương (1) vây quanh để hóa trang cho tân nương sắp cưới, không ngừng nói những lời tốt đẹp.
(1) Trang nương: Người trang điểm thời xưa.
"Công chúa Huệ Hoà thực sự là tân nương xinh đẹp nhất mà nô tỳ từng thấy. Người thì duyên dáng, con gái Lũng Nghiệp trên đời còn có ai có thể có được uy thế vượt qua Công chúa điện hạ?"
"Phải, ai mà không biết Công chúa Huệ Hòa chính là trưởng tỷ cùng mẹ với đương kim bệ hạ, thân phận như vậy, ai dám vượt mặt Trưởng công chúa?" Một trang nương vừa phụ họa vừa cài chiếc kẹp tóc bằng vàng khảm đá quý vào búi tóc của Công chúa.
"Người mà Công chúa gả cho cũng là rồng phượng trong nhân gian, là Cảnh đại tướng quân, bất kể địa vị hay dung mạo đều xứng với Công chúa, cuộc hôn nhân này thật sự là duyên trời tác hợp!"
Bị vây quanh chính giữa là Công chúa Huệ Hòa - Tạ Nguyên, nàng ngẩn người nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Trưởng công chúa Huệ Hoà thanh danh phức tạp kết hôn với Cảnh đại tướng quân và những người bên cạnh nàng nói những lời trái với lương tâm của họ, cố gắng lấy lòng nàng.
Mà trên đời này, không biết có bao nhiêu người sẽ mắng nàng là vô liêm sỉ, lấy thân phận công chúa để ép Cảnh tướng quân phục tùng, nàng thật sự giống như đệ đệ của mình là Hoài Minh đế đều là cá mè một lứa.
Từ khi Hoài Minh đế lên nắm quyền, đã hành động ngông cuồng, coi thường lễ nghĩa, tự mình sáng tạo ra "cẩu ngậm tấu chương pháp" (2), cũng không thượng triều, đại thần đi lên tấu chương hắn toàn mang một con chó tới chọn lựa và dùng xúc xắc, chó chọn cái nào hắn liền lấy tới, liếc nhìn vài lần rồi gieo xúc xắc để quyết định xem có chấp nhận nó hay không. Càng hoang đường chính là cuối cùng là dùng chân chó chấm mực đóng dấu ấn.
(2) Cẩu ngậm tấu chương pháp: Phương pháp chó ngậm tấu chương
Người trong thiên hạ đều chế nhạo hắn với cái danh là cẩu hoàng đế thật, Hoài Minh đế biết chuyện bèn hạ ngục văn chương, ai dám nhắc đến cẩu trong thơ văn, hoặc có lời lẽ bất kính với hắn đều bị lưu đày hoặc là tịch thu tài sản và chém hết cả nhà. Hắn không chút bận tâm đến ý kiến của mọi người.
Tân đế kế vị mới chưa đầy ba ngày, nhưng vì không thuyết phục được tân hoàng, Ngự sử đại phu Chương Lương Bật đã hét lớn một tiếng: "Nếu hoàng thượng như thế này thì nước mất sớm!" Dứt lời đâm trụ mà chết.
Hoàng đế Hoài Minh nghe đến đây thì phá lên cười, nước mắt giàn giụa, một lúc sau đá con chó bên cạnh, lạnh lùng nói: "Truyền trẫm ý chỉ đi xuống, Ngự sử đại phu Chương Lương Bật dám can đảm vọng nghị vận mệnh của đất nước, thi thể ném vào bãi tha ma để súc sinh gặm nhấm, liên lụy đến gia tộc sẽ bị tịch thu tài sản và chém hết cả nhà!"
"Nếu hắn ta muốn chết, trẫm liền thành toàn cho hắn, không những thế còn để cả nhà hắn xuống hầu hạ hắn không chừa một người nào. Còn dám nói trẫm không phải vị vua nhân từ?"
Chương gia trên dưới hơn bốn trăm người bị trảm sau một đêm, mùi máu tươi tràn ngập Lũng Nghiệp thành suốt ba ngày.
Kể từ đó, không ai dám can ngăn, thậm chí còn phát ít sổ ghi chép hơn, nhưng thật ra có một quan viên từ đây phát hiện cơ hội, ở tấu chương thượng vẽ một ít người, chọc cho Hoài Minh đế rất vui vẻ.
Đem hắn trực tiếp từ tứ phẩm Đại lý Tự thiếu khanh liền nhảy tam cấp, thăng nhiệm Thừa tướng, phủ đệ nhất phẩm.
Loại Hoài Minh đế này hành sự hoang đường, tàn nhẫn và vô nhân đạo, nhưng hắn lại khá ngoan ngoãn với trưởng tỷ của mình - Trưởng công chúa Huệ Hoà.
Bất quá, Công chúa Huệ Hòa cũng không phải là cái thứ gì tốt, hành sự rêu rao, xa hoa vô độ tạm thời không nói, nếu trong nhà một nữ nhân có chút lời nói không thuận ý nàng, Trưởng công chúa Huệ Hòa trực tiếp đem nàng đình trượng (3) đến chết.
(3) Đình trượng: Là hoàng đế sai người dùng côn trượng đánh vào mông của bề tôi.
Trên phố đồn Trưởng công chúa Huệ Hòa không hổ là cùng mẹ với Hoài Minh đế và cả hai hành động giống hệt nhau.
Mà yêu cầu của Huệ Hòa với Hoài Minh đế gần đây nhất chính là đương kim Phiêu Kị đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng, Cảnh Hữu Lăng.
Trang điểm và làm tóc xong, hỉ nương lo sợ bất an mà thấp giọng nói: "Giờ lành đã sớm đã qua, sao đón dâu còn chưa tới? Trên đường sợ là có chút sự tình gì trì hoãn? Thật là làm bậy, đây chính là đại hôn của Trưởng công chúa, cư nhiên cũng dám như thế hành sự."
So với những người khác thấp thỏm bất an, Trưởng công chúa Tạ Nguyên ngoài dự đoán bình tĩnh, nàng ngồi ngay ngắn ở trên giường, trên mặt không có biểu tình gì, không lộ ra vẻ vui mừng hoặc tức giận.
Trang bà cảm thấy Trưởng công chúa điện hạ trong truyền thuyết tàn nhẫn, độc ác so với trong tưởng tượng ôn hòa rất nhiều. Mặc dù bọn họ đã cẩn thận, nhưng là bởi vì quá mức lo lắng, huống hồ trang điểm và làm tóc phức tạp, khó tránh khỏi sự sơ ý, cho dù vừa rồi một trang nương trang điểm với đôi tay run rẩy vô tình làm đau Trưởng công chúa —— trang nương lúc ấy mặt xám như tro tàn, hoảng sợ quỳ xuống khóc, môi mấp máy nhưng không nói được lời nào, hiển nhiên là chuẩn bị nhận ban chết.
Ai ngờ Công chúa Huệ Hòa được nuông chiều lại vô lý chỉ liếc nàng một cái, một câu cũng chưa nói, vẫn là thị nữ bên cạnh Công chúa nói: "Hôm nay là đại hôn của Công chúa điện hạ, có chuyện gì chính các ngươi có mấy cái đầu cũng gánh vác không nổi. Ta cũng không kham nổi. Ngươi cũng đừng quỳ, đứng dậy đứng sang một bên đi, đừng chậm trễ tâm tình của Công chúa điện hạ."
Trang nương như được đại xá, run run rẩy rẩy mà đi đến một bên yên lặng rơi lệ.
Hóa ra là bởi vì đại hôn, không thích hợp đổ máu.
Rất nhiều người hầu hai mắt nhìn nhau, vẫn là không dám nói nhiều lời.
Đã gần đến giờ dậu, vẫn không thấy ai tiến đến đón tân nương.
Một đám người trong lòng lo sợ, một bên lo lắng vị Trưởng công chúa điện hạ này đột nhiên làm khó dễ, một bên lại nghi hoặc, lâu như vậy không có tin tức, chỉ sợ là sự tình có biến.
Đột nhiên, một tiếng hét lớn từ bên ngoài cung điện truyền đến —
"Bức vua thoái vị —— có người bức vua thoái vị!"
Chỉ một thoáng giống như là đổ dầu vào chảo, truyền đến đủ loại thanh âm, tiếng người, tiếng bước chân, tiếng đồ vật rơi xuống đất, bóng người chen chúc.
Dường như mỗi người đều xé bỏ chiếc mặt nạ ngoan ngoãn, không có thân phận cũng đã không có quy củ, mỗi người đều chỉ còn lại bản năng sinh tồn.
Bất luận là tỳ nữ hay là thái giám đều liều mạng chạy không màng tất cả mà chạy ra khỏi cung, có thị vệ miễn cưỡng cầm đao muốn duy trì trật tự, nhưng bị những người chạy trốn đâm thẳng vào người, trong cung giống như nước sôi đang trào ra.
Trong điện Chiêu Dương, hơn mười vị trang nương hai mắt nhìn nhau, nhưng rất nhanh trong số họ đã không cưỡng lại được ham muốn sống sót, bất chấp lao ra khỏi cung.
Những người khác thấy Trưởng công chúa cũng không ngăn cản, cũng không còn cố kỵ, ngược lại là trang nương đứng bên cạnh khóc yên lặng rời đi, nàng quay đầu, trên mặt còn có nước mắt lúc trước, ngập ngừng nói: "Công chúa, người cũng chạy trốn đi, ở trong cung này cũng không sống nổi."
Trang nương chỉ thấy Trưởng công chúa lắc đầu, nhìn nàng hơi hơi mỉm cười, người mặc dệt kim hoa phục, trang điểm diễm lệ, phảng phất giống như một tiên nữ của chín tầng trời.
"Đừng lo lắng cho ta, ngươi chạy đi, chạy để giữ lấy mạng."
Tạ Nguyên là người duy nhất còn sót lại trong điện Chiêu Dương rộng lớn, trong đại sảnh trống trải, viên dạ minh châu khổng lồ tỏa sáng trên người nàng, trên người áo cưới thêu đầy trân châu pháp lang cùng với đá quý, mỗi chiếc đều được thêu chỉ vàng, mỗi một viên đều là dùng chỉ vàng thêu, vạt áo được thêu đầy hoa sen bằng chỉ vàng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Trên đầu đội một chiếc mũ phượng hoàng được làm bằng ngọc trai và tơ vàng, toàn thân tràn đầy sự xa hoa.
Xa xa, cách đó không xa truyền đến âm, tiếng va chạm kiếm của các binh lính, mùi máu tanh thậm chí tràn ngập điện Chiêu Dương.
Một số la hét, một số khóc lóc, một số nguyền rủa, một số gầm lên.
Không biết bao lâu về sau, trong hoàng cung Lũng Nghiệp rốt cuộc dần dần bình tĩnh trở lại, Tạ Nguyên nghe được xa xa truyền đến tiếng bước chân.
Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên mặc áo cưới đứng ngoài điện, trong tay cầm một thanh trường kiếm, máu còn đang chảy xuống, từng giọt từng giọt, hẳn là vừa mới chém giết.
Y vốn là đứng ngược ánh sáng, nhưng vừa bước vào bên trong điện, dạ minh châu thoáng chốc chiếu sáng mặt y.
Tạ Nguyên mới thấy rõ diện mạo của y, sáng trong như hàn nguyệt, cao không thể với tới. Y tựa hồ sinh ra chính là đã có vẻ ngoài lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, hoặc là, loại tàn nhẫn này chỉ dành cho một mình nàng.
Y biểu tình đạm mạc, hoàn toàn đối lập với bộ lễ phục màu sắc rực rỡ trên người.
Vốn là phu quân của nàng, Cảnh Hữu Lăng.
Bây giờ dẫn theo kiếm, y chậm rãi đi về phía nàng.
Cảnh Hữu Lăng từng bước một bước vào trong điện, ánh kiếm sắc bén hướng đến cổ Tạ Nguyên, nhưng nó không thể dừng lại ở một điểm nhỏ nhất, thanh kiếm lạnh lẽo chỉ nàng cử động nhẹ là có thể xuyên qua cổ nàng.
Tạ Nguyên thần sắc mặt không chút thay đổi, như cũ là ngồi ngay ngắn ở trên giường trong điện Chiêu Dương, tựa hồ hiện tại đang đưa cho nàng, không phải một thanh kiếm sắc lạnh lẽo đầy khí tức, mà là một thiếu niên đưa tới một cành hoa mai.
Cảnh Hữu Lăng vẫn không dùng kiếm để bịt chặt cổ họng nàng, rũ mắt nhìn nàng, "Điện hạ không sợ chết sao?"
Tạ Nguyên ngẩng đầu nhìn y, bỗng nhiên nở nụ cười.
Khác với nụ cười mà nàng dành cho trang nương vừa rồi, nụ cười này khiến nàng kém tươi tắn và trẻ con hơn.
"Ta đương nhiên sợ chết," Nàng đưa tay vuốt ve phần nhô ra trên cổ của Cảnh Hữu Lăng, "Nhưng ta đang đánh cược."
"Đánh cược cái gì?"
"Đương nhiên là đánh cược, Cảnh đại tướng quân ngươi, tiếc không muốn giết ta."
Cảnh Hữu Lăng nghe vậy cười nhạo một tiếng, không chút nào do dự mà rút kiếm hướng đến ngực Tạ Nguyên ——
Tạ Nguyên hai mắt tan rã, chỉ nhìn y đang lau kiếm bằng một chiếc khăn tay trắng sạch.
Y đứng ở điện Chiêu Dương, lại xa như vậy không dính nhiễm nửa phần hồng trần
Cảnh gia rất quy củ, nghe nói rằng một trong số đó là lau kiếm sau trận chiến ngay lập tức, không thể trì hoãn. Cảnh Hữu Lăng từ trước đến nay luôn đoan chính và luôn làm theo các quy củ nghiêm ngặt.
Chỉ là những gì y đang làm bây giờ thực sự tàn nhẫn và vô tình.
Tạ Nguyên đột nhiên nhớ tới lúc trước, trước khi họ còn chưa đi đến bây giờ nông nỗi là lúc Thánh thượng đã cố ý tứ hôn cho bọn họ. Một số người ở Lũng Nghiệp đã cười và nói rằng Trưởng công chúa và Cảnh tam công tử hai người bát tự không hợp, trời sinh không xứng.
Quả nhiên là sự thật.
Năm Thuận Trị thứ nhất, Hoài Minh đế lên ngôi chưa đầy một năm, vì hành vi bạo ngược, hành sự hoang đường mà bị Phiêu Kị đại tướng quân bức vua thoái vị mà chết, vị này trong sử sách gọi là 'cẩu hoàng đế' Hoài Minh đế trước khi bị kiếm đâm chết vẫn cười, ôm con chó của mình trong vòng tay.
"Các ngươi nóng nảy, ha ha, các ngươi muốn đem giết trẫm, ha ha ha! Trẫm còn tưởng rằng các ngươi có thể làm cái gì ——"
Hắn mỉm cười bị đâm chết trên ngai vàng, hợp với con chó của hắn cũng bị đâm chết.
Thánh nhân bất nhân, coi thường dân như cẩu rơm, dưới thời Hoài Minh đế, chính quyền điêu tàn, dân chúng lầm than.
Vị cẩu hoàng đế này trong sử sách thanh danh hỗn loạn, để tiếng xấu muôn đời.
Còn tỷ tỷ của hắn, Trưởng công chúa Huệ Hoà, đêm tân hôn bị phu quân của mình Phiêu Kị tướng quân Cảnh Hữu Lăng đâm chết, không ai cảm thấy tiếc cho vị Trưởng công chúa đã thông đồng với Hoài Minh đế làm việc xấu.
Bao gồm cả Cảnh Hữu Lăng, kẻ đã đâm chết nàng bằng chính tay mình.
Beta: Vũ Sương Viện
Những ngọn nến đỏ đang cháy, những ô cửa sổ bằng gỗ lê vàng khép hờ, không có thứ gì trong căn phòng ngủ rộng lớn là không phải là đồ cống nạp từ khắp nơi trên thế giới. Tấm màn lụa rơi xuống đất, gió nhẹ phất qua khiến những hạt châu lấp lánh trên đó kêu leng keng.
Điều tuyệt vời nhất là viên ngọc dạ minh châu cực lớn treo ở tẩm điện đỉnh chóp, khiến căn phòng như bị bao phủ bởi ánh trăng lạnh lẽo.
Ngay cả chiếc gương đồng lăng hoa cũng được dán bằng lá vàng tinh xảo, và các cạnh được khảm bằng những viên hồng ngọc tinh xảo, tỏa sáng rực rỡ.
Mười mấy trang nương (1) vây quanh để hóa trang cho tân nương sắp cưới, không ngừng nói những lời tốt đẹp.
(1) Trang nương: Người trang điểm thời xưa.
"Công chúa Huệ Hoà thực sự là tân nương xinh đẹp nhất mà nô tỳ từng thấy. Người thì duyên dáng, con gái Lũng Nghiệp trên đời còn có ai có thể có được uy thế vượt qua Công chúa điện hạ?"
"Phải, ai mà không biết Công chúa Huệ Hòa chính là trưởng tỷ cùng mẹ với đương kim bệ hạ, thân phận như vậy, ai dám vượt mặt Trưởng công chúa?" Một trang nương vừa phụ họa vừa cài chiếc kẹp tóc bằng vàng khảm đá quý vào búi tóc của Công chúa.
"Người mà Công chúa gả cho cũng là rồng phượng trong nhân gian, là Cảnh đại tướng quân, bất kể địa vị hay dung mạo đều xứng với Công chúa, cuộc hôn nhân này thật sự là duyên trời tác hợp!"
Bị vây quanh chính giữa là Công chúa Huệ Hòa - Tạ Nguyên, nàng ngẩn người nhìn mình trong gương, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Trưởng công chúa Huệ Hoà thanh danh phức tạp kết hôn với Cảnh đại tướng quân và những người bên cạnh nàng nói những lời trái với lương tâm của họ, cố gắng lấy lòng nàng.
Mà trên đời này, không biết có bao nhiêu người sẽ mắng nàng là vô liêm sỉ, lấy thân phận công chúa để ép Cảnh tướng quân phục tùng, nàng thật sự giống như đệ đệ của mình là Hoài Minh đế đều là cá mè một lứa.
Từ khi Hoài Minh đế lên nắm quyền, đã hành động ngông cuồng, coi thường lễ nghĩa, tự mình sáng tạo ra "cẩu ngậm tấu chương pháp" (2), cũng không thượng triều, đại thần đi lên tấu chương hắn toàn mang một con chó tới chọn lựa và dùng xúc xắc, chó chọn cái nào hắn liền lấy tới, liếc nhìn vài lần rồi gieo xúc xắc để quyết định xem có chấp nhận nó hay không. Càng hoang đường chính là cuối cùng là dùng chân chó chấm mực đóng dấu ấn.
(2) Cẩu ngậm tấu chương pháp: Phương pháp chó ngậm tấu chương
Người trong thiên hạ đều chế nhạo hắn với cái danh là cẩu hoàng đế thật, Hoài Minh đế biết chuyện bèn hạ ngục văn chương, ai dám nhắc đến cẩu trong thơ văn, hoặc có lời lẽ bất kính với hắn đều bị lưu đày hoặc là tịch thu tài sản và chém hết cả nhà. Hắn không chút bận tâm đến ý kiến của mọi người.
Tân đế kế vị mới chưa đầy ba ngày, nhưng vì không thuyết phục được tân hoàng, Ngự sử đại phu Chương Lương Bật đã hét lớn một tiếng: "Nếu hoàng thượng như thế này thì nước mất sớm!" Dứt lời đâm trụ mà chết.
Hoàng đế Hoài Minh nghe đến đây thì phá lên cười, nước mắt giàn giụa, một lúc sau đá con chó bên cạnh, lạnh lùng nói: "Truyền trẫm ý chỉ đi xuống, Ngự sử đại phu Chương Lương Bật dám can đảm vọng nghị vận mệnh của đất nước, thi thể ném vào bãi tha ma để súc sinh gặm nhấm, liên lụy đến gia tộc sẽ bị tịch thu tài sản và chém hết cả nhà!"
"Nếu hắn ta muốn chết, trẫm liền thành toàn cho hắn, không những thế còn để cả nhà hắn xuống hầu hạ hắn không chừa một người nào. Còn dám nói trẫm không phải vị vua nhân từ?"
Chương gia trên dưới hơn bốn trăm người bị trảm sau một đêm, mùi máu tươi tràn ngập Lũng Nghiệp thành suốt ba ngày.
Kể từ đó, không ai dám can ngăn, thậm chí còn phát ít sổ ghi chép hơn, nhưng thật ra có một quan viên từ đây phát hiện cơ hội, ở tấu chương thượng vẽ một ít người, chọc cho Hoài Minh đế rất vui vẻ.
Đem hắn trực tiếp từ tứ phẩm Đại lý Tự thiếu khanh liền nhảy tam cấp, thăng nhiệm Thừa tướng, phủ đệ nhất phẩm.
Loại Hoài Minh đế này hành sự hoang đường, tàn nhẫn và vô nhân đạo, nhưng hắn lại khá ngoan ngoãn với trưởng tỷ của mình - Trưởng công chúa Huệ Hoà.
Bất quá, Công chúa Huệ Hòa cũng không phải là cái thứ gì tốt, hành sự rêu rao, xa hoa vô độ tạm thời không nói, nếu trong nhà một nữ nhân có chút lời nói không thuận ý nàng, Trưởng công chúa Huệ Hòa trực tiếp đem nàng đình trượng (3) đến chết.
(3) Đình trượng: Là hoàng đế sai người dùng côn trượng đánh vào mông của bề tôi.
Trên phố đồn Trưởng công chúa Huệ Hòa không hổ là cùng mẹ với Hoài Minh đế và cả hai hành động giống hệt nhau.
Mà yêu cầu của Huệ Hòa với Hoài Minh đế gần đây nhất chính là đương kim Phiêu Kị đại tướng quân tiếng tăm lẫy lừng, Cảnh Hữu Lăng.
Trang điểm và làm tóc xong, hỉ nương lo sợ bất an mà thấp giọng nói: "Giờ lành đã sớm đã qua, sao đón dâu còn chưa tới? Trên đường sợ là có chút sự tình gì trì hoãn? Thật là làm bậy, đây chính là đại hôn của Trưởng công chúa, cư nhiên cũng dám như thế hành sự."
So với những người khác thấp thỏm bất an, Trưởng công chúa Tạ Nguyên ngoài dự đoán bình tĩnh, nàng ngồi ngay ngắn ở trên giường, trên mặt không có biểu tình gì, không lộ ra vẻ vui mừng hoặc tức giận.
Trang bà cảm thấy Trưởng công chúa điện hạ trong truyền thuyết tàn nhẫn, độc ác so với trong tưởng tượng ôn hòa rất nhiều. Mặc dù bọn họ đã cẩn thận, nhưng là bởi vì quá mức lo lắng, huống hồ trang điểm và làm tóc phức tạp, khó tránh khỏi sự sơ ý, cho dù vừa rồi một trang nương trang điểm với đôi tay run rẩy vô tình làm đau Trưởng công chúa —— trang nương lúc ấy mặt xám như tro tàn, hoảng sợ quỳ xuống khóc, môi mấp máy nhưng không nói được lời nào, hiển nhiên là chuẩn bị nhận ban chết.
Ai ngờ Công chúa Huệ Hòa được nuông chiều lại vô lý chỉ liếc nàng một cái, một câu cũng chưa nói, vẫn là thị nữ bên cạnh Công chúa nói: "Hôm nay là đại hôn của Công chúa điện hạ, có chuyện gì chính các ngươi có mấy cái đầu cũng gánh vác không nổi. Ta cũng không kham nổi. Ngươi cũng đừng quỳ, đứng dậy đứng sang một bên đi, đừng chậm trễ tâm tình của Công chúa điện hạ."
Trang nương như được đại xá, run run rẩy rẩy mà đi đến một bên yên lặng rơi lệ.
Hóa ra là bởi vì đại hôn, không thích hợp đổ máu.
Rất nhiều người hầu hai mắt nhìn nhau, vẫn là không dám nói nhiều lời.
Đã gần đến giờ dậu, vẫn không thấy ai tiến đến đón tân nương.
Một đám người trong lòng lo sợ, một bên lo lắng vị Trưởng công chúa điện hạ này đột nhiên làm khó dễ, một bên lại nghi hoặc, lâu như vậy không có tin tức, chỉ sợ là sự tình có biến.
Đột nhiên, một tiếng hét lớn từ bên ngoài cung điện truyền đến —
"Bức vua thoái vị —— có người bức vua thoái vị!"
Chỉ một thoáng giống như là đổ dầu vào chảo, truyền đến đủ loại thanh âm, tiếng người, tiếng bước chân, tiếng đồ vật rơi xuống đất, bóng người chen chúc.
Dường như mỗi người đều xé bỏ chiếc mặt nạ ngoan ngoãn, không có thân phận cũng đã không có quy củ, mỗi người đều chỉ còn lại bản năng sinh tồn.
Bất luận là tỳ nữ hay là thái giám đều liều mạng chạy không màng tất cả mà chạy ra khỏi cung, có thị vệ miễn cưỡng cầm đao muốn duy trì trật tự, nhưng bị những người chạy trốn đâm thẳng vào người, trong cung giống như nước sôi đang trào ra.
Trong điện Chiêu Dương, hơn mười vị trang nương hai mắt nhìn nhau, nhưng rất nhanh trong số họ đã không cưỡng lại được ham muốn sống sót, bất chấp lao ra khỏi cung.
Những người khác thấy Trưởng công chúa cũng không ngăn cản, cũng không còn cố kỵ, ngược lại là trang nương đứng bên cạnh khóc yên lặng rời đi, nàng quay đầu, trên mặt còn có nước mắt lúc trước, ngập ngừng nói: "Công chúa, người cũng chạy trốn đi, ở trong cung này cũng không sống nổi."
Trang nương chỉ thấy Trưởng công chúa lắc đầu, nhìn nàng hơi hơi mỉm cười, người mặc dệt kim hoa phục, trang điểm diễm lệ, phảng phất giống như một tiên nữ của chín tầng trời.
"Đừng lo lắng cho ta, ngươi chạy đi, chạy để giữ lấy mạng."
Tạ Nguyên là người duy nhất còn sót lại trong điện Chiêu Dương rộng lớn, trong đại sảnh trống trải, viên dạ minh châu khổng lồ tỏa sáng trên người nàng, trên người áo cưới thêu đầy trân châu pháp lang cùng với đá quý, mỗi chiếc đều được thêu chỉ vàng, mỗi một viên đều là dùng chỉ vàng thêu, vạt áo được thêu đầy hoa sen bằng chỉ vàng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Trên đầu đội một chiếc mũ phượng hoàng được làm bằng ngọc trai và tơ vàng, toàn thân tràn đầy sự xa hoa.
Xa xa, cách đó không xa truyền đến âm, tiếng va chạm kiếm của các binh lính, mùi máu tanh thậm chí tràn ngập điện Chiêu Dương.
Một số la hét, một số khóc lóc, một số nguyền rủa, một số gầm lên.
Không biết bao lâu về sau, trong hoàng cung Lũng Nghiệp rốt cuộc dần dần bình tĩnh trở lại, Tạ Nguyên nghe được xa xa truyền đến tiếng bước chân.
Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thanh niên mặc áo cưới đứng ngoài điện, trong tay cầm một thanh trường kiếm, máu còn đang chảy xuống, từng giọt từng giọt, hẳn là vừa mới chém giết.
Y vốn là đứng ngược ánh sáng, nhưng vừa bước vào bên trong điện, dạ minh châu thoáng chốc chiếu sáng mặt y.
Tạ Nguyên mới thấy rõ diện mạo của y, sáng trong như hàn nguyệt, cao không thể với tới. Y tựa hồ sinh ra chính là đã có vẻ ngoài lạnh lùng tàn nhẫn như vậy, hoặc là, loại tàn nhẫn này chỉ dành cho một mình nàng.
Y biểu tình đạm mạc, hoàn toàn đối lập với bộ lễ phục màu sắc rực rỡ trên người.
Vốn là phu quân của nàng, Cảnh Hữu Lăng.
Bây giờ dẫn theo kiếm, y chậm rãi đi về phía nàng.
Cảnh Hữu Lăng từng bước một bước vào trong điện, ánh kiếm sắc bén hướng đến cổ Tạ Nguyên, nhưng nó không thể dừng lại ở một điểm nhỏ nhất, thanh kiếm lạnh lẽo chỉ nàng cử động nhẹ là có thể xuyên qua cổ nàng.
Tạ Nguyên thần sắc mặt không chút thay đổi, như cũ là ngồi ngay ngắn ở trên giường trong điện Chiêu Dương, tựa hồ hiện tại đang đưa cho nàng, không phải một thanh kiếm sắc lạnh lẽo đầy khí tức, mà là một thiếu niên đưa tới một cành hoa mai.
Cảnh Hữu Lăng vẫn không dùng kiếm để bịt chặt cổ họng nàng, rũ mắt nhìn nàng, "Điện hạ không sợ chết sao?"
Tạ Nguyên ngẩng đầu nhìn y, bỗng nhiên nở nụ cười.
Khác với nụ cười mà nàng dành cho trang nương vừa rồi, nụ cười này khiến nàng kém tươi tắn và trẻ con hơn.
"Ta đương nhiên sợ chết," Nàng đưa tay vuốt ve phần nhô ra trên cổ của Cảnh Hữu Lăng, "Nhưng ta đang đánh cược."
"Đánh cược cái gì?"
"Đương nhiên là đánh cược, Cảnh đại tướng quân ngươi, tiếc không muốn giết ta."
Cảnh Hữu Lăng nghe vậy cười nhạo một tiếng, không chút nào do dự mà rút kiếm hướng đến ngực Tạ Nguyên ——
Tạ Nguyên hai mắt tan rã, chỉ nhìn y đang lau kiếm bằng một chiếc khăn tay trắng sạch.
Y đứng ở điện Chiêu Dương, lại xa như vậy không dính nhiễm nửa phần hồng trần
Cảnh gia rất quy củ, nghe nói rằng một trong số đó là lau kiếm sau trận chiến ngay lập tức, không thể trì hoãn. Cảnh Hữu Lăng từ trước đến nay luôn đoan chính và luôn làm theo các quy củ nghiêm ngặt.
Chỉ là những gì y đang làm bây giờ thực sự tàn nhẫn và vô tình.
Tạ Nguyên đột nhiên nhớ tới lúc trước, trước khi họ còn chưa đi đến bây giờ nông nỗi là lúc Thánh thượng đã cố ý tứ hôn cho bọn họ. Một số người ở Lũng Nghiệp đã cười và nói rằng Trưởng công chúa và Cảnh tam công tử hai người bát tự không hợp, trời sinh không xứng.
Quả nhiên là sự thật.
Năm Thuận Trị thứ nhất, Hoài Minh đế lên ngôi chưa đầy một năm, vì hành vi bạo ngược, hành sự hoang đường mà bị Phiêu Kị đại tướng quân bức vua thoái vị mà chết, vị này trong sử sách gọi là 'cẩu hoàng đế' Hoài Minh đế trước khi bị kiếm đâm chết vẫn cười, ôm con chó của mình trong vòng tay.
"Các ngươi nóng nảy, ha ha, các ngươi muốn đem giết trẫm, ha ha ha! Trẫm còn tưởng rằng các ngươi có thể làm cái gì ——"
Hắn mỉm cười bị đâm chết trên ngai vàng, hợp với con chó của hắn cũng bị đâm chết.
Thánh nhân bất nhân, coi thường dân như cẩu rơm, dưới thời Hoài Minh đế, chính quyền điêu tàn, dân chúng lầm than.
Vị cẩu hoàng đế này trong sử sách thanh danh hỗn loạn, để tiếng xấu muôn đời.
Còn tỷ tỷ của hắn, Trưởng công chúa Huệ Hoà, đêm tân hôn bị phu quân của mình Phiêu Kị tướng quân Cảnh Hữu Lăng đâm chết, không ai cảm thấy tiếc cho vị Trưởng công chúa đã thông đồng với Hoài Minh đế làm việc xấu.
Bao gồm cả Cảnh Hữu Lăng, kẻ đã đâm chết nàng bằng chính tay mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro