Chương 11 - Không Phải Ta Thì Không Cưới

Dưới Tán Hải Đư...

2024-08-13 23:11:18

Edit: Bánh Mì Thịt Nướng

Beta: Vũ Sương Viện

Cảnh tưởng kiếp trước lần lượt hiện lên, Tạ Nguyên ngăn Phó Vân ném chết Nhĩ Tuyết, lại không ngờ xảy ra biến cố tràn lan như vậy.

Cảnh Hữu Lăng đồng ý cưới nàng, điều này khác hẳn kiếp trước.

Nhưng nàng và Cảnh Hữu Lăng... Hai người sao có thể?

Không nói đến kiếp trước y tuyệt tình bức vua thoái vị trong đêm đại hôn, nhưng có Chương Như Vi, sao Cảnh Hữu Lăng có thể đồng ý tứ hôn?

Tạ Nguyên hai tay nắm chặt vạt áo, nàng cho rằng mình nhìn trộm thiên cơ, không nghĩ nhiều nên nói với phụ hoàng mẫu hậu nói rằng mình đồng ý tứ hôn, nàng biết Cảnh Hữu Lăng sẽ cự hôn.

Y không chỉ cự hôn, hơn nữa chuyện này còn sẽ truyền đi khắp nơi, cho nên nàng có thể mượn cớ ở lại trong cung thêm vài năm nữa, tránh cho biến cố sau này.

Nhưng bây giờ, việc sắp thành lại bại.

Hiện tại là năm Hoằng Lịch thứ mười bốn, mà Tạ Sách vào năm Hoằng Lịch thứ mười sáu tự tay giết cha. Nếu nàng không ở trong cung, mà ra ngoài cung, như vậy tất nhiên rất nhiều chuyện đều không có cách... Hơn nữa, tại sao lại là Cảnh Hữu Lăng?

Nàng đã định rằng vào năm Hoàng Lịch thứ mười sáu, A Sách sẽ làm một vị hoàng tử nhàn rỗi, đánh cá cưỡi ngựa, ăn chơi trác táng cả đời. Đến lúc đó gả cho Yến Tuy cũng được, hoặc là con cháu thế gia khác cũng ổn, lớn lên đẹp chút là được, tốt nhất còn có thể tùy nàng sai khiến.

Nếu lệch lạc đi một chút thì sau khi rời khỏi kinh thành, đến Loan Châu lập phủ công chúa, dưỡng tư dung xuất sắc cũng không phải là bất khả thi.

Chỉ là hiện tại không phải nói đùa, Tạ Đông Lưu tuy rằng nhân từ, nhưng không phải không có khả năng lật lọng, nói không giữ lời.

Huống hồ, việc hôn nhân này, trước đây đã hỏi qua Tạ Nguyên.

Nói cách khác, chuyện này như ván đã đóng thuyền, không còn cách cứu vãn.

Cảnh Hữu Lăng nói: "Bệ hạ nếu không còn việc gì quan trọng, thần cáo lui trước."

Tạ Đông Lưu có được đáp án thỏa đáng, tất nhiên cũng sẽ không nói thêm gì nữa, chỉ là như nhớ tới một thứ gì đó lại thở dài một hơi.

"A Nguyên từ trước đến nay không theo quy củ, Cảnh gia lại nhiều quy củ, ngày sau... phải bao dung nó một chút."

Ông vừa nói lời này, mang theo ẩn ý như khẩn cầu, giống như người cha bình thường muốn gả con gái.

Tạ Nguyên sau bức bình phong, nhìn thần sắc của Tạ Đông Lưu lúc này, nàng mím môi.

Kỳ thật Cảnh Hữu Lăng vốn không phải là người thích hợp trong lòng Tạ Đông Lưu, đơn giản là Cảnh gia nắm Sóc Phương Vệ trong tay. Tạ Sách là hoàng đệ của nàng, nếu nàng tới với Cảnh Hữu Lăng, thì chắc chắn sẽ bị liên quan đến việc tranh đoạt hoàng vị.

Nhưng Tạ Sách không phải là thái tử mà Tạ Đông Lưu thực sự muốn lập.

Tạ Đông Lưu cũng thiệt tình yêu thương nàng, hơn nữa trong lòng ông biết rõ ràng Cảnh gia trung thành và tận tâm, cho nên ngay cả khi có tiền đề như vậy, ông cũng muốn đem nàng tứ hôn cho đệ nhất công tử Lũng Nghiệp.

Bởi vì năm đó khi Tạ Nguyên ra đời, Tạ Đông Lưu từng cười nói: "Con của ta, Tạ Nguyên xứng đáng nhận được những gì tốt nhất trên đời."

Tạ Đông Lưu không yêu Phó Vân, nhưng lại đem tất cả sự sủng ái của mình cho Tạ Nguyên. Nhiều năm như vậy, ông quả nhiên cũng mang những gì tốt nhất đến cho nàng, hiện tại chọn lựa phò mã cho nàng cũng vậy.

Cảnh Hữu Lăng từ điện Sùng Đức bước ra, Tạ Nguyên cũng chậm rãi từ bức bình phong đi ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tạ Đông Lưu nói: "A Nguyên, lời Hữu Lăng vừa nói con cũng nghe được. Trước tiên phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn, sau đó cho Khâm Thiên Giám tính ngày và chọn ngày lành tháng tốt để con xuất giá."

Trưởng công chúa xuất giá, có thể nói là sự kiện quan trọng ở hoàng thành trong mười mấy năm qua.

Tạ Nguyên giương mắt nhìn Tạ Đông Lưu, "A Nguyên còn muốn ở bên phụ hoàng thêm mấy năm, sao phụ hoàng lại muốn đem A Nguyên gả đến nhà người khác sớm như vậy?"

"Hiện giờ con cũng đã mười bảy, lúc nhỏ còn theo phụ hoàng ăn kẹo," Tạ Đông Lưu do dự, lắc đầu bật cười, "Bây giờ trưởng thành. Phụ hoàng cũng muốn sẽ ở với con thêm mấy năm, chỉ là tiểu tử Cảnh gia kia, ở trong cung phụ hoàng nghe nói có rất nhiều nữ nhi của quan đại thần đều có ý với y."

"Không nói kẻ khác, ngay cả cô cô con, cũng ngoài sáng trong tối đề cập với phụ hoàng vài lần. Nếu không phải phụ hoàng thay con để ý trước, không biết đã bị cô nương nhà ai đoạt đi rồi."

"A Nguyên, chỉ có nam tử tốt nhất Lũng Nghiệp mới xứng đôi với con."

...

Ngoài sảnh điện Sùng Đức, Tiễn Thúy ở bên ngoài chờ, nhìn thấy Tạ Nguyên đi ra, liền khoác thêm áo choàng cho nàng, "Điện hạ sao ở bên trong lâu như vậy, nô tỳ vừa mới nhìn thấy Cảnh tam công từ trong điện đi ra, điện hạ không tránh chút sao?"

Tạ Nguyên ngưng một chút, đột nhiên vén váy đi về hướng cửa cung.

Nàng trong lòng có rất nhiều nghi hoặc không cách nào đoán ra, nếu như tất cả những gì nàng trải qua đều là giả, vậy làm sao nàng có thể đoán ra Nhĩ Tuyết rõ ràng như vậy, huống hồ nàng cũng biết trước phụ hoàng sẽ vì nàng mà tứ hôn.

Nhưng nếu tất cả là sự thật, thì Cảnh Hữu Lăng tại sao lại đồng ý tứ hôn?

Nàng rõ ràng nhớ rằng, kiếp trước năm Hoằng Lịch thứ mười bốn, năm đó khi nàng biết được phụ hoàng muốn gả nàng cho Cảnh Hữu Lăng, trong lòng không nói ra được là thứ cảm giác gì, Cảnh Hữu Lăng lớn lên xuất sắc, chẳng qua quạnh quẽ đoan chính, cùng nàng thì như mỗi người một ngã, không liên quan tới nhau.

Năm đó nàng nghĩ: Thôi bỏ đi, vì dung mạo của y, bổn công chúa mới miễn cưỡng chấp nhận vị phò mã này.

Kết quả sau đó y lại cự hôn, nàng từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, muốn cái gì đều được người khác đích thân dâng đến trước mặt, không khi nào bị người khác cự tuyệt như vậy. Huống hồ sau lại còn bị người người nhạo báng, nàng năm đó tuổi nhỏ vô tri, còn nghĩ ngày sau nhất định sẽ để Cảnh Hữu Lăng thua nàng ở tà váy dưới.

Quả thật là tuổi nhỏ thiếu hiểu biết.

Điện Sùng Đức cách cửa cung một khoảng nhất định, Tạ Nguyên đi qua điện Quỳnh Nguyệt, có thể vừa lúc đuổi kịp Cảnh Hữu Lăng đang rời cung.

Nhưng ở sân trước của điện Quỳnh Nguyệt, nàng lại đột nhiên dừng bước.

Nếu đời này không giống kiếp trước, bây giờ nàng và Cảnh Hữu Lăng vẫn chưa liên quan, nếu y đồng ý tứ hôn, tựa hồ cũng không có vấn đề gì.

Nàng trong lòng dù cho rất nhiều nghi vấn, cho dù gặp được y, cũng không giải quyết được vấn đề gì.

Trước điện Quỳnh Nguyệt là một cây hoa hải đường lớn, bây giờ đang là mùa hoa nở, những chùm hoa hải đường đang rộ trên cành. Hôm nay hơi nổi gió, gió thoáng qua, làm những cánh hoa rụng xuống, rơi vào bên trong cung điện.

Cây hải đường này đã được trồng ở điện Quỳnh Nguyệt khi Tạ Nguyên còn rất nhỏ, cho đến hôm nay, vẫn đầy hoa.

Cảnh Hữu Lăng lúc này đang đứng ở dưới tàng cây, quạnh quẽ hoàn toàn đối lập với màu đỏ.

Y dừng bước, ngẩng đầu nhìn Tạ Nguyên đang đứng ở ngoài điện Quỳnh Nguyệt, lên tiếng gọi: "Điện hạ."

Hôm nay tuy nổi gió, nhưng trời lại rất đẹp, tia nắng nhè nhẹ chiếu lên mặt y, làn da trắng trẻo lạnh lẽo hiện lên chút ấm áp. Y đứng dưới khung cảnh mùa xuân của một gốc cây, thân hình cao lớn, không nhiễm hồng trần.

Nàng từ điện Quỳnh Nguyệt đi ra, "Cảnh Hữu Lăng."

"Tam công tử gần đây hình như không thường xuyên tiến cung" nàng thật sự không biết muốn nói gì, thuận miệng gợi ra một đề tài, "Chẳng lẽ hiện tại biên quan không ổn, muốn ta đi hòa thân?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cảnh Hữu Lăng cúi đầu nhìn nàng, đối với câu bịa chuyện chỉ hơi động mi, "Ta còn tưởng rằng, Công chúa điện hạ đã biết."

"Biết cái gì?"

Người này nói chuyện không đáp lời, cho dù nàng nói mấy câu vô nghĩa, nhưng y cũng có cần nói mấy câu không đầu không đuôi như vậy không?

Cảnh Hữu Lăng tiến lên một bước, vừa là lúc cơn gió thổi qua, cánh hoa đỏ thẫm rơi trên tóc y. Sợi dây chuyền bạc lạnh lẽo, đỏ thẫm rơi vào người y, lại càng thêm mơ hồ không rõ nguyên nhân.

Tạ Nguyên nhìn chằm chằm cánh hoa rơi trên đầu y, ngón tay khẽ nhúc nhích, chỉ cảm thấy cánh hoa này thật sự chướng mắt.

Màu đỏ như vậy, không hợp với y.

"Thánh thượng hẳn là đã sớm nói qua với điện hạ chuyện tứ hôn." Cảnh Hữu Lăng dừng một chút, "Huống hồ, điện hạ không phải cũng vừa ở điện Sùng Đức sao?"

Năng lực cảm nhận của y khá xuất sắc, lúc nhìn lướt qua bức bình phong kia một cái, trong lòng đã sớm biết, nhưng vẫn không nói ra.

"Ta đích thực ở trong điện." Tạ Nguyên cũng ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Hữu Lăng, thuận thế thừa nhận.

"Chỉ là ta rất tò mò, Cảnh tam công tử không nhất thiết phải đáp ứng chuyện tứ hôn này. Cảnh gia gia giáo khắc nghiệt, đừng nói đến tin đồn về ta và Yến Tuy, ta cũng nghe đồn Tam công tử còn có vị thanh mai trúc mã."

"Ta thân là Trưởng công chúa, tuyệt đối không có khả năng cùng chung phu quân với người khác. Vị thanh mai trúc mã kia là Chương gia đích tiểu thư, nghĩ đến cũng không có khả năng làm thiếp, huống chi là nói đến bình thê, nếu là phò mã Huệ Hòa, ngay cả thê thiếp cũng không được phép. Nếu đã như vậy, Tam công tử hẳn là nghĩ tới, thánh chỉ còn chưa hạ, ngươi hiện tại đổi ý với phụ hoàng, có lẽ còn có thể cứu vãn được."

Tạ Nguyên cho rằng nói cũng đủ rõ ràng, nàng hiện tại đổi ý với phụ hoàng là không có khả năng, huống hồ mẫu hậu cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý. Nhưng là nếu là Cảnh Hữu Lăng cùng Tạ Đông Lưu đổi ý, như vậy nói không chừng chuyện này nhất định thành.

Cho dù là vì Chương Như Vi, Cảnh Hữu Lăng cũng đến cự hôn.

Kiếp trước Tạ Nguyên cùng Cảnh Hữu Lăng rất ít có cơ hội ở riêng như này, khoảng cách tuy rằng không gần, nhưng nàng vẫn là có thể ngửi được hương trên người y, nhàn nhạt mà thoang thoảng ở bên người, như có như không.

Toàn thân y như đang đẩy người ta ra xa ngàn dặm, ngoại trừ một chút hương hải đường từ trên tóc, giống như gió xuân làm tan tuyết, trừ khử một chút quạnh quẽ trên người.

"Chương Như Vi?" Cảnh Hữu Lăng nhấp môi, "Ta và nàng ta, một chút quan hệ cũng không có. Về phần thê thiếp, Cảnh gia có huấn, con cháu trong nhà đều không được nạp thiếp, điện hạ không cần lo lắng."

Tạ Nguyên nghe được lời này đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, "Vậy nếu nạp thiếp thì thế nào?"

"Không thế nào cả," y cau mày, "Nếu vi phạm lệnh cấm, trục xuất khỏi Cảnh gia."

Tạ Nguyên hiểu rõ, Cảnh gia quy củ quả thực nghiêm khắc, khó trách kiếp trước nàng bị một kiếm đâm chết, lau kiếm sạch sẽ.

Nhất thời trầm mặc.

Tạ Nguyên chậm lại, hỏi: "... Ngươi thật sự không nghĩ tới cự hôn?"

"Điện hạ cảm thấy," y dừng một chút, "Ta có nên nghĩ về nó không?"

Tạ Nguyên không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể cắn răng nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi và vị thanh mai trúc mã kia tình cảm rất tốt, cho dù phụ hoàng tứ hôn cũng sẽ cự tuyệt mới đúng. Chỉ là không nghĩ tới đó là những tin đồn không đáng tin."

Cảnh Hữu Lăng cười nhẹ một tiếng, "Trong nhà có huấn, chưa đính hôn trước không thể dan díu với nữ tử khác, điện hạ có thể yên tâm."

Y rất ít cười, một khi cười rộ lên liền không có chút lạnh lẽo nào, đẹp đến không gì sánh được.

Những cánh hoa hải đường trên đầu khiến y càng có khí chất hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 11 - Không Phải Ta Thì Không Cưới

Số ký tự: 0