Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 12
2024-11-20 05:17:16
"Ranpo, cậu nói là bọn chúng-"
Kunikida Doppo trong trạng thái xốc nổi chỉ thẳng tay vào mặt con bạn
tôi đang nở nụ cười (?), gằn từng chứ nói: "Rằng bọn chúng đáng để tin
tưởng à?"
Tôi: "...."
Tôi biết là bọn tôi có vẻ trông giống kẻ xấu nhưng nói 'bọn chúng' nghe có hơi quá đáng rồi không?
"Ranpo." Thống đốc Fukuzawa Yukichi nhàn nhạt nói: "Tôi cần một lời giải thích chi tiết."
"Tôi không biết." Edogawa Ranpo bỏ cây kính xuống mà nói: "[Siêu Suy Luận] của tôi bảo thế, có thể nói bọn họ chính là Đồng minh hữu ích của chúng ta, đừng biến bọn họ thành kẻ thù, không thì mọi người sẽ phải hối hận."
Tôi thầm an tâm phần nào, quả nhiên lôi kéo Edogawa Ranpo về phía mình là một lựa chọn vô cùng đúng đắn.
"Ranpo-san...." Nakajima Atsushi liếc mắt đến đứa em họ của tôi bị đứa bạn thân bịt miệng: "Nhưng cái kẻ tên Fyodor kia..."
"Tên đó không đáng sợ bằng cái người tóc đỏ đứng ở bên cạnh đâu." Edogawa Ranpo nhếch miệng cười nửa miệng: "Phải không nhỉ, Oda?"
Mọi người sau khi nghe lời tuyên bố từ Edogawa Ranpo liền quay sang nhìn tôi, một người đàn ông mà Dazai Osamu đã gây gổ, một người đàn ông có vẻ bên ngoài khá xề xòa và vô cùng bình thường, vậy mà theo lời của Ranpo thì đó là kẻ cần phải để ý nhất.
Tôi: "...."
Bị Bias dùng ánh mắt cảnh giác nhìn mình đúng thật là rất đau lòng mà.
Dazai Osamu nheo mắt lại, ở một thế giới khác thì Oda Sakunosuke còn nguy hiểm hơn so với Fyodor Dostoevsky sao, hơn thế nữa họ còn là bạn bè của nhau...
Chỉ là, anh của thế giới đó không phải là bạn của Odasaku sao?
Càng nghĩ tới điều đó, Dazai Osamu càng cảm thấy ức chế, khó chịu vô cùng.
Tôi chỉ đứng đó và thở dài một hơi.
"Tôi sẽ coi điều đó là một lời khen." Tôi tặc lưỡi tỏ ra ngao ngán: "Nhưng tôi không chắc được việc mình sẽ là Đồng minh tốt của Cơ quan Thám tử đâu, dù sao thì các vị đã có ấn tượng xấu đối với chúng tôi rồi."
"Vậy thì anh sẽ liên minh với Mafia Cảng hoặc là Sở Năng lực à?"
"Không. Tôi không có bị điên." Tôi thẳng thừng trả lời: "Tôi thà sống ở trong tù còn tốt hơn là liên minh với họ."
Dazai Osamu nghe vậy nhếch mép cười lạnh khúc khích: "Anh có vẻ rất ghét Mafia Cảng và Sở năng lực nhỉ? Tỏ hẳn thái độ ra cơ đấy ~"
Tôi: "...."
Không phải là anh là người biết rõ điều này hơn ai khác à? Cứ ở đấy mà khịa người ta cho cố vô.
Tuy tôi rất muốn nói một vài câu đá đểu lại Dazai Osamu, nhưng ngẫm lại thì, một người bạn mà mình tưởng rằng đã chết xuất hiện nhưng rồi phát hiện ra hai người tuy giống nhau nhưng không phải là người bạn mà mình đã quen, người bạn đó thật sự đã chết nên đừng có hi vọng mong manh nào cả, tôi có thể hiểu được phần nào nỗi đau về cái chết của Odasaku trong Dazai Osamu đang dần lớn lên với sự hiện diện của tôi.
Tôi không muốn mình là lý do để cho người khác phải đau khổ.
"Cứ như vậy đi." Con bạn thân đứng dậy, Emily và thằng em họ đồng loạt đứng dậy theo, nó cứ thế mà cười nói: "Tôi nghĩ cuộc nói chuyện này đã quá đủ rồi, các vị cứ yên tâm rằng chúng tôi sẽ không có động thái nào đe dọa với Yokohama hết, chúng tôi chỉ muốn 'về nhà' mà thôi."
"Chỉ cần không đụng độ với chúng tôi thì chúng tôi sẽ không làm gì cả." Bạn thân khẽ cong cong khóe miệng lên: "Hẳn là các vị biết 'tôi' ở thế giới này nguy hiểm như thế nào rồi, bản thân tôi cũng không ngại trở thành như thế nếu như có người muốn đối đầu với chúng tôi đâu."
Là một lời đe dọa trực tiếp tới Cơ quan Thám tử Vũ trang, con bạn tôi đúng thật là rất chi là ngầu lòi khi đứng vững trước sát khí của Fukuzawa Yukichi và cái nhìn lạnh lẽo của Dazai Osamu kìa, đúng là đỉnh của chóp!
"Chúng ta hãy cùng nhau hợp tác vui vẻ, nhé?"
Suýt chút nữa là tôi vỗ tay tán thưởng nó rồi đấy, may là kìm lại được chứ không một mình tự nhiên vỗ tay đúng là quê chết mẹ.
Bốn người chúng tôi đều nhanh chóng rời khỏi Cơ quan Thám tử Vũ trang.
"Này."
Khi tôi bước qua Edogawa Ranpo, anh ta liền nở nụ cười đầy rẫy ẩn ý.
"Cố gắng lên nhé, còn hai cửa khác đang chờ anh đấy." Anh ta nhếch mép, giống như là đang vui sướng khi thấy người gặp họa: "Không, là ba cửa mới đúng, chúc anh may mắn."
Tôi: "...?"
Tôi đứng lại, cố gắng tiêu hóa câu nói của anh ta.
Ba cửa, ý Edogawa Ranpo muốn nhắc đến là Mafia Cảng, Sở Năng lực Đặc biệt và...Fyodor Dostoevsky hàng limited sao?
Tại sao Edogawa Ranpo chỉ cảnh báo mỗi mình tôi mà không cảnh báo những người khác, tại sao anh ta chắc chắn rằng trong mấy người thì tôi sẽ là người gặp rắc rối với ba ải này nhiều nhất vậy, đúng là quái dị.
"Được."
"Đương nhiên là anh phải cố gắng rồi." Edogawa Ranpo đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt tôi, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc: "Nếu anh không muốn mình ở trong tình trạng sống dở chết dở, tôi nói thật đấy."
Tôi: "...."
"Cảm ơn vì đã nhắc nhở, tôi sẽ để ý nhiều hơn."
Tôi gật đầu nói với Edogawa Ranpo rồi sau đó nhanh chóng rời đi.
Dazai Osamu khẽ híp mắt đứng đó, không nói gì.
Bước xuống cầu cầu thang, con bạn tôi từ cử chỉ điệu bộ y sì đúc Fyodor Dostoevsky liền thở dài nhẹ nhõm, nét mặt bớt nghiêm túc hơn vừa nãy, đúng hơn là nét mặt miệng nam mô bụng một bồ dao găm đã không còn.
"Mẹ nó đúng là sợ quá đi, tao phải gồng mãi mới được đấy." Nó vuốt vuốt ngực mà nói: "Đúng là làm Fyodor Dostoevsky khó như lên trời thật, mới có nhập vai tí thôi mà oải người vãi cả chưởng."
Tôi đi bên cạnh nói đùa: "Vậy mày đi làm diễn viên đi, tao thấy mày có triển vọng phết đấy, có khi lại được giải Oscar như chính chủ cũng nên."
Bạn thân trề môi nói: "Tao gánh một đống huy chương vàng Karatedo giải cấp tỉnh là quá đủ rồi, không cần gánh thêm nữa đâu."
Con bạn tôi mặc dù tham ăn lười làm, được cái xấu tính với cái nết ngộ ra thì cũng được gọi là người có tài, con bé từng xông pha đánh nhau với một lũ mặt giặc nào đó và khiến chúng nó lên viện hết chỉ vì đám đó phá quán bánh mỳ khiến nó không có đồ để ăn, cũng vì nó mà tôi phải đăng ký khóa học cấp tốc Akido lẫn Taekwondo để làm sao có thể kìm hãm được bản tính háu ăn bất chấp mọi thứ của nó đấy.
"Thật rắc rối, tôi không thích rắc rối một chút nào cả." Emily cầm lấy tay tôi phồng má lên nói: "Anh cũng nghĩ như vậy mà phải không hả Oda?"
"Ừ."
Bỗng nhiên Emily dang thẳng tay ra chỉ, tôi nhìn theo hướng tay của cô ấy thì phát hiện một bé gái tóc vàng mặc đầm đỏ, có gương mặt giống hệt Emily đang đứng chết chân há mồm ở cửa hiệu quần áo đối diện đằng kia.
"Rin-Rintarou-!" Bé gái hô lên rõ là lớn nhưng lại bị Emily lao đến bịt miệng lại, đè cô bé xuống dưới đất, sau đó lại lôi cô bé sang chỗ chúng tôi đang đứng.
Emily hành động không một động tác thừa.
"Đừng có la lên lớn như vậy, không giống với một quý cô xinh đẹp một chút nào." Emily lên tiếng nhắc nhở thả tay ra, cô bé nhíu mi nhìn cô ấy, sau đó quay sang một lượt nhìn tôi.
"Mấy người bắt cóc tôi rồi." Elise chống tay bĩu môi nói: "Mau chịu trách nhiệm đi."
Tôi: "...?"
Tôi: "...."
Tôi biết là bọn tôi có vẻ trông giống kẻ xấu nhưng nói 'bọn chúng' nghe có hơi quá đáng rồi không?
"Ranpo." Thống đốc Fukuzawa Yukichi nhàn nhạt nói: "Tôi cần một lời giải thích chi tiết."
"Tôi không biết." Edogawa Ranpo bỏ cây kính xuống mà nói: "[Siêu Suy Luận] của tôi bảo thế, có thể nói bọn họ chính là Đồng minh hữu ích của chúng ta, đừng biến bọn họ thành kẻ thù, không thì mọi người sẽ phải hối hận."
Tôi thầm an tâm phần nào, quả nhiên lôi kéo Edogawa Ranpo về phía mình là một lựa chọn vô cùng đúng đắn.
"Ranpo-san...." Nakajima Atsushi liếc mắt đến đứa em họ của tôi bị đứa bạn thân bịt miệng: "Nhưng cái kẻ tên Fyodor kia..."
"Tên đó không đáng sợ bằng cái người tóc đỏ đứng ở bên cạnh đâu." Edogawa Ranpo nhếch miệng cười nửa miệng: "Phải không nhỉ, Oda?"
Mọi người sau khi nghe lời tuyên bố từ Edogawa Ranpo liền quay sang nhìn tôi, một người đàn ông mà Dazai Osamu đã gây gổ, một người đàn ông có vẻ bên ngoài khá xề xòa và vô cùng bình thường, vậy mà theo lời của Ranpo thì đó là kẻ cần phải để ý nhất.
Tôi: "...."
Bị Bias dùng ánh mắt cảnh giác nhìn mình đúng thật là rất đau lòng mà.
Dazai Osamu nheo mắt lại, ở một thế giới khác thì Oda Sakunosuke còn nguy hiểm hơn so với Fyodor Dostoevsky sao, hơn thế nữa họ còn là bạn bè của nhau...
Chỉ là, anh của thế giới đó không phải là bạn của Odasaku sao?
Càng nghĩ tới điều đó, Dazai Osamu càng cảm thấy ức chế, khó chịu vô cùng.
Tôi chỉ đứng đó và thở dài một hơi.
"Tôi sẽ coi điều đó là một lời khen." Tôi tặc lưỡi tỏ ra ngao ngán: "Nhưng tôi không chắc được việc mình sẽ là Đồng minh tốt của Cơ quan Thám tử đâu, dù sao thì các vị đã có ấn tượng xấu đối với chúng tôi rồi."
"Vậy thì anh sẽ liên minh với Mafia Cảng hoặc là Sở Năng lực à?"
"Không. Tôi không có bị điên." Tôi thẳng thừng trả lời: "Tôi thà sống ở trong tù còn tốt hơn là liên minh với họ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dazai Osamu nghe vậy nhếch mép cười lạnh khúc khích: "Anh có vẻ rất ghét Mafia Cảng và Sở năng lực nhỉ? Tỏ hẳn thái độ ra cơ đấy ~"
Tôi: "...."
Không phải là anh là người biết rõ điều này hơn ai khác à? Cứ ở đấy mà khịa người ta cho cố vô.
Tuy tôi rất muốn nói một vài câu đá đểu lại Dazai Osamu, nhưng ngẫm lại thì, một người bạn mà mình tưởng rằng đã chết xuất hiện nhưng rồi phát hiện ra hai người tuy giống nhau nhưng không phải là người bạn mà mình đã quen, người bạn đó thật sự đã chết nên đừng có hi vọng mong manh nào cả, tôi có thể hiểu được phần nào nỗi đau về cái chết của Odasaku trong Dazai Osamu đang dần lớn lên với sự hiện diện của tôi.
Tôi không muốn mình là lý do để cho người khác phải đau khổ.
"Cứ như vậy đi." Con bạn thân đứng dậy, Emily và thằng em họ đồng loạt đứng dậy theo, nó cứ thế mà cười nói: "Tôi nghĩ cuộc nói chuyện này đã quá đủ rồi, các vị cứ yên tâm rằng chúng tôi sẽ không có động thái nào đe dọa với Yokohama hết, chúng tôi chỉ muốn 'về nhà' mà thôi."
"Chỉ cần không đụng độ với chúng tôi thì chúng tôi sẽ không làm gì cả." Bạn thân khẽ cong cong khóe miệng lên: "Hẳn là các vị biết 'tôi' ở thế giới này nguy hiểm như thế nào rồi, bản thân tôi cũng không ngại trở thành như thế nếu như có người muốn đối đầu với chúng tôi đâu."
Là một lời đe dọa trực tiếp tới Cơ quan Thám tử Vũ trang, con bạn tôi đúng thật là rất chi là ngầu lòi khi đứng vững trước sát khí của Fukuzawa Yukichi và cái nhìn lạnh lẽo của Dazai Osamu kìa, đúng là đỉnh của chóp!
"Chúng ta hãy cùng nhau hợp tác vui vẻ, nhé?"
Suýt chút nữa là tôi vỗ tay tán thưởng nó rồi đấy, may là kìm lại được chứ không một mình tự nhiên vỗ tay đúng là quê chết mẹ.
Bốn người chúng tôi đều nhanh chóng rời khỏi Cơ quan Thám tử Vũ trang.
"Này."
Khi tôi bước qua Edogawa Ranpo, anh ta liền nở nụ cười đầy rẫy ẩn ý.
"Cố gắng lên nhé, còn hai cửa khác đang chờ anh đấy." Anh ta nhếch mép, giống như là đang vui sướng khi thấy người gặp họa: "Không, là ba cửa mới đúng, chúc anh may mắn."
Tôi: "...?"
Tôi đứng lại, cố gắng tiêu hóa câu nói của anh ta.
Ba cửa, ý Edogawa Ranpo muốn nhắc đến là Mafia Cảng, Sở Năng lực Đặc biệt và...Fyodor Dostoevsky hàng limited sao?
Tại sao Edogawa Ranpo chỉ cảnh báo mỗi mình tôi mà không cảnh báo những người khác, tại sao anh ta chắc chắn rằng trong mấy người thì tôi sẽ là người gặp rắc rối với ba ải này nhiều nhất vậy, đúng là quái dị.
"Được."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đương nhiên là anh phải cố gắng rồi." Edogawa Ranpo đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt tôi, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc: "Nếu anh không muốn mình ở trong tình trạng sống dở chết dở, tôi nói thật đấy."
Tôi: "...."
"Cảm ơn vì đã nhắc nhở, tôi sẽ để ý nhiều hơn."
Tôi gật đầu nói với Edogawa Ranpo rồi sau đó nhanh chóng rời đi.
Dazai Osamu khẽ híp mắt đứng đó, không nói gì.
Bước xuống cầu cầu thang, con bạn tôi từ cử chỉ điệu bộ y sì đúc Fyodor Dostoevsky liền thở dài nhẹ nhõm, nét mặt bớt nghiêm túc hơn vừa nãy, đúng hơn là nét mặt miệng nam mô bụng một bồ dao găm đã không còn.
"Mẹ nó đúng là sợ quá đi, tao phải gồng mãi mới được đấy." Nó vuốt vuốt ngực mà nói: "Đúng là làm Fyodor Dostoevsky khó như lên trời thật, mới có nhập vai tí thôi mà oải người vãi cả chưởng."
Tôi đi bên cạnh nói đùa: "Vậy mày đi làm diễn viên đi, tao thấy mày có triển vọng phết đấy, có khi lại được giải Oscar như chính chủ cũng nên."
Bạn thân trề môi nói: "Tao gánh một đống huy chương vàng Karatedo giải cấp tỉnh là quá đủ rồi, không cần gánh thêm nữa đâu."
Con bạn tôi mặc dù tham ăn lười làm, được cái xấu tính với cái nết ngộ ra thì cũng được gọi là người có tài, con bé từng xông pha đánh nhau với một lũ mặt giặc nào đó và khiến chúng nó lên viện hết chỉ vì đám đó phá quán bánh mỳ khiến nó không có đồ để ăn, cũng vì nó mà tôi phải đăng ký khóa học cấp tốc Akido lẫn Taekwondo để làm sao có thể kìm hãm được bản tính háu ăn bất chấp mọi thứ của nó đấy.
"Thật rắc rối, tôi không thích rắc rối một chút nào cả." Emily cầm lấy tay tôi phồng má lên nói: "Anh cũng nghĩ như vậy mà phải không hả Oda?"
"Ừ."
Bỗng nhiên Emily dang thẳng tay ra chỉ, tôi nhìn theo hướng tay của cô ấy thì phát hiện một bé gái tóc vàng mặc đầm đỏ, có gương mặt giống hệt Emily đang đứng chết chân há mồm ở cửa hiệu quần áo đối diện đằng kia.
"Rin-Rintarou-!" Bé gái hô lên rõ là lớn nhưng lại bị Emily lao đến bịt miệng lại, đè cô bé xuống dưới đất, sau đó lại lôi cô bé sang chỗ chúng tôi đang đứng.
Emily hành động không một động tác thừa.
"Đừng có la lên lớn như vậy, không giống với một quý cô xinh đẹp một chút nào." Emily lên tiếng nhắc nhở thả tay ra, cô bé nhíu mi nhìn cô ấy, sau đó quay sang một lượt nhìn tôi.
"Mấy người bắt cóc tôi rồi." Elise chống tay bĩu môi nói: "Mau chịu trách nhiệm đi."
Tôi: "...?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro