Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 11
2024-11-20 05:17:16
Tôi thở dài một hơi nhìn con bạn
thân chễm chệ ngồi trên ghế sopha vắt vẻo, còn thằng em họ và Emily thì
ngồi cạnh nhau đang vui vẻ ăn bánh quy mà Miyazawa Kenji mang đến, thằng em họ tôi thì trông vui thật chứ còn Emily lại liếc mắt quan sát mọi
thứ, giống như những gì hiện tại mà tôi đang làm.
Cơ quan Thám tử Vũ trang đã cho người gọi Thống đốc - Fukuzawa Yukichi đến nơi này, chắc tầm nửa tiếng nữa là có mặt.
Tôi khẽ nhìn một lượt mọi người trong căn phòng này đều tỏ ra đề phòng con bạn thân (trừ Miyazawa Kenji?) liền thở dài một cái, coi như bỏ cuộc trước tình huống quái oăm này.
Và không chỉ có mỗi nó là bị người khác đề phòng, cả Emily cũng vậy, nhất là Dazai Osamu, Izumi Kyouka, Yosano Akiko và Nakajima Atsushi, bốn người họ đều vô cùng cảnh giác nhìn cô bé, Nakajima Atsushi thì không tiếp xúc kĩ Mori Ogai nên có thể không rõ lắm, nhưng ba người kia thì đều dùng ánh mắt nhìn kẻ nguy hiểm mà nhìn Emily, mặc dù ngoại hình Fyodor Dostoevsky của con bạn thân tôi mới nguy hiểm nhất trong mấy đứa.
Bạn thân tôi vẫn điềm nhiên uống trà mà Naomi đã rót, biểu cảm phải gọi là y như Fyodor Dostoevsky vậy.
"Vậy thì tại sao mọi người không tự giới thiệu bản thân nhỉ?" Miyazawa Kenji nở một nụ cười lạc quan giữa đống bi quan nhìn thằng em họ và Emily nói: "Hai người kia thì bọn tôi đã biết tên rồi, chỉ còn hai người nữa thôi đấy."
Nakajima Atsushi và Kunikida Doppo muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Tôi là Emily, hân hạnh được gặp." Emily híp mắt cười thật tươi.
"Em là..." Thằng em họ tôi nheo mắt gãi đầu nói: "Buichu....Buichi....Bui- Khó nhớ quá..."
Tôi: "...."
"Là Buichiro Shirase." Emily lên tiếng nhắc nhở: "Tên cậu là Buchiro Shirase."
"Ừ." Thằng bé gật đầu cười ngốc: "Tên em là Buichiro Shirase, hân hạnh."
Người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy điều này cực kì bất thường, một thiếu niên 15-16 tuổi lại không nhớ được tên mình mà phải để cho một người khác (năng lực?) nhắc hộ sao? Vả lại, nghe cái cách mà cậu ta xưng hô cứ kì quặc kiểu gì ấy, cứ như thể toàn bộ những người ở đây đều lớn tuổi hơn cậu ta rất nhiều vậy.
Nhìn thấy thiếu niên quen thuộc hành xử như một đứa trẻ con khiến cho Dazai Osamu dấy lên nghi ngờ vô cùng mong manh.
"Shirase-kun." Dazai Osamu híp mắt hỏi: "'Em' năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, em năm nay mới lên-" Thằng bé chưa kịp nói hết câu đã bị Emily vươn tay ra bịt miệng lại, không cho nó trả lời câu hỏi của Dazai Osamu.
"Thôi nào, anh không nên hỏi tuổi người khác một cách vô lý như vậy chứ?" Emily tiếp tục giữ vững nụ cười này của mình: "Nhất là những kẻ mà anh cho rằng là không nên tin tưởng."
"Cô có phải là 'Năng lực' không vậy, Emily-chan?" Dazai Osamu lập tức đáp lại, cười lạnh nói: "Cách cô hành xử khiến tôi thấy rất bất ngờ đó."
Nếu là Elise của Mori Ogai thì sẽ không có chuyện cô ta lại lên tiếng trong những tình huống như thế này, cô ta sẽ ở trong trạng thái thờ ơ và không quan tâm, vì bình thường Elise luôn nổi cáu với Mori Ogai nếu như ông ta không làm theo đúng ý mình, mặc dù tính cánh hống hách đó của cô ta bắt nguồn từ mong muốn của chính Mori Ogai - một tên biến thái đáng nguyền rủa.
Còn Emily trước mặt anh lại hành động như một chú gà mẹ bảo vệ trứng của mình như thể cô ta là một 'con người' thật sự.
"Không, tôi không phải con người." Emily nghe vậy liền khúc khích cười: "Tôi là một năng lực, nhưng chủ nhân của tôi không phải là Mori Ogai."
Elise luôn gọi Mori Ogai là 'Rintarou' một cách vô cùng nóng nảy.
Gần như mọi người trong căn phòng này đều chấn động với lời tuyên bố của Emily, bao gồm cả Fukuzawa Yukichi từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy một 'Elise' mặc quần áo với màu sắc đơn điệu chứ không phải là váy công chúa lòe loẹt đầm xanh đầm đỏ.
"Thưa ngài thống đốc của Cơ quan Thám tử, tại sao ngài lại không gọi luôn người bên Mafia Cảng đến nói chuyện nhỉ?" Emily tặc lưỡi: "Tôi không thích mình phải giải thích đến tận hai lần một chút nào, phiền ghê luôn, tiện tay thì gọi luôn cả bên Sở Năng lực đi, để lần sau có đụng độ thì đỡ nhận nhầm người, như thế thì quê lắm."
Con bạn thân nghe xong một tràng từ Emily liền dùng ánh mắt hoài nghi nhân sinh nhìn tôi.
Tôi: "...."
Sao tôi đang có cảm giác Emily đang khịa ngầm Dazai Osamu thế nhỉ?
Tôi nhớ trong lúc định hình tích cách Emily thì làm gì có thêm tính năng 'mỏ hỗn' vào cô bé đâu?
"Tôi khá tò mò, chủ nhân của cô là ai vậy, Emily-chan?"
"Anh không thấy mình hỏi quá nhiều rồi sao?" Cô bé lập tức tỏ ra không vui khoanh tay mà nói: "Làm như bọn tôi là phạm nhân không bằng."
"Mấy người chẳng có quyền gì để ép bọn tôi khai ra mọi thứ cả, thân quen chẳng đúng, kẻ thù chả phải, chi bằng gô cổ bọn tôi lên đồn cảnh sát viết lời khai ra còn dễ thở hơn ở đây nhiều đấy."
"Nếu như chúng tôi thật sự là kẻ thù, thì anh đã bao giờ thấy kẻ thù lại xuất hiện tới căn cứ của mình để gặp người bao giờ chưa, như vậy là quá hài hước lắm rồi."
Con bạn thân trực tiếp coi việc im lặng là vàng, đánh mắt sang nhìn tôi.
Năng lực của mày thì mày mau ra giải quyết đi, theo như được hiểu là nó muốn nhắn nhủ với tôi như vậy.
Tôi lên tiếng, đập tan bầu không khí đang có dấu hiệu trở nên căng thẳng: "Đủ rồi, Emily."
Emily khịt mũi rồi không nói thêm gì nữa.
"Chúng tôi không muốn gây rắc rối đến cho các vị." Fyodor Dostoevsky - con bạn thân tôi nhấp ngụm trà từ tốn mà nói: "Kể cả Mafia Cảng hay là Sở Năng lực, hay chính là 'tôi' trong thế giới này, chúng tôi đều không muốn đụng độ, mong muốn của chúng tôi hết sức đơn giản, đó chính là về 'nhà' của mình."
"Bọn mình nên về nhà sớm, em còn phải vào trong chuồng chó nữa." Thằng em họ tôi ngây ngô phát biểu, thành công nhận được một số ánh mắt kinh ngạc của một số người, mãnh liệt nhất ở đây thì phải kể đến Nakajima Atsushi.
"Chuồng chó?" Nakajima Atsushi với biểu cảm không thể tin được nhìn nó: "Em ở đó sao?"
"Đương nhiên rồi." Thằng bé tỉnh bơ cười toe toét nói, như thể đang kể việc hôm nay mình làm gì cho bạn bè nghe: "Chó trong chuồng rất ngoan, chơi rất vui luôn, em luôn dằm cơm ăn để đưa cho nó đó!"
Tôi: "...."
Con bạn tôi ngay lập tức bịt miệng thằng em họ tôi lại.
Nhìn vẻ mặt mọi người ở đây kiểu như muốn gọi cho Trung tâm Bảo vệ trẻ em ngay tức khắc luôn vậy, nhất là Kunikida Doppo.
Tôi: "...."
Để thằng bé nói thêm tí nữa không khéo lại có chuyện thật đấy.
Ờm, có vẻ như mấy người này hiểu sai ý của thằng em họ tôi muốn nói rồi thì phải.
Thực ra là thằng bé nói muốn về sớm là để nó chơi với con chó tên Ki của mình, đó là một con chó cảnh khá nhỏ thân thiết với thằng bé vô cùng, tôi cũng hay sang, dắt theo con Míc để chơi với con Ki nhà thằng bé, thằng em họ lúc nào cũng lấy một phần cơm ăn mà mẹ nó chuẩn bị để đưa cho con chó ấy ăn mà thằng bé này lại ăn nói kiểu gì khiến người ta liên tưởng đến việc nó bị nhốt trong chuồng chó, chơi với chó rồi chia ăn với chó thế không biết.
"Đừng để ý đến chuyện đó." Con bạn tôi liền cười một cách hài hòa: "Shirase-kun chỉ đang nói đùa thôi."
Đứa em họ nhíu mày giằng tay nó ra khỏi miệng mình khó chịu nói: "Em đâu có nói đùa chứ, tất cả đều là-"
"Em không muốn về nhà sao?"
Thằng bé nghe xong liền im bặt, ngoan ngoãn nghe lời một cách lạ thường.
Tôi: "...."
Tại sao mày lại làm vẻ mặt hiền hòa nhưng lại giấu dao găm sau lưng của Fyodor Dostoevsky ngay lúc này chứ, có khác nào ngầm công nhận những điều vô lý mà thằng em họ tao nói là đúng đâu!
Lúc cần vibe phản diện thì chả thấy đâu, lúc không cần thì thù lù ra đấy, giời ơi ai cứu được tôi đây, Cơ quan Thám tử Vũ trang mà gọi điện cho bên Trung tâm Bảo vệ trẻ em thì đúng là bỏ mịa-
Nhìn sắc mặt càng ngày càng tối đen của Fukuzawa Yukichi là đủ hiểu rồi.
"Oi, cái gì thế này, sao mà tụ tập nhiều người quá vậy?"
Vị cứu tinh của bọn tôi - Edogawa Ranpo đã đến.
Cơ quan Thám tử Vũ trang đã cho người gọi Thống đốc - Fukuzawa Yukichi đến nơi này, chắc tầm nửa tiếng nữa là có mặt.
Tôi khẽ nhìn một lượt mọi người trong căn phòng này đều tỏ ra đề phòng con bạn thân (trừ Miyazawa Kenji?) liền thở dài một cái, coi như bỏ cuộc trước tình huống quái oăm này.
Và không chỉ có mỗi nó là bị người khác đề phòng, cả Emily cũng vậy, nhất là Dazai Osamu, Izumi Kyouka, Yosano Akiko và Nakajima Atsushi, bốn người họ đều vô cùng cảnh giác nhìn cô bé, Nakajima Atsushi thì không tiếp xúc kĩ Mori Ogai nên có thể không rõ lắm, nhưng ba người kia thì đều dùng ánh mắt nhìn kẻ nguy hiểm mà nhìn Emily, mặc dù ngoại hình Fyodor Dostoevsky của con bạn thân tôi mới nguy hiểm nhất trong mấy đứa.
Bạn thân tôi vẫn điềm nhiên uống trà mà Naomi đã rót, biểu cảm phải gọi là y như Fyodor Dostoevsky vậy.
"Vậy thì tại sao mọi người không tự giới thiệu bản thân nhỉ?" Miyazawa Kenji nở một nụ cười lạc quan giữa đống bi quan nhìn thằng em họ và Emily nói: "Hai người kia thì bọn tôi đã biết tên rồi, chỉ còn hai người nữa thôi đấy."
Nakajima Atsushi và Kunikida Doppo muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
"Tôi là Emily, hân hạnh được gặp." Emily híp mắt cười thật tươi.
"Em là..." Thằng em họ tôi nheo mắt gãi đầu nói: "Buichu....Buichi....Bui- Khó nhớ quá..."
Tôi: "...."
"Là Buichiro Shirase." Emily lên tiếng nhắc nhở: "Tên cậu là Buchiro Shirase."
"Ừ." Thằng bé gật đầu cười ngốc: "Tên em là Buichiro Shirase, hân hạnh."
Người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy điều này cực kì bất thường, một thiếu niên 15-16 tuổi lại không nhớ được tên mình mà phải để cho một người khác (năng lực?) nhắc hộ sao? Vả lại, nghe cái cách mà cậu ta xưng hô cứ kì quặc kiểu gì ấy, cứ như thể toàn bộ những người ở đây đều lớn tuổi hơn cậu ta rất nhiều vậy.
Nhìn thấy thiếu niên quen thuộc hành xử như một đứa trẻ con khiến cho Dazai Osamu dấy lên nghi ngờ vô cùng mong manh.
"Shirase-kun." Dazai Osamu híp mắt hỏi: "'Em' năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Dạ, em năm nay mới lên-" Thằng bé chưa kịp nói hết câu đã bị Emily vươn tay ra bịt miệng lại, không cho nó trả lời câu hỏi của Dazai Osamu.
"Thôi nào, anh không nên hỏi tuổi người khác một cách vô lý như vậy chứ?" Emily tiếp tục giữ vững nụ cười này của mình: "Nhất là những kẻ mà anh cho rằng là không nên tin tưởng."
"Cô có phải là 'Năng lực' không vậy, Emily-chan?" Dazai Osamu lập tức đáp lại, cười lạnh nói: "Cách cô hành xử khiến tôi thấy rất bất ngờ đó."
Nếu là Elise của Mori Ogai thì sẽ không có chuyện cô ta lại lên tiếng trong những tình huống như thế này, cô ta sẽ ở trong trạng thái thờ ơ và không quan tâm, vì bình thường Elise luôn nổi cáu với Mori Ogai nếu như ông ta không làm theo đúng ý mình, mặc dù tính cánh hống hách đó của cô ta bắt nguồn từ mong muốn của chính Mori Ogai - một tên biến thái đáng nguyền rủa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn Emily trước mặt anh lại hành động như một chú gà mẹ bảo vệ trứng của mình như thể cô ta là một 'con người' thật sự.
"Không, tôi không phải con người." Emily nghe vậy liền khúc khích cười: "Tôi là một năng lực, nhưng chủ nhân của tôi không phải là Mori Ogai."
Elise luôn gọi Mori Ogai là 'Rintarou' một cách vô cùng nóng nảy.
Gần như mọi người trong căn phòng này đều chấn động với lời tuyên bố của Emily, bao gồm cả Fukuzawa Yukichi từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy một 'Elise' mặc quần áo với màu sắc đơn điệu chứ không phải là váy công chúa lòe loẹt đầm xanh đầm đỏ.
"Thưa ngài thống đốc của Cơ quan Thám tử, tại sao ngài lại không gọi luôn người bên Mafia Cảng đến nói chuyện nhỉ?" Emily tặc lưỡi: "Tôi không thích mình phải giải thích đến tận hai lần một chút nào, phiền ghê luôn, tiện tay thì gọi luôn cả bên Sở Năng lực đi, để lần sau có đụng độ thì đỡ nhận nhầm người, như thế thì quê lắm."
Con bạn thân nghe xong một tràng từ Emily liền dùng ánh mắt hoài nghi nhân sinh nhìn tôi.
Tôi: "...."
Sao tôi đang có cảm giác Emily đang khịa ngầm Dazai Osamu thế nhỉ?
Tôi nhớ trong lúc định hình tích cách Emily thì làm gì có thêm tính năng 'mỏ hỗn' vào cô bé đâu?
"Tôi khá tò mò, chủ nhân của cô là ai vậy, Emily-chan?"
"Anh không thấy mình hỏi quá nhiều rồi sao?" Cô bé lập tức tỏ ra không vui khoanh tay mà nói: "Làm như bọn tôi là phạm nhân không bằng."
"Mấy người chẳng có quyền gì để ép bọn tôi khai ra mọi thứ cả, thân quen chẳng đúng, kẻ thù chả phải, chi bằng gô cổ bọn tôi lên đồn cảnh sát viết lời khai ra còn dễ thở hơn ở đây nhiều đấy."
"Nếu như chúng tôi thật sự là kẻ thù, thì anh đã bao giờ thấy kẻ thù lại xuất hiện tới căn cứ của mình để gặp người bao giờ chưa, như vậy là quá hài hước lắm rồi."
Con bạn thân trực tiếp coi việc im lặng là vàng, đánh mắt sang nhìn tôi.
Năng lực của mày thì mày mau ra giải quyết đi, theo như được hiểu là nó muốn nhắn nhủ với tôi như vậy.
Tôi lên tiếng, đập tan bầu không khí đang có dấu hiệu trở nên căng thẳng: "Đủ rồi, Emily."
Emily khịt mũi rồi không nói thêm gì nữa.
"Chúng tôi không muốn gây rắc rối đến cho các vị." Fyodor Dostoevsky - con bạn thân tôi nhấp ngụm trà từ tốn mà nói: "Kể cả Mafia Cảng hay là Sở Năng lực, hay chính là 'tôi' trong thế giới này, chúng tôi đều không muốn đụng độ, mong muốn của chúng tôi hết sức đơn giản, đó chính là về 'nhà' của mình."
"Bọn mình nên về nhà sớm, em còn phải vào trong chuồng chó nữa." Thằng em họ tôi ngây ngô phát biểu, thành công nhận được một số ánh mắt kinh ngạc của một số người, mãnh liệt nhất ở đây thì phải kể đến Nakajima Atsushi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chuồng chó?" Nakajima Atsushi với biểu cảm không thể tin được nhìn nó: "Em ở đó sao?"
"Đương nhiên rồi." Thằng bé tỉnh bơ cười toe toét nói, như thể đang kể việc hôm nay mình làm gì cho bạn bè nghe: "Chó trong chuồng rất ngoan, chơi rất vui luôn, em luôn dằm cơm ăn để đưa cho nó đó!"
Tôi: "...."
Con bạn tôi ngay lập tức bịt miệng thằng em họ tôi lại.
Nhìn vẻ mặt mọi người ở đây kiểu như muốn gọi cho Trung tâm Bảo vệ trẻ em ngay tức khắc luôn vậy, nhất là Kunikida Doppo.
Tôi: "...."
Để thằng bé nói thêm tí nữa không khéo lại có chuyện thật đấy.
Ờm, có vẻ như mấy người này hiểu sai ý của thằng em họ tôi muốn nói rồi thì phải.
Thực ra là thằng bé nói muốn về sớm là để nó chơi với con chó tên Ki của mình, đó là một con chó cảnh khá nhỏ thân thiết với thằng bé vô cùng, tôi cũng hay sang, dắt theo con Míc để chơi với con Ki nhà thằng bé, thằng em họ lúc nào cũng lấy một phần cơm ăn mà mẹ nó chuẩn bị để đưa cho con chó ấy ăn mà thằng bé này lại ăn nói kiểu gì khiến người ta liên tưởng đến việc nó bị nhốt trong chuồng chó, chơi với chó rồi chia ăn với chó thế không biết.
"Đừng để ý đến chuyện đó." Con bạn tôi liền cười một cách hài hòa: "Shirase-kun chỉ đang nói đùa thôi."
Đứa em họ nhíu mày giằng tay nó ra khỏi miệng mình khó chịu nói: "Em đâu có nói đùa chứ, tất cả đều là-"
"Em không muốn về nhà sao?"
Thằng bé nghe xong liền im bặt, ngoan ngoãn nghe lời một cách lạ thường.
Tôi: "...."
Tại sao mày lại làm vẻ mặt hiền hòa nhưng lại giấu dao găm sau lưng của Fyodor Dostoevsky ngay lúc này chứ, có khác nào ngầm công nhận những điều vô lý mà thằng em họ tao nói là đúng đâu!
Lúc cần vibe phản diện thì chả thấy đâu, lúc không cần thì thù lù ra đấy, giời ơi ai cứu được tôi đây, Cơ quan Thám tử Vũ trang mà gọi điện cho bên Trung tâm Bảo vệ trẻ em thì đúng là bỏ mịa-
Nhìn sắc mặt càng ngày càng tối đen của Fukuzawa Yukichi là đủ hiểu rồi.
"Oi, cái gì thế này, sao mà tụ tập nhiều người quá vậy?"
Vị cứu tinh của bọn tôi - Edogawa Ranpo đã đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro