Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 2
2024-11-20 05:17:16
Hiện tại, tôi đang cảm thấy rất bất lực.
Nhân vật Fyodor Dostoevsky trong Manga hay Anime, từ ngoại hình đến cử chỉ cho tới cách nói chuyện tôi đều thấy anh ta slay vãi luôn, mà tự nhiên thấy con bạn thân nó đang dùng khuôn mặt của Fyodor nhai nhồm nhoàm cái bánh mỳ cả hai trộm được ở quán bánh ngọt mà tôi không dám nhìn thẳng vào luôn ấy.
Bạn thân vẫn tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình, đến khi nó há miệng to nhét nguyên cái bánh donut vào miệng là tinh thần của tôi đạt tới giới cmn hạn rồi.
"Con kia! Mày dừng lại mau! Đừng ăn như quân chết đói nữa!" Tôi nhịn không được mà nói, ngăn cản hình hảnh một Fyodor Dostoevsky hành xử như một quý's tộc's đang dần nứt nẻ trong đầu mình: "Đm có ai giành của mày đâu mà ăn như thể không có ăn mày sẽ chết vậy con!"
Trời ơi đôi mắt ngọc ngà của tao!
"Ong ải ong ó ồ ăn úng a ẽ ết ì ói ao?" - Bạn thân với đôi mắt ngây thơ như nai tơ mà nói - Được phiên dịch là 'Không phải không có đồ ăn chúng ta sẽ chết vì đói sao?'
Tôi: "..."
Bản thân không nhịn được mà vỗ trán một cái.
"Mà mày hốc đồ ngọt nhiều như vậy có ổn không đó? Không phải mấy hôm trước mày mới kêu ca với tao là tập giảm cân các thứ đồ sao?"
Tuần trước mới kêu trời đêu đất than thân trách phận cơ thể mình sao tăng cân nhanh thế, từ 47 lên 56 cân trong vòng một tháng, bù lu bù loa cho cố vô, giờ mày nhìn lại xem là tại ai hả con?
Bạn thân giải quyết xong túi bánh xong xuôi chẹp chẹp miệng nói tiếp: "Tại cơ thể này trông xanh xao quá, tao ăn cho bớt xanh xao lại đi ấy, mà tao tăng lên vài cân thì cũng có chết được đâu nào?"
Tôi: "..."
Đến cùng thì mày cũng chỉ muốn ăn thỏa thích thôi có đúng không?
Oda Sakunosuke mà sầu một vì Dazai Osamu thì tôi lại sầu mười vì con bạn mình, mẹ nó, sau này có chuyện gì xảy ra đừng có kêu với tao nha mày.
Tôi đi nhặt cây kính mà đứa bạn thân quăng ra một góc, cứng rắn ép nó đeo vào, nếu bị người khác phát hiện, nhất là Mafia Cảng, Sở Năng lực Đặc biệt hay chính chủ Fyodor là xác định hai con không có cuộc đời bình yên đâu.
Một đứa cos nhân vật ngỏm trước cốt truyện nhưng lại có sức ảnh hưởng tới cốt truyện về sau và một đứa cos nhân vật phản diện không rõ năng lực với thân phận, bố cha tiên sư, tôi còn chưa được xem chap tiếp theo tiết lộ năng lực thật sự của Fyodor Dostoevsky như thế nào, kiểu này mà giáp mặt thì đúng là không biết phải làm gì nữa, cái tầm mà bị người khác nhầm thành hàng thật mà giết chết thì đúng là muốn khóc ròng đó!
Nếu mà cứ vậy đi thẳng tới Cơ quan Thám tử Vũ trang thì...ừm, tôi vẫn không có đủ can đảm để đối diện với Dazai Osamu, một trong những nhân vật khó hiểu nhất, có trí tuệ cao siêu nhất trong cái thế giới Bungou Stray Dogs này.
Tôi với đứa bạn chung quy cũng chỉ là người bình thường, mà đã là người bình thường thì làm sao mà đấu lại được mấy con quái vật như thế chứ!
Rốt cuộc thì tại sao loại chuyện này lại rơi vào hai đứa tôi được nhỉ, hai con ất ơ không biết trời đâu đất đâu như mấy đứa đầu đường xó chợ, mặc dù bố mẹ đối xử với tôi cũng chẳng ra cái thể thống gì, nhưng mà...liệu đứa con gái vô dụng như tôi cứ thế mà biến mất..., bọn họ có lo lắng cho tôi không?
Quay sang nhìn đứa bạn thân vẫn tưng tửng ăn bánh, tôi liền thở dài một cái.
Điều đầu tiên là phải tìm một nơi ổn định cái đã, trộm cắp thế này cũng không phải cách.
Sau một hồi lang thang quanh khắp nơi, tôi và đứa bạn phát hiện vài ngôi nhà bỏ hoang cũ kĩ ở cạnh dòng sông, đối diện là bìa rừng rập rạp, không biết lý do vì sao mà nó bị bỏ hoang, nhưng tôi cảm thấy khá vui vì cuối cùng hai đứa cũng tìm được một chỗ để nghỉ ngơi.
Dò xét một hồi, cuối cùng tôi cũng chọn được một căn mà bản thân thấy ổn áp nhất rồi xắn tay áo lên mà dọn dẹp.
Lấy mấy tấm vải rách rưới cuốn lại thành giẻ lau đi những vết bẩm bám thành tầng trong căn nhà không chỉ là trên tầng, tôi còn phải kiễng chân lên lau bờ tường, giặt giẻ lau cửa ra vào, cửa sổ và một vài đồ đạc còn sót lại như bàn ghế và cái tủ quần áo.
Đứa bạn thân thì kiếm cái xô múc nước từ dòng sông giặt giẻ lau lại cho sạch.
Hai đứa hì hục dọn mà mất cả buổi, đến tối, lúc tôi ra sông giặt phơi mấy miếng giẻ lau, quay lại thì phát hiện con bạn thân đã lăn quay ra ngủ từ lúc nào.
Tôi tặc lưỡi, mặc lại bộ quần áo đã cos Odasaku trước đó, tôi lấy áo khoác đen lẫn khăn choàng cổ phủ lên người bạn thân để nó ngủ mà không bị nhiễm lạnh.
Với cái thói quen của nó, tôi dám cá kiểu gì nó cũng ngủ đến trưa mai mới dậy cho mà xem.
Tranh thủ tôi nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài đi dạo, khẽ vươn vai và tận hưởng khung cảnh thành phố Yokohama khi về đêm, tất nhiên là phải mắt trước mắt sau để ý xung quanh, lỡ gặp phải ai quen bộ dạng này thì biết đường ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.
Dù sao thì bản thân tôi cũng khá tự tin về khả năng của mình, ở trường tôi còn được mệnh danh là đôi chân vàng trong làng chạy nước rút đấy.
Đang mải ngoái đầu ngắm nhìn những tòa nhà từ xa, tôi khẽ va phải người đang đi thẳng về phía mình.
"Waaah!"
Tôi hoàn toàn không có việc gì, nhưng người kia thì lại mất thăng bằng mà ngã nhào xuống, bánh kẹo mà người này mang theo cứ vương vãi xuống đất.
"Chết! Tôi xin lỗi, cậu có sao-"
Ngay khi từ 'không' được nói ra, nó đã nghẹn lại trong cổ họng của tôi.
Đù má.
Cái ngoại hình trẻ măng này, bộ trang phục thám tử này, còn ai trồng khoai đất này ngoại trừ Edogawa Ranpo của Cơ quan Thám tử Vũ trang không?
Tôi có thể cảm thấy không khí xung quanh mình trở lên lạnh lẽo một cách bất thường, đúng vậy, nó không phát ra từ vị thám tử cuồng đồ ngọt kia mà nó là từ chính cái tâm lý yếu ớt của tôi.
Cảm thấy sợ hãi, cần phải trốn tránh.
"Anh là ai?"
Giọng điệu của đối phương trông rất thản nhiên, nhưng nếu nghe kĩ thì có thể phát hiện ra vài phần run rẩy trong đó.
Tôi khẽ mím môi.
"Tôi không phải là người mà anh biết, tôi biết chúng tôi giống hệt nhau, nhưng tôi không phải là anh ta." Tôi hạ người xuống nhặt bánh kẹo rơi đầy đất đưa cho anh ta rồi khẽ cúi đầu: "Thật sự xin lỗi." Vì tôi không phải là Odasaku, là cái người mà các anh mong đợi.
Tự nhiên tôi nhớ con bạn thân mình một cách dã man, chưa bao giờ tôi nhớ nó hơn lúc này cả.
Nam mô A di Đà phật, lạy Chúa trời trên cao, đã có Edogawa Ranpo rồi thì làm ơn đừng có lòi ra thêm Dazai Osamu nữa, thật sự là con không có trụ nổi khi phải đối mặt hai con người này đâu-
"Anh biết đấy." Edogawa Ranpo nghiêng đầu nói với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: "Anh cần phải giải thích rõ ràng về chuyện này đó."
Nhân vật Fyodor Dostoevsky trong Manga hay Anime, từ ngoại hình đến cử chỉ cho tới cách nói chuyện tôi đều thấy anh ta slay vãi luôn, mà tự nhiên thấy con bạn thân nó đang dùng khuôn mặt của Fyodor nhai nhồm nhoàm cái bánh mỳ cả hai trộm được ở quán bánh ngọt mà tôi không dám nhìn thẳng vào luôn ấy.
Bạn thân vẫn tiếp tục sự nghiệp ăn uống của mình, đến khi nó há miệng to nhét nguyên cái bánh donut vào miệng là tinh thần của tôi đạt tới giới cmn hạn rồi.
"Con kia! Mày dừng lại mau! Đừng ăn như quân chết đói nữa!" Tôi nhịn không được mà nói, ngăn cản hình hảnh một Fyodor Dostoevsky hành xử như một quý's tộc's đang dần nứt nẻ trong đầu mình: "Đm có ai giành của mày đâu mà ăn như thể không có ăn mày sẽ chết vậy con!"
Trời ơi đôi mắt ngọc ngà của tao!
"Ong ải ong ó ồ ăn úng a ẽ ết ì ói ao?" - Bạn thân với đôi mắt ngây thơ như nai tơ mà nói - Được phiên dịch là 'Không phải không có đồ ăn chúng ta sẽ chết vì đói sao?'
Tôi: "..."
Bản thân không nhịn được mà vỗ trán một cái.
"Mà mày hốc đồ ngọt nhiều như vậy có ổn không đó? Không phải mấy hôm trước mày mới kêu ca với tao là tập giảm cân các thứ đồ sao?"
Tuần trước mới kêu trời đêu đất than thân trách phận cơ thể mình sao tăng cân nhanh thế, từ 47 lên 56 cân trong vòng một tháng, bù lu bù loa cho cố vô, giờ mày nhìn lại xem là tại ai hả con?
Bạn thân giải quyết xong túi bánh xong xuôi chẹp chẹp miệng nói tiếp: "Tại cơ thể này trông xanh xao quá, tao ăn cho bớt xanh xao lại đi ấy, mà tao tăng lên vài cân thì cũng có chết được đâu nào?"
Tôi: "..."
Đến cùng thì mày cũng chỉ muốn ăn thỏa thích thôi có đúng không?
Oda Sakunosuke mà sầu một vì Dazai Osamu thì tôi lại sầu mười vì con bạn mình, mẹ nó, sau này có chuyện gì xảy ra đừng có kêu với tao nha mày.
Tôi đi nhặt cây kính mà đứa bạn thân quăng ra một góc, cứng rắn ép nó đeo vào, nếu bị người khác phát hiện, nhất là Mafia Cảng, Sở Năng lực Đặc biệt hay chính chủ Fyodor là xác định hai con không có cuộc đời bình yên đâu.
Một đứa cos nhân vật ngỏm trước cốt truyện nhưng lại có sức ảnh hưởng tới cốt truyện về sau và một đứa cos nhân vật phản diện không rõ năng lực với thân phận, bố cha tiên sư, tôi còn chưa được xem chap tiếp theo tiết lộ năng lực thật sự của Fyodor Dostoevsky như thế nào, kiểu này mà giáp mặt thì đúng là không biết phải làm gì nữa, cái tầm mà bị người khác nhầm thành hàng thật mà giết chết thì đúng là muốn khóc ròng đó!
Nếu mà cứ vậy đi thẳng tới Cơ quan Thám tử Vũ trang thì...ừm, tôi vẫn không có đủ can đảm để đối diện với Dazai Osamu, một trong những nhân vật khó hiểu nhất, có trí tuệ cao siêu nhất trong cái thế giới Bungou Stray Dogs này.
Tôi với đứa bạn chung quy cũng chỉ là người bình thường, mà đã là người bình thường thì làm sao mà đấu lại được mấy con quái vật như thế chứ!
Rốt cuộc thì tại sao loại chuyện này lại rơi vào hai đứa tôi được nhỉ, hai con ất ơ không biết trời đâu đất đâu như mấy đứa đầu đường xó chợ, mặc dù bố mẹ đối xử với tôi cũng chẳng ra cái thể thống gì, nhưng mà...liệu đứa con gái vô dụng như tôi cứ thế mà biến mất..., bọn họ có lo lắng cho tôi không?
Quay sang nhìn đứa bạn thân vẫn tưng tửng ăn bánh, tôi liền thở dài một cái.
Điều đầu tiên là phải tìm một nơi ổn định cái đã, trộm cắp thế này cũng không phải cách.
Sau một hồi lang thang quanh khắp nơi, tôi và đứa bạn phát hiện vài ngôi nhà bỏ hoang cũ kĩ ở cạnh dòng sông, đối diện là bìa rừng rập rạp, không biết lý do vì sao mà nó bị bỏ hoang, nhưng tôi cảm thấy khá vui vì cuối cùng hai đứa cũng tìm được một chỗ để nghỉ ngơi.
Dò xét một hồi, cuối cùng tôi cũng chọn được một căn mà bản thân thấy ổn áp nhất rồi xắn tay áo lên mà dọn dẹp.
Lấy mấy tấm vải rách rưới cuốn lại thành giẻ lau đi những vết bẩm bám thành tầng trong căn nhà không chỉ là trên tầng, tôi còn phải kiễng chân lên lau bờ tường, giặt giẻ lau cửa ra vào, cửa sổ và một vài đồ đạc còn sót lại như bàn ghế và cái tủ quần áo.
Đứa bạn thân thì kiếm cái xô múc nước từ dòng sông giặt giẻ lau lại cho sạch.
Hai đứa hì hục dọn mà mất cả buổi, đến tối, lúc tôi ra sông giặt phơi mấy miếng giẻ lau, quay lại thì phát hiện con bạn thân đã lăn quay ra ngủ từ lúc nào.
Tôi tặc lưỡi, mặc lại bộ quần áo đã cos Odasaku trước đó, tôi lấy áo khoác đen lẫn khăn choàng cổ phủ lên người bạn thân để nó ngủ mà không bị nhiễm lạnh.
Với cái thói quen của nó, tôi dám cá kiểu gì nó cũng ngủ đến trưa mai mới dậy cho mà xem.
Tranh thủ tôi nhẹ nhàng đứng dậy đi ra ngoài đi dạo, khẽ vươn vai và tận hưởng khung cảnh thành phố Yokohama khi về đêm, tất nhiên là phải mắt trước mắt sau để ý xung quanh, lỡ gặp phải ai quen bộ dạng này thì biết đường ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh.
Dù sao thì bản thân tôi cũng khá tự tin về khả năng của mình, ở trường tôi còn được mệnh danh là đôi chân vàng trong làng chạy nước rút đấy.
Đang mải ngoái đầu ngắm nhìn những tòa nhà từ xa, tôi khẽ va phải người đang đi thẳng về phía mình.
"Waaah!"
Tôi hoàn toàn không có việc gì, nhưng người kia thì lại mất thăng bằng mà ngã nhào xuống, bánh kẹo mà người này mang theo cứ vương vãi xuống đất.
"Chết! Tôi xin lỗi, cậu có sao-"
Ngay khi từ 'không' được nói ra, nó đã nghẹn lại trong cổ họng của tôi.
Đù má.
Cái ngoại hình trẻ măng này, bộ trang phục thám tử này, còn ai trồng khoai đất này ngoại trừ Edogawa Ranpo của Cơ quan Thám tử Vũ trang không?
Tôi có thể cảm thấy không khí xung quanh mình trở lên lạnh lẽo một cách bất thường, đúng vậy, nó không phát ra từ vị thám tử cuồng đồ ngọt kia mà nó là từ chính cái tâm lý yếu ớt của tôi.
Cảm thấy sợ hãi, cần phải trốn tránh.
"Anh là ai?"
Giọng điệu của đối phương trông rất thản nhiên, nhưng nếu nghe kĩ thì có thể phát hiện ra vài phần run rẩy trong đó.
Tôi khẽ mím môi.
"Tôi không phải là người mà anh biết, tôi biết chúng tôi giống hệt nhau, nhưng tôi không phải là anh ta." Tôi hạ người xuống nhặt bánh kẹo rơi đầy đất đưa cho anh ta rồi khẽ cúi đầu: "Thật sự xin lỗi." Vì tôi không phải là Odasaku, là cái người mà các anh mong đợi.
Tự nhiên tôi nhớ con bạn thân mình một cách dã man, chưa bao giờ tôi nhớ nó hơn lúc này cả.
Nam mô A di Đà phật, lạy Chúa trời trên cao, đã có Edogawa Ranpo rồi thì làm ơn đừng có lòi ra thêm Dazai Osamu nữa, thật sự là con không có trụ nổi khi phải đối mặt hai con người này đâu-
"Anh biết đấy." Edogawa Ranpo nghiêng đầu nói với vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: "Anh cần phải giải thích rõ ràng về chuyện này đó."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro