Chương 50
Ngưng Lũng
2024-08-21 21:46:57
Lúc này người trong toà nhà đều bị gọi tới, đẩy đẩy chen chen kẹt ở cửa, Hạ Minh Sinh la lên: "Chớ có chen lấn, ta gọi đến người nào người đó đi vào, không gọi đến thì ngoan ngoãn đợi bên ngoài đó cho ta."
Đằng Ngọc Ý trở lại chỗ ngồi, vị gia chủ tên Hạ Minh Sinh nhìn nhát như chuột, thế mà rất có bản lĩnh cái quản, vừa gào to như thế, bên ngoài không còn ai dám làm bừa nữa.
Lận Thừa Hựu nói với Hạ Minh Sinh: "Kêu bọn họ lần lượt từng người một tiến vào nhìn bức họa, nếu có người nhận ra cái giếng trên bức họa này, nhất định phải nói cho ta biết ngay, bởi vì người này rất có thể là mục tiêu kế tiếp của yêu dị, lúc nào cũng có thể gặp phải độc thủ."
Hạ Minh Sinh đáp ứng, tự mình ra ngoài nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn, lúc trở về phòng chỉ chỉ vài vị đào kép xinh đẹp trong phòng, nói với Lận Thừa Hựu: "Đạo trưởng, bên ngoài quá nhiều người, chi bằng bắt đầu từ mấy người trong phòng này trước đi."
Đằng Ngọc Ý nhìn sang từng người một, tăng thêm Ngạc Cơ cùng Quyển Nhi Lê, trong phòng hết thảy có chín vị kỹ nữ bộ dáng yêu lệ, từng ánh mắt đều quyến rũ người khác.
Ngạc Cơ nghe lời của Hạ Minh Sinh, liếc mắt đưa tình với Đằng Ngọc Ý: "Nô gia lớn tuổi nhất, lại cùng Vương công tử quen biết, bức họa kia nếu như là Vương công tử tự tay vẽ, chi bằng để nô gia làm người thưởng thức đánh giá thứ nhất đi."
Nói rồi đứng dậy đi qua nhìn, lắc lắc đầu nói: "Chưa từng thấy cái giếng như thế này."
Lận Thừa Hựu nhắc nhở bà: "Nhìn cẩn thận một chút."
Ngạc Cơ tươi cười rạng rỡ: "Nô gia nhìn kỹ rồi, quả thực chưa từng thấy."
Lúc đối mặt với Lận Thừa Hựu thái độ nghiêm chỉnh không ít, vì Lận Thừa Hựu là nam nhi hiên ngang, không giống cô nương giả trang người Hồ như Đằng Ngọc Ý, lúc bà đối đãi với nam nhân và nữ nhân, trước giờ luôn khác biệt.
Vả lại Lận Thừa Hựu là người cao quý số một số hai Trưởng An, bà sớm có ý đẩy Quyển Nhi Lê lên trước mắt Lận Thừa Hựu, nếu có thể trèo lên vị thiên chi kiêu tử này, ngay cả một tú bà như bà cũng cả họ được nhờ.
Nào ngờ Quyển Nhi Lê đã sợ vỡ mật, nữ nhi không có chí tiến thủ, giả mẫu cũng không dám làm càn.
Lận Thừa Hựu quả nhiên nhìn cũng không nhìn bà, nói thẳng: "Người tiếp theo."
Lúc này người đứng dậy là Nguỵ Tử, nàng thân hình nở nang, trang điểm cũng cực kì cầu kỳ. Trên đầu cài trâm màu hồng phấn, trên môi lại điểm son đỏ thắm ướt át.
Lận Thừa Hựu chỉ chỉ bức hoạ, hỏi nàng: "Đã từng thấy chưa?"
Ngụy Tử cẩn thận hơn nhiều so với Ngạc Cơ, đem quạt tròn chống đỡ chỗ trước ngực nở nang, cúi người xuống dưới trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, cuối cùng vòng quanh bàn một vòng, không cẩn thận làm rơi quạt tròn dưới chân Lận Thừa Hựu.
"Ai ya ~" nàng cắn cắn môi đỏ bừng, quyến rũ khó cưỡng cúi người nhặt, nào biết Lận Thừa Hựu cười nhạo một tiếng, một cước đạp lên quạt tròn.
Ngụy Tử che miệng cười không ngừng, thiếu niên lang nào chỉ đẹp trai, còn có loại ngang ngược tuấn mỹ, nàng sớm đã có y trêu chọc y, tiếc rằng vẫn không tìm được cơ hội, không dễ gì mới đến gần, làm sao lại không mượn cơ hội này thăm dò y.
Không ngờ tiểu lang quân này còn rất biết tình thú, lông mi nàng khẽ run, tay kia nhẹ nhàng đem quạt tròn rút ra ngoài, ai ngờ dưới chân Lận Thừa Hựu dùng lực, quạt tròn cả nan quạt vỡ thành khối vụn, không, vỡ thành bã vụn.
Nàng thoáng chốc lạnh thấu tâm can, chợt nghe Lận Thừa Hựu cười nói: "Nhìn rõ chưa? Một bức họa lớn như vậy cũng nhìn không rõ, theo ta thấy, người không cần ở lại phố Bình Khang nữa."
Ngụy Tử run rẩy gật đầu: "Nhìn, nhìn, nhìn rõ rồi."
“Đã từng thấy ở đâu chưa?”
“Nô gia chưa từng thấy ở đâu.”
Lận Thừa Hựu nói: "Chưa từng thấy còn không chịu đi?"
Ngụy Tử mất hồn mất vía trở lại chỗ cũ, bên ngoài tựa hồ có người giễu cợt một chút, hai chân nàng mềm nhũn, nào còn lo tìm tòi nghiên cứu đó là ai.
Kế tiếp là Diêu Hoàng cùng Hồng Cát, một người lả lướt mảnh mai, eo thon không đủ một vòng tay.
Người kìa ngây thơ đáng yêu,trong cử chỉ mang cảm giác kiêu căng của thiên kim quý tộc.
Đằng Ngọc Ý ở một bên nhìn, thầm nghĩ Thải Phượng Lâu này quả nhiên có chỗ hơn người, chỉ riêng bốn vị tuyệt sắc mỹ nhân này dung mạo đã khác biệt, đủ để thu hút ong bướm của cả thành.
Có vết xe đổ của Nguỵ Tử, hai nữ tử không dám trêu chọc Lận Thừa Hựu, thành thành thật thật xem bức họa, rất nhanh liền lui xuống, như thế ngược lại tiết kiệm được không ít thời gian.
Người trong phòng đã nhìn xong, Hạ Minh Sinh thúc giục người bên ngoài tiến vào, đảo mắt nửa giờ đã trôi qua, thế mà không ai nhìn thấy khung cảnh trong bức họa này.
Hạ Minh Sinh tự mình ra ngoài xem xét, vừa rồi những người vào phòng nhìn bức họa, không phân biệt nam nữ, đồng loạt bị kéo gom lại ở sảnh chính dưới lầu nghe lệnh, trên hành lang hiện tại chỉ còn lại một người.
Hạ Minh Sinh không gọi biết tên người kia, Ngạc Cơ lại kêu: "Thanh Chi, mau vào đi, chỉ còn mỗi ngươi."
Lại nói với Lận Thừa Hựu: "Tháng trước trong toà nhà chúng ta có một vị hoa khôi tên là Cát Cân bị lệ quỷ hủy dung, Thanh Chi này chính là nha hoàn bên người Cát Cân, sau khi Cát Cân bị thương bên người không thể thiếu người hầu hạ, cho nên Thanh Chi tới chậm một chút."
Trong khi nói chuyện, nha hoàn tên Thanh Chi kia đã tiến vào, ước chừng có mười lăm mười sáu tuổi, làn da ngăm đen, bộ dáng cũng có chút ngu ngốc, sau khi đi vào khom khom người với Lận Thừa Hựu, dáng vẻ vụng về đi đến trước thư án.
Đằng Ngọc Ý nhìn nàng không nháy mắt, đây chính là người cuối cùng trong toà nhà rồi, nếu như ngay cả Thanh Chi cũng chưa nhìn thấy miệng giếng này, suy đoán của Lận Thừa Hựu rất có thể đã sai.
Chẳng qua Lận Thừa Hựu hiển nhiên chưa từng hoài nghi tới bản lãnh của mình, y nhìn Thanh Chi, thực chắc chắn nói: “Nhìn thấy
cái giếng này ở đâu?"
Thanh Chi nhìn một hồi, hớn hở nói: "Nô gia chưa từng nhìn thấy, "
Nụ cười trên mặt Lận Thừa Hựu cứng đờ: "Nhìn cẩn thận một chút."
Thanh chi khoát tay: "Nô gia thật sự chưa từng nhìn thấy."
Lận Thừa Hựu không nói nữa rồi, Tuyệt Thánh và Khí Trí kinh ngạc nói: "Chủ tiệm, Ngạc đại nương, người trong toà nhà đều tới hết rồi sao?"
Hạ Minh Sinh cùng Ngạc Cơ kinh ngạc nói: "Đều ở đây cả, ngay cả đầu bếp cũng gọi đến đây."
Tuyệt Thánh và Khí Trí hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ sư huynh thật sự đoán sai, yêu dị vốn không nhắm đến người kế tiếp, cái giếng bên trong huyễn cảnh này, cũng không phải chấp niệm của người sống nào trong toà nhà này.
Đằng Ngọc Ý bỗng nhiên nói: "Không đúng, còn sót một người."
“Ai?”
Lận Thừa Hựu hiển nhiên cũng nghĩ đến chỗ này: "Không phải nói có một vị Cát Cân nương tử bị lệ quỷ hủy dung sao, nàng ở nơi nào, vì sao không thấy nàng ta đến? Thất thần làm cái gì, nhanh dẫn đường cho ta."
***
Cát Cân tay cầm một cuốn sách, tiu nghỉu nhìn ngoài cửa sổ. Một mảnh trăng ở Trường An, không thể chiếu sáng song cửa u tối của nàng.
Lúc trước ngựa xe tấp nập, mà nay cả đêm khô gầy, từ khi nàng bị thương hủy dung, tựa như rơi xuống ngàn trượng, đêm nay trong lầu huyên náo không thôi, nhất định có nguyên nhân gì đó, nhưng đã qua hơn một canh giờ rồi, lại không thấy ai nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện gì.
Còn nhớ kỹ Tết Nguyên Tiêu, vương tôn công tử cùng nàng dạo chơi, tình ý hoà thuận vui vẻ, tiệc vui suốt đêm, nàng ngồi trên chiếu ngâm thơ chúc rượu, thu hút sự kinh ngạc của khắp nơi, nàng đã từng phong quang bậc ấy, kết quả hết thảy, bởi vì một "Nữ quỷ" tùy tiện xâm nhập vào trong phòng, tất cả đều hoá thành bọt nước.
Nàng sờ về phía sa lụa che nửa gương mặt, trong con ngươi xinh đẹp bắn ra mãnh liệt hận ý, bảo nàng làm sao cam tâm, hoa dung nguyệt mạo lại bị một thứ gọi là "Lệ quỷ" làm hỏng, thật hy vọng biết bao đây là một trận ác mộng, không, cái này nhất định là ác mộng, chịu lâu như vậy, sớm nên tỉnh lại rồi.
Nàng đẩy ra chăn, chân trần chạy đến trước bàn gương, chần chờ rồi lại chần chờ, rốt cục run rẩy giật sa lụa trên mặt xuống, trông thấy vết thương đỏ thẫm trong gương, lòng nàng vỡ thành ngàn mảnh, nói cái gì quỷ thần hại người, lời này gạt được người khác chứ không gạt được nàng, nàng sẽ không từ bỏ ý định, nhất định phải tra ra độc phụ kia là ai.
Đang oán hận rơi lệ, hành lang yên tĩnh bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Người đó đi thẳng đến trước cửa phòng nàng, "Cốc cốc cốc", gõ lên cửa.
Cát Cân lau đi nước mắt, hắng giọng nói: "Ai?"
Ngoài tấm ván cửa đáp: "Là ta, Ngạc Cơ, nghe nói đêm nay ngươi chưa ăn cơm, ta tới thăm ngươi một chút."
Cát Cân hơi nghi hoặc một chút, vào nửa canh giờ trước, có người chạy đến ngoài cửa phòng nàng dán vật gì đó, nói là bùa Thanh Vân quan đạo trưởng cho, nhất định phải lập tức dán lên.
Người đó còn nói, bên ngoài không yên ổn, đêm nay mỗi người đều phải thành thành thật thật đợi trong phòng, không thể tự tiện đi lại.
Lúc ấy nàng khóc mệt rồi đang chợp mắt, mơ mơ màng màng cũng không nghe kỹ, nếu mỗi người đều phải đợi trong phòng, vì sao Ngạc Cơ có thể đơn độc đến tìm nàng.
Nàng nghiêng đầu ngưng thần lắng nghe, Ngạc Cơ an tĩnh lạ thường, sau khi gõ cửa cũng không nói gì nữa.
Cát Cân ho khan nói: "Thân thể ta không khoẻ, đã nghỉ ngơi rồi, Ngạc tỷ tỷ, có lời gì ngày mai rồi nói sau."
Ngạc Cơ đè thấp giọng: "Cát Cân, ta lặng lẽ tới tìm ngươi, Hứa hầu gia phái người tới thăm ngươi, người đó ở ngay bên cạnh ta. Nếu ngươi không tin, mở cửa nhìn một chút sẽ biết."
Trong lòng Cát Cân hơi lung lay, sau khi nàng bị hủy dung đã bị nửa cấm túc, vì để gửi thư cho mấy vị kia nhân tình vương tôn công tử, không biết phí bao nhiêu sức lực, bởi vì giấu diếm mà làm, trong toà nhà không ai biết được, Ngạc Cơ nói như vậy, hẳn là Hứa hầu gia thật sự phái người đến rồi.
Nàng thận trọng nói: "Gia chủ không hỏi gì sao?"
Ngạc Cơ không nói chuyện, lại có một vị nam tử khác mở miệng: "Cát Cân nương tử, hầu gia phái tiểu nhân đến đưa chút thuốc trị thương cho nương tử, nương tử đem thuốc này bôi lên lên vết thương mỗi ngày, có thể sinh da mới dừng ngứa. Hầu gia còn nói, xin nương tử an tâm dưỡng thương, bất luận hại người là người hay quỷ, y cũng sẽ tra ra manh mối."
Tim Cát Cân nhảy thình thịch, vội vàng chạy tới mở cửa, tay đã đụng vào nắm cửa rồi, bỗng rụt trở về. Hầu gia vốn quan tâm chu đáo, phái người đến đưa thuốc cũng không kỳ quái, chỉ là vào thời gian này không khỏi cũng quá muộn.
Người đó phát giác nàng chần chờ, thấp giọng cùng Ngạc Cơ lầu bầu vài câu, lại tiếp tục mở miệng nói: "Có lẽ nương tử không tiện mở cửa, nếu không như vậy đi, tiểu nhân đem đồ vật đặt ở trước cửa, nương tử mở cửa tự lấy vào là được."
Ngạc Cơ cũng nói: "Cát Cân, chúng ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hai người đã rời đi.
Cát Cân dán ở sau cửa, không khỏi hối hận, làm sao phải đến mức nghi ngờ thành thế này, vừa rồi mở cửa là tốt rồi, gặp mặt người đó, còn có thể chuyển lời cho hầu gia vài câu.
Cũng may người đó chưa đi xa, có lẽ còn có thể đuổi theo kịp, nghĩ như vậy nàng vội vàng mở cửa, thoáng nhìn khung cảnh bên ngoài, nàng bị dọa đến kinh hoảng la lên.
Đằng Ngọc Ý trở lại chỗ ngồi, vị gia chủ tên Hạ Minh Sinh nhìn nhát như chuột, thế mà rất có bản lĩnh cái quản, vừa gào to như thế, bên ngoài không còn ai dám làm bừa nữa.
Lận Thừa Hựu nói với Hạ Minh Sinh: "Kêu bọn họ lần lượt từng người một tiến vào nhìn bức họa, nếu có người nhận ra cái giếng trên bức họa này, nhất định phải nói cho ta biết ngay, bởi vì người này rất có thể là mục tiêu kế tiếp của yêu dị, lúc nào cũng có thể gặp phải độc thủ."
Hạ Minh Sinh đáp ứng, tự mình ra ngoài nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn, lúc trở về phòng chỉ chỉ vài vị đào kép xinh đẹp trong phòng, nói với Lận Thừa Hựu: "Đạo trưởng, bên ngoài quá nhiều người, chi bằng bắt đầu từ mấy người trong phòng này trước đi."
Đằng Ngọc Ý nhìn sang từng người một, tăng thêm Ngạc Cơ cùng Quyển Nhi Lê, trong phòng hết thảy có chín vị kỹ nữ bộ dáng yêu lệ, từng ánh mắt đều quyến rũ người khác.
Ngạc Cơ nghe lời của Hạ Minh Sinh, liếc mắt đưa tình với Đằng Ngọc Ý: "Nô gia lớn tuổi nhất, lại cùng Vương công tử quen biết, bức họa kia nếu như là Vương công tử tự tay vẽ, chi bằng để nô gia làm người thưởng thức đánh giá thứ nhất đi."
Nói rồi đứng dậy đi qua nhìn, lắc lắc đầu nói: "Chưa từng thấy cái giếng như thế này."
Lận Thừa Hựu nhắc nhở bà: "Nhìn cẩn thận một chút."
Ngạc Cơ tươi cười rạng rỡ: "Nô gia nhìn kỹ rồi, quả thực chưa từng thấy."
Lúc đối mặt với Lận Thừa Hựu thái độ nghiêm chỉnh không ít, vì Lận Thừa Hựu là nam nhi hiên ngang, không giống cô nương giả trang người Hồ như Đằng Ngọc Ý, lúc bà đối đãi với nam nhân và nữ nhân, trước giờ luôn khác biệt.
Vả lại Lận Thừa Hựu là người cao quý số một số hai Trưởng An, bà sớm có ý đẩy Quyển Nhi Lê lên trước mắt Lận Thừa Hựu, nếu có thể trèo lên vị thiên chi kiêu tử này, ngay cả một tú bà như bà cũng cả họ được nhờ.
Nào ngờ Quyển Nhi Lê đã sợ vỡ mật, nữ nhi không có chí tiến thủ, giả mẫu cũng không dám làm càn.
Lận Thừa Hựu quả nhiên nhìn cũng không nhìn bà, nói thẳng: "Người tiếp theo."
Lúc này người đứng dậy là Nguỵ Tử, nàng thân hình nở nang, trang điểm cũng cực kì cầu kỳ. Trên đầu cài trâm màu hồng phấn, trên môi lại điểm son đỏ thắm ướt át.
Lận Thừa Hựu chỉ chỉ bức hoạ, hỏi nàng: "Đã từng thấy chưa?"
Ngụy Tử cẩn thận hơn nhiều so với Ngạc Cơ, đem quạt tròn chống đỡ chỗ trước ngực nở nang, cúi người xuống dưới trái nhìn một cái, phải nhìn một cái, cuối cùng vòng quanh bàn một vòng, không cẩn thận làm rơi quạt tròn dưới chân Lận Thừa Hựu.
"Ai ya ~" nàng cắn cắn môi đỏ bừng, quyến rũ khó cưỡng cúi người nhặt, nào biết Lận Thừa Hựu cười nhạo một tiếng, một cước đạp lên quạt tròn.
Ngụy Tử che miệng cười không ngừng, thiếu niên lang nào chỉ đẹp trai, còn có loại ngang ngược tuấn mỹ, nàng sớm đã có y trêu chọc y, tiếc rằng vẫn không tìm được cơ hội, không dễ gì mới đến gần, làm sao lại không mượn cơ hội này thăm dò y.
Không ngờ tiểu lang quân này còn rất biết tình thú, lông mi nàng khẽ run, tay kia nhẹ nhàng đem quạt tròn rút ra ngoài, ai ngờ dưới chân Lận Thừa Hựu dùng lực, quạt tròn cả nan quạt vỡ thành khối vụn, không, vỡ thành bã vụn.
Nàng thoáng chốc lạnh thấu tâm can, chợt nghe Lận Thừa Hựu cười nói: "Nhìn rõ chưa? Một bức họa lớn như vậy cũng nhìn không rõ, theo ta thấy, người không cần ở lại phố Bình Khang nữa."
Ngụy Tử run rẩy gật đầu: "Nhìn, nhìn, nhìn rõ rồi."
“Đã từng thấy ở đâu chưa?”
“Nô gia chưa từng thấy ở đâu.”
Lận Thừa Hựu nói: "Chưa từng thấy còn không chịu đi?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy Tử mất hồn mất vía trở lại chỗ cũ, bên ngoài tựa hồ có người giễu cợt một chút, hai chân nàng mềm nhũn, nào còn lo tìm tòi nghiên cứu đó là ai.
Kế tiếp là Diêu Hoàng cùng Hồng Cát, một người lả lướt mảnh mai, eo thon không đủ một vòng tay.
Người kìa ngây thơ đáng yêu,trong cử chỉ mang cảm giác kiêu căng của thiên kim quý tộc.
Đằng Ngọc Ý ở một bên nhìn, thầm nghĩ Thải Phượng Lâu này quả nhiên có chỗ hơn người, chỉ riêng bốn vị tuyệt sắc mỹ nhân này dung mạo đã khác biệt, đủ để thu hút ong bướm của cả thành.
Có vết xe đổ của Nguỵ Tử, hai nữ tử không dám trêu chọc Lận Thừa Hựu, thành thành thật thật xem bức họa, rất nhanh liền lui xuống, như thế ngược lại tiết kiệm được không ít thời gian.
Người trong phòng đã nhìn xong, Hạ Minh Sinh thúc giục người bên ngoài tiến vào, đảo mắt nửa giờ đã trôi qua, thế mà không ai nhìn thấy khung cảnh trong bức họa này.
Hạ Minh Sinh tự mình ra ngoài xem xét, vừa rồi những người vào phòng nhìn bức họa, không phân biệt nam nữ, đồng loạt bị kéo gom lại ở sảnh chính dưới lầu nghe lệnh, trên hành lang hiện tại chỉ còn lại một người.
Hạ Minh Sinh không gọi biết tên người kia, Ngạc Cơ lại kêu: "Thanh Chi, mau vào đi, chỉ còn mỗi ngươi."
Lại nói với Lận Thừa Hựu: "Tháng trước trong toà nhà chúng ta có một vị hoa khôi tên là Cát Cân bị lệ quỷ hủy dung, Thanh Chi này chính là nha hoàn bên người Cát Cân, sau khi Cát Cân bị thương bên người không thể thiếu người hầu hạ, cho nên Thanh Chi tới chậm một chút."
Trong khi nói chuyện, nha hoàn tên Thanh Chi kia đã tiến vào, ước chừng có mười lăm mười sáu tuổi, làn da ngăm đen, bộ dáng cũng có chút ngu ngốc, sau khi đi vào khom khom người với Lận Thừa Hựu, dáng vẻ vụng về đi đến trước thư án.
Đằng Ngọc Ý nhìn nàng không nháy mắt, đây chính là người cuối cùng trong toà nhà rồi, nếu như ngay cả Thanh Chi cũng chưa nhìn thấy miệng giếng này, suy đoán của Lận Thừa Hựu rất có thể đã sai.
Chẳng qua Lận Thừa Hựu hiển nhiên chưa từng hoài nghi tới bản lãnh của mình, y nhìn Thanh Chi, thực chắc chắn nói: “Nhìn thấy
cái giếng này ở đâu?"
Thanh Chi nhìn một hồi, hớn hở nói: "Nô gia chưa từng nhìn thấy, "
Nụ cười trên mặt Lận Thừa Hựu cứng đờ: "Nhìn cẩn thận một chút."
Thanh chi khoát tay: "Nô gia thật sự chưa từng nhìn thấy."
Lận Thừa Hựu không nói nữa rồi, Tuyệt Thánh và Khí Trí kinh ngạc nói: "Chủ tiệm, Ngạc đại nương, người trong toà nhà đều tới hết rồi sao?"
Hạ Minh Sinh cùng Ngạc Cơ kinh ngạc nói: "Đều ở đây cả, ngay cả đầu bếp cũng gọi đến đây."
Tuyệt Thánh và Khí Trí hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ sư huynh thật sự đoán sai, yêu dị vốn không nhắm đến người kế tiếp, cái giếng bên trong huyễn cảnh này, cũng không phải chấp niệm của người sống nào trong toà nhà này.
Đằng Ngọc Ý bỗng nhiên nói: "Không đúng, còn sót một người."
“Ai?”
Lận Thừa Hựu hiển nhiên cũng nghĩ đến chỗ này: "Không phải nói có một vị Cát Cân nương tử bị lệ quỷ hủy dung sao, nàng ở nơi nào, vì sao không thấy nàng ta đến? Thất thần làm cái gì, nhanh dẫn đường cho ta."
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cát Cân tay cầm một cuốn sách, tiu nghỉu nhìn ngoài cửa sổ. Một mảnh trăng ở Trường An, không thể chiếu sáng song cửa u tối của nàng.
Lúc trước ngựa xe tấp nập, mà nay cả đêm khô gầy, từ khi nàng bị thương hủy dung, tựa như rơi xuống ngàn trượng, đêm nay trong lầu huyên náo không thôi, nhất định có nguyên nhân gì đó, nhưng đã qua hơn một canh giờ rồi, lại không thấy ai nói cho nàng biết đã xảy ra chuyện gì.
Còn nhớ kỹ Tết Nguyên Tiêu, vương tôn công tử cùng nàng dạo chơi, tình ý hoà thuận vui vẻ, tiệc vui suốt đêm, nàng ngồi trên chiếu ngâm thơ chúc rượu, thu hút sự kinh ngạc của khắp nơi, nàng đã từng phong quang bậc ấy, kết quả hết thảy, bởi vì một "Nữ quỷ" tùy tiện xâm nhập vào trong phòng, tất cả đều hoá thành bọt nước.
Nàng sờ về phía sa lụa che nửa gương mặt, trong con ngươi xinh đẹp bắn ra mãnh liệt hận ý, bảo nàng làm sao cam tâm, hoa dung nguyệt mạo lại bị một thứ gọi là "Lệ quỷ" làm hỏng, thật hy vọng biết bao đây là một trận ác mộng, không, cái này nhất định là ác mộng, chịu lâu như vậy, sớm nên tỉnh lại rồi.
Nàng đẩy ra chăn, chân trần chạy đến trước bàn gương, chần chờ rồi lại chần chờ, rốt cục run rẩy giật sa lụa trên mặt xuống, trông thấy vết thương đỏ thẫm trong gương, lòng nàng vỡ thành ngàn mảnh, nói cái gì quỷ thần hại người, lời này gạt được người khác chứ không gạt được nàng, nàng sẽ không từ bỏ ý định, nhất định phải tra ra độc phụ kia là ai.
Đang oán hận rơi lệ, hành lang yên tĩnh bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.
Người đó đi thẳng đến trước cửa phòng nàng, "Cốc cốc cốc", gõ lên cửa.
Cát Cân lau đi nước mắt, hắng giọng nói: "Ai?"
Ngoài tấm ván cửa đáp: "Là ta, Ngạc Cơ, nghe nói đêm nay ngươi chưa ăn cơm, ta tới thăm ngươi một chút."
Cát Cân hơi nghi hoặc một chút, vào nửa canh giờ trước, có người chạy đến ngoài cửa phòng nàng dán vật gì đó, nói là bùa Thanh Vân quan đạo trưởng cho, nhất định phải lập tức dán lên.
Người đó còn nói, bên ngoài không yên ổn, đêm nay mỗi người đều phải thành thành thật thật đợi trong phòng, không thể tự tiện đi lại.
Lúc ấy nàng khóc mệt rồi đang chợp mắt, mơ mơ màng màng cũng không nghe kỹ, nếu mỗi người đều phải đợi trong phòng, vì sao Ngạc Cơ có thể đơn độc đến tìm nàng.
Nàng nghiêng đầu ngưng thần lắng nghe, Ngạc Cơ an tĩnh lạ thường, sau khi gõ cửa cũng không nói gì nữa.
Cát Cân ho khan nói: "Thân thể ta không khoẻ, đã nghỉ ngơi rồi, Ngạc tỷ tỷ, có lời gì ngày mai rồi nói sau."
Ngạc Cơ đè thấp giọng: "Cát Cân, ta lặng lẽ tới tìm ngươi, Hứa hầu gia phái người tới thăm ngươi, người đó ở ngay bên cạnh ta. Nếu ngươi không tin, mở cửa nhìn một chút sẽ biết."
Trong lòng Cát Cân hơi lung lay, sau khi nàng bị hủy dung đã bị nửa cấm túc, vì để gửi thư cho mấy vị kia nhân tình vương tôn công tử, không biết phí bao nhiêu sức lực, bởi vì giấu diếm mà làm, trong toà nhà không ai biết được, Ngạc Cơ nói như vậy, hẳn là Hứa hầu gia thật sự phái người đến rồi.
Nàng thận trọng nói: "Gia chủ không hỏi gì sao?"
Ngạc Cơ không nói chuyện, lại có một vị nam tử khác mở miệng: "Cát Cân nương tử, hầu gia phái tiểu nhân đến đưa chút thuốc trị thương cho nương tử, nương tử đem thuốc này bôi lên lên vết thương mỗi ngày, có thể sinh da mới dừng ngứa. Hầu gia còn nói, xin nương tử an tâm dưỡng thương, bất luận hại người là người hay quỷ, y cũng sẽ tra ra manh mối."
Tim Cát Cân nhảy thình thịch, vội vàng chạy tới mở cửa, tay đã đụng vào nắm cửa rồi, bỗng rụt trở về. Hầu gia vốn quan tâm chu đáo, phái người đến đưa thuốc cũng không kỳ quái, chỉ là vào thời gian này không khỏi cũng quá muộn.
Người đó phát giác nàng chần chờ, thấp giọng cùng Ngạc Cơ lầu bầu vài câu, lại tiếp tục mở miệng nói: "Có lẽ nương tử không tiện mở cửa, nếu không như vậy đi, tiểu nhân đem đồ vật đặt ở trước cửa, nương tử mở cửa tự lấy vào là được."
Ngạc Cơ cũng nói: "Cát Cân, chúng ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, hai người đã rời đi.
Cát Cân dán ở sau cửa, không khỏi hối hận, làm sao phải đến mức nghi ngờ thành thế này, vừa rồi mở cửa là tốt rồi, gặp mặt người đó, còn có thể chuyển lời cho hầu gia vài câu.
Cũng may người đó chưa đi xa, có lẽ còn có thể đuổi theo kịp, nghĩ như vậy nàng vội vàng mở cửa, thoáng nhìn khung cảnh bên ngoài, nàng bị dọa đến kinh hoảng la lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro