Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Chương 10

2024-11-20 05:17:16

"Trà của anh đây!"

"Cảm ơn cậu."

Tôi nhận lấy cốc trà nóng hổi từ Miyazawa Kenji, đưa lên miệng nhấm nháp một hồi.

Vị trà thanh mát, cân bằng được giữa vị ngọt và chan chát, cũng ngon không kém cạnh gì với nước nhân trần - thứ nước mà tôi với bạn thân thường xuyên tạt vào lề đường gọi uống.

Miyazawa Kenji ngồi ghế đối diện cười híp mắt: "Hẳn là anh có chuyện quan trọng muốn bàn với Ranpo-san lắm nhỉ?"

"Đúng vậy, là chuyện vô cùng quan trọng." Nó liên quan tới chuyện sống còn của chúng tôi.

Tôi uống thêm ngụm trà nữa, cảm nhận vị ngọt dịu của nó, đôi mắt không tự chủ mà liếc nhìn xung quanh.

Kunikida Doppo cầm tập hồ sơ mà hò hét loạn xạ đằng kia: "Cái tên Dazai chết tiệt đó lại đâu mất rồi hả Atsushi!!!!"

Bias của tôi - Nakajima Atsushi đang chảy mồ hôi ròng ròng lo lắng nhỏ giọng nói:"Cái này thì em không biết, Dazai-san đã không có liên lạc gì với em vào ngày hôm qua rồi anh..."

Kunikida Doppo vỗ trán bất lực:"Cái tên tốn băng vải chết tiệt!!!"

Izumi Kyouka nghiêng đầu ngây thơ nói: "Hẳn là anh ấy có lý do nào đó rồi, Dazai dù có muốn trốn việc thì đã đẩy báo cáo cho Atsushi-kun và em từ tối qua rồi, em cá một cái bánh creepe là có nguyên nhân nào khác đứng đằng sau chuyện này."

Tôi: "...."

Tự nhiên thấy nhộn ngang nha.

Miyazawa Kenji một bên bình luận: "Đừng quá ngạc nhiên, cơ quan của chúng tôi lúc nào cũng vui nhộn vậy hết."

Tôi chớp mắt, nếu như Izumi Kyouka trông tươi tỉnh làm việc đây thì chắc kèo Arc The Guild đã qua rồi, thế hiện tại mà chúng tôi đang xuyên là sắp vào Arc Ăn Thịt Đồng Loại hay là sắp vào Arc Thiên Nhân Ngũ Suy nhỉ?

Con mèo nằm trên đùi tôi bước xuống, trở về chỗ nằm của mình.

"Mọi người ~ tôi xin lỗi vì đã tới muộn!!!~"

Giọng điệu ngả ngớn của thanh niên vang lên rất to trong căn phòng.

"Dazai-san!!!"

"Dazai chết tiệt!!! Mau làm báo cáo ngay cho tôi!!!"

Sau khi nghe được những lời kia, suýt chút nữa tôi đã đánh rơi cốc trà nóng vào người, may là kìm lại được.

"Dazai-san?"

Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân gần như dồn dập, bản thân tôi cố gắng tập trung chú ý đến tách trà mình đã đặt trên bàn, sau đó là khuôn mặt ngây ngốc của Miyazawa Kenji, cố gắng không để ý đến người thanh niên kia lao tới chỗ bản thân mình ngồi kia thật nhanh.

"Odasaku."

Tôi ngẩng mặt lên, mặt đối mặt với anh ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Đừng gọi tôi là Odasaku."

Giây trước buột miệng mà nói, giây sau ngẫm lại, ủa đây không phải lời thoại của Odasaku nói với Dazai trong thế giới Beast kia à?

Chu choa mạ ơi, đúng thật là tôi không muốn xát muối vào vết thương lòng của Dazai Osamu một chút nào cả, tôi thật sự không có cố ý!

"À không, tôi xin lỗi." Tôi nhanh chóng sửa lại: "Anh cứ gọi tôi là Oda, chỉ Oda mà thôi, tôi không phải là người anh biết đâu."

Odasaku đã chết vào 4 năm trước rồi, và tôi không phải là Odasaku, hai người chúng tôi không thể nào cùng là một người được, sẽ không bao giờ có chuyện đó.

Cổ áo của tôi nhanh chóng bị túm lấy, Dazai Osamu, với khuôn mặt tức giận tột độ và ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác, tôi chưa bao giờ thấy ánh mắt của một ai đó khi muốn giết người lại có thể mãnh liệt tới như vậy.

Thì ra cái câu bất hủ của Mafia Cảng: 'Bất hạnh lớn nhất của kẻ thù của Dazai là chúng là kẻ thù của Dazai' không phải để nói chơi.

"Ngươi là ai?" Dazai Osamu gằn từng chữ: "Tại sao ngươi lại giả mạo làm anh ấy?"

Odasaku là vảy ngược, nói cách khác, là 'vùng cấm' của Dazai Osamu, tôi đã chạm vào vảy ngược của anh ta nên là phải nhận lấy hậu quả ấy nhỉ?

"Nếu ngươi có mục đích gì khi giả mạo anh ấy, ta thề là ta sẽ khiến ngươi phải hối hận khi bản thân được sinh ra trên cõi đời này-"

Miyazawa Kenji là người đứng gần nhất lên tiếng giải thích: "Dazai-san! Anh ấy là khách hàng của Ranpo-san!"

Nakajima Atsushi đứng ra giải vây: "Dazai-san, có gì từ từ nói chuyện được không, dù sao anh ấy cũng là khách hàng của chúng ta-"

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy Dazai-san lại có sắc mặt tối tăm tới như vậy!

"Lý do mà ngươi tới chỗ này gặp Ranpo-san là gì?" Dazai Osamu cười một cách lạnh lẽo: "Hẳn động cơ không có gì mấy tốt đẹp nhỉ?"

Làm sao mà hắn dám...

Tôi: "...."

"Anh nhầm rồi."

Tôi với khuôn mặt điềm tĩnh tới mức không biến sắc kéo tay Dazai Osamu ra khỏi cổ áo của mình, nhưng bên trong đã sợ đến mức không dám ngóc đầu lên rồi, chẳng qua nếu như tôi lại tỏ ra sợ hãi thì chẳng lẽ chứng minh rằng những lời suy đoán của Dazai Osamu là có căn cứ à?

"Bởi vì Edogawa Ranpo là một thám tử tài ba, hẳn là anh ấy sẽ có cách nào đó-" Tôi nhấp môi giúp: "Giúp chúng tôi quay về 'thế giới' của mình."

Dazai Osamu giây trước tức giận giữ, giây sau đứng ngây ra nhìn tôi.

"Quay về 'thế giới' của mình?"

Đó là một lời nói dối vì Edogawa Ranpo không có cách nào giúp cả, nhưng phần tôi muốn chúng tôi quay về thế giới của mình là thật.

"Tôi là Oda Sakunosuke tới từ thế giới khác cùng với bạn của mình, tôi đến đây gặp Edogawa Ranpo là muốn nhận được sự giúp đỡ từ anh ấy mà thôi."

Đúng là tôi tự nhận mình là Oda Sakunosuke, nhưng Oda Sakunosuke với Odasaku là hai người hoàn toàn khác nhau.

"Và tôi không phải là người giả mạo người mà anh quen biết, tôi không có cố ý...." Tôi khẽ cúi đầu trước Dazai Osamu nhận lỗi: "Tôi thật sự rất tiếc về điều đó."

Im lặng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hoàn toàn im lặng.

Tôi nổi hết cả da gà.

Một Dazai Osamu tức giận hay là ồn ào còn ổn hơn là so với một Dazai Osamu im lặng.

Sự có mặt của tôi chẳng khác nào là một lời khẳng định cái chết của Odasaku cả.

"Anh nói là anh đã đến thế giới này với bạn của mình, đúng không." Anh ta đã trở nên bình tĩnh hơn rất là nhiều: "Tôi muốn gặp bạn của anh."

Tôi: "...."

"Cái này thì..."

"Sao nào, anh sợ à?" Dazai Osamu nở một nụ cười với ánh mắt lạnh lùng tới tận xương tủy: "Chỉ là tôi muốn biết thôi mà?"

"Đúng vậy, là do cậu ấy sợ cuộc gặp gỡ giữa hai chúng ta đấy."

Tôi chớp mắt, cùng với những người khác, nhìn chằm chằm nơi phát ra giọng nói kia.

Fyodor Dostoevsky, chính xác là con bạn thân của tôi, đang đứng thù lù ở cửa ra vào.

"Xin chào tất cả mọi người." Con bé nở một nụ cười đậm chất phản diện, thay vì nụ cười vô tri mà nó hay cười với tôi: "Tên tôi là Fyodor Dostoevsky, nhưng tôi không phải người mà các vị biết đâu, vì tôi đến từ một thế giới khác mà."

"Thằng nhỏ đâu?" Tôi liếc mắt, cử chỉ điệu bộ của nó giờ giống hệt Fyodor Dostoevsky một cách vô lý, nhỡ chẳng may Fyodor Dostoevsky hàng limited giả mạo làm nó thật chắc tôi cũng khờ quá.

Con bạn thân vừa nãy làm mặt nham hiểm các thứ đồ, đến khi tôi nhắc đến 'thằng nhỏ' - đứa em họ thì nó lại làm vẻ mặt bĩu môi khó chịu: "Tôi đang giải cứu cậu mà cậu lại quan tâm tới người khác là sao vậy? Này nhé, tôi là tôi cũng biết ghen đấy."

Tôi: "...."

Đúng chuẩn con bạn thân của tôi nè.

Nếu không phải có nhiều người ở đây hẳn nó đã xưng mày/tao và chửi tôi ầm ầm rồi.

Mà khoan-

Tôi cau mày nhìn nó nói: "Đừng nói là cậu theo đuôi tôi từ vừa nãy đấy nhé?"

"Không, không hề." Nó phủ định câu hỏi của tôi, tự tin nói: "Đó là giác quan thứ sáu của bạn thân."

"Rõ ràng là theo đuôi."

Tôi nhìn thấy đầu vàng đầu xám chìa ra cánh cửa, là thằng em họ cười ngốc và Emily thở dài lắc đầu.

Tôi: "...."

Tôi đưa mắt lại, nhìn toàn bộ nhân viên trong Cơ quan Thám tử Vũ trang đang lặng ngắt như tờ.

Tôi: "...."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Số ký tự: 0