Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Phần 15
2024-12-26 17:40:47
Ta thậm chí chưa kịp trả lời, hệ thống đã "ồ ồ" kêu trong đầu ta, dáng vẻ như đang xem kịch vui.
[Ta đã bảo đừng có trêu chọc người ta lung tung mà! Giờ thì hay rồi, Bùi Thư Thần bắt đầu điều tra hộ khẩu, sau này hắn là quyền thần đấy! Ngươi có hiểu ý nghĩa của quyền thần không! Là loại có thể bóp c.h.ế.t ngươi trong tích tắc đấy! ]
Ta không vui: "Hệ thống, mi ồn ào quá, bảo sao Tiểu Hoa ở bên cạnh không thèm để ý đến mi."
Hệ thống: [. . . ]
Thế giới hiếm khi yên tĩnh.
Ta nhìn Bùi Thư Thần trước mặt, thiếu niên này rồi sẽ quyền cao chức trọng, theo quỹ đạo vận mệnh phát triển, sau này sẽ làm quan to, phú quý an khang, chắc hẳn sẽ có một thê tử môn đăng hộ đối, rồi sinh vài đứa con thông minh lanh lợi.
Nghĩ đến đây, ta tức khắc vươn tay chọc nhẹ vào vai hắn: "Nhà ta không còn người thân nào khác, chỉ là một nữ cô nhi. Còn đại nhân thì sao? Một khi trở thành trạng nguyên, ở quê nhà có vừa ý nữ tử nào không? Hay là đã để ý tiểu thư nhà nào, tâu lên xin Hoàng thượng làm chủ, cũng có thể thành một mối lương duyên."
Nghe ta nói vậy, bàn tay Bùi Thư Thần đang ôm eo ta siết chặt hơn.
"Bùi mỗ một lòng lo cho thiên hạ, tạm thời chưa có suy nghĩ nhi nữ tình trường, đương nhiên cũng không có hồng nhan tri kỷ."
Ta khẽ "ồ" một tiếng.
Quả nhiên là hình tượng nhân vật do Thiên Đạo đích thân đắp nặn, một lòng trung quân ái dân, trong lòng chẳng chứa được mấy chuyện tình cảm nhỏ bé.
Đáng tiếc cho cái mã ngoài này.
Nếu động tình, các nét đoan chính thanh nhã thường ngày đều phai nhạt đi, khi đó mới thật sự thú vị.
Mỗi lần ta nghĩ đến điều này, hệ thống lại mắng ta biến thái, rồi ta cười nó không hiểu được sức hấp dẫn của sự tương phản trong tính cách nhân vật.
Trong hang núi, bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Không ai lên tiếng, chỉ nhìn nhau chằm chằm, khiến nhịp tim ta bất giác đập nhanh hơn.
"Tư Diêu, ngươi thích Vệ Hoài Quang à?"
Hắn đột nhiên lên tiếng, ta theo phản xạ lắc đầu: "Chỉ là bạn tốt nhiều năm, không hơn không kém."
Hắn mỉm cười, ta tưởng hắn sẽ nói gì thêm, nhưng không.
Câu chuyện dừng lại ở đây, hắn chỉ nhìn bầu trời u ám bên ngoài hang động, rồi lại nói: "Ta làm gãy một cành hoa đào của ngươi, ta sẽ đền cho ngươi."
"Được thôi, ta muốn cành hoa đẹp nhất thiên hạ."
Vốn chỉ là đùa giỡn, hắn cũng cười lên, gật đầu với ta: "Ừm, đẹp nhất."
9
Thiên lôi thật sự rất bướng bỉnh, canh chừng suốt cả đêm.
Cho đến ngày hôm sau trời sáng bừng.
Hình phạt dành cho ta mới hoàn toàn biến mất, chỉ là khi ta bước ra khỏi hang động, tiếng sấm ầm ầm từ chân trời vẫn mạnh mẽ thể hiện sự bất mãn với ta.
Ta khiêu khích nó, thiên lôi gầm lên một tiếng rồi bổ xuống bên cạnh chân ta.
. . .
Nó chẳng biết đùa gì cả!
Thấy ta bình an vô sự, Bùi Thư Thần mới buông tay ta ra.
Hôm qua hắn vốn cưỡi ngựa đến.
Nhưng sấm sét ầm ầm, ngựa không biết đã chạy đi đâu từ lâu, nên chúng ta cùng nhau đi bộ về thành.
Vệ Hoài Quang và Chỉ Diên thực sự đã đợi ta ở cổng thành suốt một đêm.
Thấy ta xuất hiện, cả hai đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ Diên lo ngươi gặp chuyện, ta bảo nàng ấy về cung trước, nhưng nàng ấy không chịu, nói nhất định phải tận mắt nhìn thấy ngươi mới yên tâm."
Ta mỉm cười với Chỉ Diên: "Không sao đâu, rốt cuộc thì ta vẫn muốn tận mắt xem các ngươi thành thân mà."
Nghe ta nói vậy, Chỉ Diên e thẹn mỉm cười.
Mà hôn lễ của hai người họ, từ khoảnh khắc bọn họ hẹn thề với nhau, trong cung đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Chính là để bọn họ có thể sớm ngày thành thân.
Trong tiểu thế giới này, nữ tử vừa cập kê là có thể xuất giá, hiện giờ Chỉ Diên hai mươi hai tuổi, sớm đã đến tuổi xuất giá rồi.
Vị Hoàng hậu trong cung rất vội vàng, tự tay lo liệu mọi việc trong hôn lễ.
[Ta đã bảo đừng có trêu chọc người ta lung tung mà! Giờ thì hay rồi, Bùi Thư Thần bắt đầu điều tra hộ khẩu, sau này hắn là quyền thần đấy! Ngươi có hiểu ý nghĩa của quyền thần không! Là loại có thể bóp c.h.ế.t ngươi trong tích tắc đấy! ]
Ta không vui: "Hệ thống, mi ồn ào quá, bảo sao Tiểu Hoa ở bên cạnh không thèm để ý đến mi."
Hệ thống: [. . . ]
Thế giới hiếm khi yên tĩnh.
Ta nhìn Bùi Thư Thần trước mặt, thiếu niên này rồi sẽ quyền cao chức trọng, theo quỹ đạo vận mệnh phát triển, sau này sẽ làm quan to, phú quý an khang, chắc hẳn sẽ có một thê tử môn đăng hộ đối, rồi sinh vài đứa con thông minh lanh lợi.
Nghĩ đến đây, ta tức khắc vươn tay chọc nhẹ vào vai hắn: "Nhà ta không còn người thân nào khác, chỉ là một nữ cô nhi. Còn đại nhân thì sao? Một khi trở thành trạng nguyên, ở quê nhà có vừa ý nữ tử nào không? Hay là đã để ý tiểu thư nhà nào, tâu lên xin Hoàng thượng làm chủ, cũng có thể thành một mối lương duyên."
Nghe ta nói vậy, bàn tay Bùi Thư Thần đang ôm eo ta siết chặt hơn.
"Bùi mỗ một lòng lo cho thiên hạ, tạm thời chưa có suy nghĩ nhi nữ tình trường, đương nhiên cũng không có hồng nhan tri kỷ."
Ta khẽ "ồ" một tiếng.
Quả nhiên là hình tượng nhân vật do Thiên Đạo đích thân đắp nặn, một lòng trung quân ái dân, trong lòng chẳng chứa được mấy chuyện tình cảm nhỏ bé.
Đáng tiếc cho cái mã ngoài này.
Nếu động tình, các nét đoan chính thanh nhã thường ngày đều phai nhạt đi, khi đó mới thật sự thú vị.
Mỗi lần ta nghĩ đến điều này, hệ thống lại mắng ta biến thái, rồi ta cười nó không hiểu được sức hấp dẫn của sự tương phản trong tính cách nhân vật.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong hang núi, bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Không ai lên tiếng, chỉ nhìn nhau chằm chằm, khiến nhịp tim ta bất giác đập nhanh hơn.
"Tư Diêu, ngươi thích Vệ Hoài Quang à?"
Hắn đột nhiên lên tiếng, ta theo phản xạ lắc đầu: "Chỉ là bạn tốt nhiều năm, không hơn không kém."
Hắn mỉm cười, ta tưởng hắn sẽ nói gì thêm, nhưng không.
Câu chuyện dừng lại ở đây, hắn chỉ nhìn bầu trời u ám bên ngoài hang động, rồi lại nói: "Ta làm gãy một cành hoa đào của ngươi, ta sẽ đền cho ngươi."
"Được thôi, ta muốn cành hoa đẹp nhất thiên hạ."
Vốn chỉ là đùa giỡn, hắn cũng cười lên, gật đầu với ta: "Ừm, đẹp nhất."
9
Thiên lôi thật sự rất bướng bỉnh, canh chừng suốt cả đêm.
Cho đến ngày hôm sau trời sáng bừng.
Hình phạt dành cho ta mới hoàn toàn biến mất, chỉ là khi ta bước ra khỏi hang động, tiếng sấm ầm ầm từ chân trời vẫn mạnh mẽ thể hiện sự bất mãn với ta.
Ta khiêu khích nó, thiên lôi gầm lên một tiếng rồi bổ xuống bên cạnh chân ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
. . .
Nó chẳng biết đùa gì cả!
Thấy ta bình an vô sự, Bùi Thư Thần mới buông tay ta ra.
Hôm qua hắn vốn cưỡi ngựa đến.
Nhưng sấm sét ầm ầm, ngựa không biết đã chạy đi đâu từ lâu, nên chúng ta cùng nhau đi bộ về thành.
Vệ Hoài Quang và Chỉ Diên thực sự đã đợi ta ở cổng thành suốt một đêm.
Thấy ta xuất hiện, cả hai đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ Diên lo ngươi gặp chuyện, ta bảo nàng ấy về cung trước, nhưng nàng ấy không chịu, nói nhất định phải tận mắt nhìn thấy ngươi mới yên tâm."
Ta mỉm cười với Chỉ Diên: "Không sao đâu, rốt cuộc thì ta vẫn muốn tận mắt xem các ngươi thành thân mà."
Nghe ta nói vậy, Chỉ Diên e thẹn mỉm cười.
Mà hôn lễ của hai người họ, từ khoảnh khắc bọn họ hẹn thề với nhau, trong cung đã bắt đầu chuẩn bị rồi.
Chính là để bọn họ có thể sớm ngày thành thân.
Trong tiểu thế giới này, nữ tử vừa cập kê là có thể xuất giá, hiện giờ Chỉ Diên hai mươi hai tuổi, sớm đã đến tuổi xuất giá rồi.
Vị Hoàng hậu trong cung rất vội vàng, tự tay lo liệu mọi việc trong hôn lễ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro