Công Lược Quận Chúa, Cứ Để Ta!
Phần 16
2024-12-26 17:40:47
Dù sao cũng là hôn sự do đế vương tứ hôn, Hoàng hậu lo liệu, một hôn lễ long trọng đã được cử hành sau hai tháng.
Ta tận mắt chứng kiến bọn họ bái đường.
Chỉ Diên mặc áo cưới đỏ thẫm, ánh mắt đầy tình ý.
Vệ Hoài Quang vui mừng như một kẻ ngốc, liên tục hứa với Hoàng hậu rằng hắn ta nhất định sẽ đối xử tốt với Chỉ Diên.
Tóm lại, những tiếc nuối thuộc về bọn họ, vào giờ phút này đã hoàn toàn được xóa bỏ.
Ta nhìn bọn họ bái đường, lại nhìn bọn họ vào động phòng, khi tất cả nghi thức hôn lễ hoàn thành.
Hệ thống lên tiếng: [Ký chủ, đã giải trừ ràng buộc. ]
10
Ta là ân nhân cứu mạng của Vệ Hoài Quang.
Vì thế, đế vương đã ban thưởng cho ta không ít, còn ban cho ta một tòa biệt thự lớn trong kinh thành.
Sau khi nghi thức hôn lễ hoàn thành, nhìn đôi người yêu có duyên không phận này cuối cùng cũng có thể mãi mãi bên nhau, trong lòng ta vẫn thầm cảm thấy vui lây.
Vì thế quyết định tự thưởng cho bản thân đi ra phố mua rượu uống.
Chỉ là trên đường đi, không biết sao lại gặp Bùi Thư Thần.
Ta không động đậy, hắn bước về phía ta.
"Đã hứa sẽ đền cho ngươi một cành hoa đào, còn muốn không?"
Ta không thấy trong tay hắn giấu cành hoa đào nào, nhưng vẫn đưa tay ra: "Đương nhiên muốn."
Hắn khẽ cong môi, sau đó lấy từ trong tay áo ra một cây trâm gỗ hình hoa đào.
Làm sao để miêu tả đây?
Cây trâm không quá tinh xảo, có lẽ là tự tay hắn khắc, phần đuôi khắc mấy bông hoa đào, nhưng hơn ở chỗ có lòng.
"Ta rất thích."
Thực sự rất thích, nên ta ở ngay trước mặt hắn, đã cài cây trâm lên.
Bùi Thư Thần cứ nhìn ta như vậy, như có điều gì muốn nói, nhưng vẫn còn do dự.
"Còn chuyện gì không?"
Hắn gật đầu, sau đó dẫn ta đến bức tường thành cao nhất trong kinh thành.
"Sáng sớm ta đã xin chỉ của bệ hạ, tối nay dẫn ngươi đến đây. Nơi này là điểm cao nhất trong kinh thành, có thể quan sát toàn bộ kinh đô."
Ta tựa vào tường thành, nhìn về phía xa xa, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, một cảnh tượng phồn hoa.
Hôm nay là ngày đại hôn của Vệ Đại Tướng quân.
Hắn nói xong thì ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Ta cũng nên thành thân rồi."
Nghe vậy, ta kinh ngạc xoay người nhìn hắn.
"Sao chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, ngươi đã tìm được người vừa ý rồi sao?"
Tốc độ này có vẻ nhanh quá.
Hắn gật đầu, ánh mắt rơi lên cây trâm hoa đào được cài trên mái tóc ta, dịu dàng cất lời: "Ta đã từng đường đột với một nữ tử, nàng ấy bảo ta phải chịu trách nhiệm. Ta nghĩ đi nghĩ lại, những lời nàng ấy nói cũng không sai, vả lại ta quả thật cũng muốn vậy. Cho nên, đêm nay ta muốn hỏi cô nương ấy, có bằng lòng về cùng một nhà với ta hay không?"
Ta không phải kẻ ngốc, nghe đến một nửa đã biết nữ tử ấy chính là ta.
Chỉ là. . .
[Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Thiên Đạo có các quy định nghiêm ngặt đối với nhân vật chính của mỗi tiểu thế giới, sẽ không để bọn họ thoát khỏi sự kiểm soát. Bùi Thư Thần một lòng chỉ lo việc thiên hạ, cả đời không để tâm tới nữ tử nào hết, dù có thành thân sinh con cũng chỉ là theo lẽ thường tình, tối đa là vợ chồng kính trọng nhau như khách, sao lại đột nhiên tỏ tình với ngươi chứ? ]
Ta thầm nghĩ: "Như vậy chứng tỏ rằng, bọn họ đã phát triển nhân cách của riêng mình, không còn là những con rối chỉ biết tuân theo kịch bản người khác viết nữa."
Bùi Thư Thần nhìn ta, ánh mắt dịu dàng pha lẫn chút căng thẳng.
"Tư Dao, nàng có bằng lòng gả cho ta không?"
Ta nhìn Bùi Thư Thần trước mặt, hắn có dung mạo ta yêu thích nhất, tính cách cũng đúng gu ta.
Cái gì cũng tốt.
Nhưng. . . ta là người công lược.
Không thuộc về thế giới này, định sẵn phải lang thang trong ba nghìn tiểu thế giới. Dù có động lòng cũng chỉ vì nhiệm vụ, yêu hay không yêu, ngay cả mạng sống cũng không do mình quyết định, tình yêu trở thành điều xa xỉ.
Ta tận mắt chứng kiến bọn họ bái đường.
Chỉ Diên mặc áo cưới đỏ thẫm, ánh mắt đầy tình ý.
Vệ Hoài Quang vui mừng như một kẻ ngốc, liên tục hứa với Hoàng hậu rằng hắn ta nhất định sẽ đối xử tốt với Chỉ Diên.
Tóm lại, những tiếc nuối thuộc về bọn họ, vào giờ phút này đã hoàn toàn được xóa bỏ.
Ta nhìn bọn họ bái đường, lại nhìn bọn họ vào động phòng, khi tất cả nghi thức hôn lễ hoàn thành.
Hệ thống lên tiếng: [Ký chủ, đã giải trừ ràng buộc. ]
10
Ta là ân nhân cứu mạng của Vệ Hoài Quang.
Vì thế, đế vương đã ban thưởng cho ta không ít, còn ban cho ta một tòa biệt thự lớn trong kinh thành.
Sau khi nghi thức hôn lễ hoàn thành, nhìn đôi người yêu có duyên không phận này cuối cùng cũng có thể mãi mãi bên nhau, trong lòng ta vẫn thầm cảm thấy vui lây.
Vì thế quyết định tự thưởng cho bản thân đi ra phố mua rượu uống.
Chỉ là trên đường đi, không biết sao lại gặp Bùi Thư Thần.
Ta không động đậy, hắn bước về phía ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đã hứa sẽ đền cho ngươi một cành hoa đào, còn muốn không?"
Ta không thấy trong tay hắn giấu cành hoa đào nào, nhưng vẫn đưa tay ra: "Đương nhiên muốn."
Hắn khẽ cong môi, sau đó lấy từ trong tay áo ra một cây trâm gỗ hình hoa đào.
Làm sao để miêu tả đây?
Cây trâm không quá tinh xảo, có lẽ là tự tay hắn khắc, phần đuôi khắc mấy bông hoa đào, nhưng hơn ở chỗ có lòng.
"Ta rất thích."
Thực sự rất thích, nên ta ở ngay trước mặt hắn, đã cài cây trâm lên.
Bùi Thư Thần cứ nhìn ta như vậy, như có điều gì muốn nói, nhưng vẫn còn do dự.
"Còn chuyện gì không?"
Hắn gật đầu, sau đó dẫn ta đến bức tường thành cao nhất trong kinh thành.
"Sáng sớm ta đã xin chỉ của bệ hạ, tối nay dẫn ngươi đến đây. Nơi này là điểm cao nhất trong kinh thành, có thể quan sát toàn bộ kinh đô."
Ta tựa vào tường thành, nhìn về phía xa xa, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, một cảnh tượng phồn hoa.
Hôm nay là ngày đại hôn của Vệ Đại Tướng quân.
Hắn nói xong thì ngừng một chút rồi tiếp tục nói: "Ta cũng nên thành thân rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, ta kinh ngạc xoay người nhìn hắn.
"Sao chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, ngươi đã tìm được người vừa ý rồi sao?"
Tốc độ này có vẻ nhanh quá.
Hắn gật đầu, ánh mắt rơi lên cây trâm hoa đào được cài trên mái tóc ta, dịu dàng cất lời: "Ta đã từng đường đột với một nữ tử, nàng ấy bảo ta phải chịu trách nhiệm. Ta nghĩ đi nghĩ lại, những lời nàng ấy nói cũng không sai, vả lại ta quả thật cũng muốn vậy. Cho nên, đêm nay ta muốn hỏi cô nương ấy, có bằng lòng về cùng một nhà với ta hay không?"
Ta không phải kẻ ngốc, nghe đến một nửa đã biết nữ tử ấy chính là ta.
Chỉ là. . .
[Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Thiên Đạo có các quy định nghiêm ngặt đối với nhân vật chính của mỗi tiểu thế giới, sẽ không để bọn họ thoát khỏi sự kiểm soát. Bùi Thư Thần một lòng chỉ lo việc thiên hạ, cả đời không để tâm tới nữ tử nào hết, dù có thành thân sinh con cũng chỉ là theo lẽ thường tình, tối đa là vợ chồng kính trọng nhau như khách, sao lại đột nhiên tỏ tình với ngươi chứ? ]
Ta thầm nghĩ: "Như vậy chứng tỏ rằng, bọn họ đã phát triển nhân cách của riêng mình, không còn là những con rối chỉ biết tuân theo kịch bản người khác viết nữa."
Bùi Thư Thần nhìn ta, ánh mắt dịu dàng pha lẫn chút căng thẳng.
"Tư Dao, nàng có bằng lòng gả cho ta không?"
Ta nhìn Bùi Thư Thần trước mặt, hắn có dung mạo ta yêu thích nhất, tính cách cũng đúng gu ta.
Cái gì cũng tốt.
Nhưng. . . ta là người công lược.
Không thuộc về thế giới này, định sẵn phải lang thang trong ba nghìn tiểu thế giới. Dù có động lòng cũng chỉ vì nhiệm vụ, yêu hay không yêu, ngay cả mạng sống cũng không do mình quyết định, tình yêu trở thành điều xa xỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro