Công Ngọc

Chương 49

Ngưng Lũng

2024-08-21 21:46:57

Tuyệt Thánh cùng Khí Trí gấp đến độ vò đầu bứt tai, ba ngày không thể nói chuyện, ngẫm nghĩ liền khó chịu. Yêu quái dưới hầm kia không rõ lai lịch, trước mắt sư huynh đang nóng lòng đến các đạo quan nghe ngóng, lỡ như trong lúc tra hỏi gặp phải chỗ không rõ, cũng không thể toàn bộ đều nhờ khẩu hình và động tác tay được.

Nhưng với tính tình của sư huynh, làm sao bằng lòng bị Đằng nương tử đâm một trâm nữa.

Hai người âm thầm lau mồ hôi, đang muốn khuyên mấy câu nữa, Lận Thừa Hựu nhìn chằm chằm bóng lưng Đằng Ngọc Ý xoải bước mà đi, giận dữ vỗ bàn.

Đằng Ngọc Ý ra vẻ kinh ngạc quay đầu lại, Lận Thừa Hựu nhìn nàng, ngoắc ngón tay về phía nàng.

Đằng Ngọc Ý thở ra, bước nhanh quay trở về: "Đạo trưởng đã nghĩ thông suốt rồi sao? Kỳ thật cũng chỉ một chút như vậy thôi, tiểu nhân cam đoan sẽ không đau lắm."

Lận Thừa Hựu không lên tiếng, mặt mũi viết đầy hai chữ "Không vui", Đằng Ngọc Ý cười với y một cái, nhắm ngay một cánh tay khác của y đâm mạnh xuống.

Lông mày Lận Thừa Hựu nhíu lại, sống sờ sờ chịu một trâm.

Đằng Ngọc Ý không nói dối, trâm nhọn vừa mới đâm vào, cổ họng tê rần của y liền có cảm giác, loại cảm giác bất thường khi tứ chi bủn rủn không chút sức lực, trong phút chốc cũng đã giải trừ.

Đằng Ngọc Ý nhìn y: “Thế nào?”

Lận Thừa Hựu há há miệng, có thể phun ra câu chữ rồi: "Rất tốt."

Tuyệt Thánh cùng Khí Trí vui mừng: "Tốt rồi tốt rồi, có thể nói chuyện rồi."

Đằng Ngọc Ý cười ngọt ngào nói: "Đạo trưởng đã tốt, tiểu nhân cũng an tâm."

Lận Thừa Hựu cười lạnh: "Vương công tử, ngươi rất có bản lĩnh."

Bộ dạng Đằng Ngọc Ý thực khiêm tốn: "Đạo trưởng quá khen rồi."

Lận Thừa Hựu nhìn chằm chằm Đằng Ngọc Ý, đẩy bàn ra muốn đứng lên, bỗng cảm thấy một trận đau như kim châm muối xát, mới phát hiện cây trâm của Đằng Ngọc Ý vẫn còn ở trên cánh tay bên phải của mình, Đằng Ngọc Ý thuận theo ánh mắt của y nhìn sang, áy náy rút ra ngoài: "Xin lỗi xin lỗi, tiểu nhân trúng yêu độc nên đầu óc hồ đồ, quên nhổ ra cho đạo trưởng."

Nàng rút rất không dứt khoát, Lận Thừa Hựu xiết chặt hàm răng, cánh tay vừa đau vừa sưng, tư vị này sợ là cả đời cũng không quên được.

Hắn cắn chặt răng, cố ý hé ra một nụ cười bình thản: "Vương công tử, kỹ thuật tay của ngươi không tốt, đâm nông như thế, quả thực giống như đang gãi ngứa cho ta."

Sắc mặt y không đổi, trong lời nói có ý châm chọc, Đằng Ngọc Ý cơ hồ muốn tin là thật, nghe nói từ nhỏ Lận Thừa Hựu đã tập võ, vết thương nhỏ như thế đối với người như y mà nói, có lẽ chỉ là gãi ngứa mà thôi.

Nàng có chút ão não, sớm biết thế liền đâm sâu thêm chút nữa.

Không ngờ lúc này, Tuyệt Thánh và Khí Trí kinh hoảng nhìn cánh tay của Lận Thừa Hựu: "Máu! Sư huynh, cánh tay huynh đang chảy máu!"

Máu ồ ạt chảy ra, nháy mắt nhuộm đỏ cẩm bào mới đổi của Lận Thừa Hựu, y không nói một lời trừng mắt nhìn Đằng Ngọc Ý, Đằng Ngọc Ý giả vờ kinh hoảng: "Thế tử người không sao chứ, không hay rồi, nhanh mời đại phu."

Người trong phòng loạn cả lên, may mà đại phu còn chưa đi, Khí Trí đến phòng bên cạnh gọi người đến băng bó cho Lận Thừa Hựu, vết thương trúng độc bên trái đã muốn kết vảy, bên phải so bên trái càng sâu, máu trong thoáng chốc trào ra không ít.

Cũng may tay chân đại phu lanh lẹ, rất nhanh đã dùng vải dệt băng lên vết thương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đại phu còn muốn bắt mạch cho Lận Thừa Hựu, Lận Thừa Hựu không kiên nhẫn nói: "Đủ rồi. Chẳng qua vết thương da thịt thôi, không đáng dong dài như thế."

Lúc này ngoài cửa có sai vặt co đầu rụt cổ nhìn vào trong, Hạ Minh Sinh trừng mắt nói: "Ai? Lén lén lút lút bên ngoài làm gì?"

Sai vặt đi vào cười hì hì nói: "Gia chủ, chúng tiểu nhân đã dán bùa lên cửa sổ mỗi nơi rồi, đặc biệt tới để hồi bẩm gia chủ một tiếng."

Hạ Minh Sinh tươi cười hỏi Lận Thừa Hựu: "Đạo trưởng, còn muốn tiểu nhân làm những gì?"

Lận Thừa Hựu phất tay cho đại phu lui xuống: "Yêu dị kia đã không còn dấu vết để tìm kiếm, trước hết đem tình hình lúc đó làm rõ lại bàn sau."

Y tiếp tục hỏi Quyển Nhi Lê: "Ngươi vừa rồi nói đến đâu rồi?"

Lúc này y đã có thể tự mình tra hỏi, không cần viết lên trên giấy lại nhờ người truyền đạt, thuận tiện hơn rất nhiều.

Trong mắt Quyển Nhi Lê vẫn có chút khiếp đảm như trước: "Chính là nhớ bản thân lúc đó đang ở trên hành lang lầu hai, không biết tại sao lại trở về nơi ở cũ khi nô gia còn nhỏ, cha của nô gia rõ ràng đã chết nhiều năm rồi, thế mà lại đi tới đi lui chỗ cổng của cửa hàng bánh Hồ. Trước đây cha luôn đối xử với a nương không tốt, nô gia quan tâm đến bệnh của mẫu thân, mơ mơ màng màng muốn vào cửa, tiếp đó ta tỉnh lại lần nữa, phát hiện bản thân nằm ở trên một tảng đá, chỗ đó ẩm ướt âm u, giống những nơi như hầm đất, ta bị dọa đến hồn cũng chạy mất, lúc muốn chạy, trên tảng đá không biết dính thứ gì mà vừa trơn vừa nhầy, nô gia ngã một phát, sau đó cái gì cũng không biết nữa."

Thừa dịp trong phòng đang bận rộn tra hỏi, Đằng Ngọc Ý lặng yên muốn rời khỏi, Lận Thừa Hựu ngước mắt nhìn nàng: "Chờ đã."

Lại nữa? Đằng Ngọc Ý kinh ngạc nói: "Đạo trưởng, nơi này không còn chuyện của ta nữa rồi nhỉ."

Lận Thừa Hựu cười một chút: "Đêm nay Vương công tử là người thứ nhất trông thấy yêu dị, sau đó cũng từng nhìn thấy một trong những huyễn cảnh, kể ra là nhân vật then chốt nhất, làm sao có thể nói đi là đi? Tình hình trong tiểu Phật ngươi cũng đã thấy rồi, nếu không sớm trừ bỏ đại yêu, về sau những người gặp nạn sẽ không biết bao nhiêu, người có tấm lòng nhiệt tình như Vương công tử, sẽ không làm như không thấy nhỉ."

Người trong phòng đều nhìn về phía Đằng Ngọc Ý, giống như nếu Đằng Ngọc Ý không đáp ứng, thì cũng đáng hận như yêu dị vậy.

Tuyệt Thánh cùng Khí Trí kéo Đằng Ngọc Ý,

dẫn nàng tới bên cạnh ngồi xuống: "Vương công tử, người trước hết đừng gấp, đạo trưởng hỏi xong Quyển Nhi Lê sẽ đến lượt người."

Đằng Ngọc Ý bị hai người bắt chặt, thế mà không thể thoát thân: "Lời của đạo trưởng rất có đạo lý, chỉ là hiện giờ đã sắp đến giờ sửu rồi, tại hạ phải hồi phủ một chuyến trước, bằng không dì ta và biểu tỷ sẽ lo lắng."

Đương nhiên lần này đi, nhất định không thể trở lại nữa.

Lận Thừa Hựu qua loa nói: "Không vội, ta đã thay Vương công tử sắp xếp xong xuôi."

Đằng Ngọc Ý sững sờ: "Sắp xếp xong xuôi?"

"Ta lệnh người đưa tin cho Đỗ phủ, nói ngươi uống rượu ở Thải Phượng Lâu phố Bình Khang, bởi vì vừa tới Trưởng An tham mới mẻ, chết sống không chịu trở về. Hiện nay ngươi vui vẻ cực kì, chơi đến trời sáng sẽ tự về Đỗ phủ, kêu Đỗ tiến sĩ cùng Đỗ phu nhân không cần phải lo lắng."

Trong phòng vài vị mỹ cơ dùng quạt tròn che lại môi đỏ, cười khẽ một chút. Đêm không về ngủ thì cũng thôi đi, còn đem chuyện tìm vui vẻ nói đến đương nhiên, sáng mai vị Vương công tử này trở về, không thể thiếu sự giáo huấn của trưởng bối.

Mí mắt Đằng Ngọc Ý giật giật, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Đạo trưởng chu đáo như thế, tiểu nhân từ chối thì bất kính."

Lận Thừa Hựu cười nói: "Vương công tử thấy việc nghĩa hăng hái làm, đương nhiên được đối xử trọng hậu như vậy, các ngươi chớ ngẩn ra đó, nhanh cho Vương công tử ngồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đằng Ngọc Ý vén vạt áo lên, kiềm chế ngồi xuống, Lận Thừa Hựu hỏi Quyển Nhi Lê tiếp: "Lúc ấy ngươi tỉnh lại từ trên tảng đá, có sờ được dấu chữ viết phía trên không?"

Quyển Nhi Lê nghĩ nghĩ, gật đầu nói: "Có. Lít nha lít nhít, viết cũng không ít, chỉ là lúc đó nô gia mất hồn mất vía, không hề để ý viết cái gì."

Khí Trí kinh ngạc nói: "Sư huynh, lúc đó không phải huynh đã lẻn vào hầm đất rồi sao, hẳn nên nhìn rõ hơn so với Quyển Nhi Lê mới đúng."

Tuyệt Thánh nói: "Đừng nhắc nữa, lúc chúng ta đi xuống bia đá vẫn còn, vừa đem Quyển Nhi Lê cứu lên, yêu dị liền xuất hiện, thứ này một bên đuổi theo tập kích chúng ta, một bên hủy hoại không kiêng dè bia đá kia, sư huynh trăm phương ngàn kế ngăn cản nó, không biết làm sao dưới nền đất không phát huy sức mạnh được, thật vất vả lẻn về chỗ cũ, bia đá sớm bị nghiền thành bột mịn."

Đám người không rét mà run, yêu dị này sau khi phá trận, sợ bia đá tiết lộ ra lai lịch của nó, thế mà đã sớm mưu tính đến bước này, thủ đoạn cay độc bực này, với năng lực của người thường chỉ sợ không làm được.

Lận Thừa Hựu lại hỏi vài câu, Quyển Nhi Lê hỏi gì cũng không biết, y chuyển sang hỏi Đằng Ngọc Ý: "Vương công tử, ta nghe nói huyễn canh ngươi nhìn thấy ở lầu hai không giống với cái Khí Trí nhìn thấy?"

"Đúng." Đằng Ngọc Ý nghĩ ngợi nói, "Khí Trí đạo trưởng nói y nhìn thấy một cửa tiệm bánh Hồ, ta lại thấy được một đình uyển hoang phế, đình uyển giống như hoang phế đã lâu, chính giữa có một cái giếng."

Tuyệt Thánh cùng Khí Trí khó hiểu: "Sư huynh, rõ ràng cùng một chỗ, vì sao huyễn cảnh nhìn thấy lại không giống nhau?"

Đằng Ngọc Ý nghĩ nghĩ: "Ta nhớ hai vị đạo trưởng đã từng nói, tiền thân của Thải Phượng Lâu là một cửa tiệm tơ lụa, chủ cửa tiệm tơ lụa từng nạp một người thiếp, thiếp bởi vì không chịu nổi phu nhân làm nhục mà nhảy giếng, miệng giếng này có thể có liên quan gì đến chuyện đó hay không?"

Đám người trong phòng thần sắc khác nhau, vợ chồng cửa tiệm tơ lụa chết kỳ quái, trên dưới Thải Phượng Lâu đều giữ kín như bưng, bên trong toà nhà chuyện lạ xảy ra không ngừng, các nàng đã sớm không nhịn được suy nghĩ đến hướng này.

Lận Thừa Hựu gõ gõ bàn: "Chủ tiệm tơ lụa vào mồng mùng bảy tháng chạp năm trước chết vì bệnh, phu nhân chủ cửa tiệm mùng mười tháng chạp treo cổ tự tử. Người thiếp kia thì sớm hơn mùng hai tháng tám đã nhảy giếng, tính ra đã hơn một năm rồi, lúc thiếp chết nếu như có chấp niệm, lấy ra làm thành huyễn cảnh mê hoặc lòng người chưa hẳn là không thể, chỉ là huyễn cảnh đêm nay, không giống ký ức của người chết lắm."

Hạ Minh Sinh tuy là nam nhân to khoẻ, nhưng còn nhát gan hơn so với đào kép bên cạnh, nghe được một lúc, sớm đã bị dọa đến răng run lên: "Ý của đạo, đạo trưởng, chẳng lẽ là ký ức của người sống không bằng?"

"Quyển Nhi Lê chính là ví dụ có sẵn, huyễn cảnh Khí Trí nhìn thấy chính là ký ức lúc nàng còn nhỏ, trùng hợp ở chỗ lúc đó Quyển Nhi Lê bị yêu vật bắt đi, mà trước đêm nay, trong toà nhà của các ngươi mặc dù nhiều lần xảy ra chuyện quái lạ, nhưng không ai mất tích mất tích tại hành lang lầu hai, bởi vậy ta đoán yêu dị kia gần đây mới phá trận mà ra, người thứ nhất gặp được huyễn cảnh của nó chính là Khí Trí cùng Vương công tử."

Tuyệt Thánh a một tiếng: "Khí Trí thấy được cửa tiệm bánh Hồ, Vương công tử thấy được một cái giếng, nếu đều là ký ức của người sống, vậy chiếc kia giếng kia lại có ý nghĩa như thế nào, có phải là chấp niệm của một người khác bên trong toà nhà không?"

"Nhưng là người mất tích đêm nay chỉ có Quyển Nhi Lê, còn được chúng ta cứu về rồi, một người khác ở nơi nào?"

Lận Thừa Hựu đột nhiên nói: "Tiệm chủ, ngươi kêu người trong toà nhà đến đây hết, đào kép, tú bà, sai vặt, một người cũng không thể thiếu."

Mặt Hạ Minh Sinh trắng bệch vội vã phân phó thuộc hạ: "Mau mau, nhanh làm theo lời đạo trưởng nói."

"Vương công tử, ngươi giỏi bút mực không?" Lận Thừa Hựu lại nhìn về phía Đằng Ngọc Ý.

Đằng Ngọc Ý đã đoán được y muốn làm cái gì: "Ngươi muốn ta vẽ lại đình uyển cùng chiếc giếng kia?"

Lận Thừa Hữu đi đến trước thư án,lấy một cây bút xuống nói: "Nếu đã đoán được rồi, mời Vương công tử nhanh nhanh."

Đằng Ngọc Ý đến bên cạnh y tiếp lấy bút từ từ hồi tưởng, lúc ấy chẳng qua vội vã liếc qua một chút, nhìn không cẩn thận lắm, chỉ nhớ rõ đình uyển mặc dù rách nát, vẫn có một loại quý phái rộng sang cổ xưa, bên giếng có cây, chắc sắp chết già rồi, chung quanh sương mờ lượn lờ, cũng không rõ là cây đào hay là cây mận.

Xung quanh chiếc giếng rất bẩn, giống như vừa mới mưa, trên đất bùn lầy hơn thước, cái khác không nhớ kỹ nữa rồi.

Nàng cứ như thế vẽ xuống, Lận Thừa Hựu nhận lấy xem, Đằng Ngọc Ý vẽ vời thế mà cũng không tệ lắm, mới ít ỏi mấy bút, đã phác hoạ ra từng cho từng chỗ quan trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Công Ngọc

Số ký tự: 0