Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 3
2024-11-20 05:17:16
"Đúng là tôi cần phải giải thích mọi chuyện để không khiến sự việc ngày một đi xa."
Tôi gật đầu đứng dậy, mặt đối mặt với Edogawa Ranpo, một trong những nhân vật có độ hack cực kì đáng sợ trong Bungou Stray Dogs, vì cái méo gì anh ta cũng biết, nhất là trong đám biến thái thì Edogawa Ranpo lại là người bình thường không sở hữu năng lực gì cả nhưng lại sở hữu trí tuệ cao siêu đến vô lý, như thế lại còn kinh khủng hơn người khác rất nhiều lần.
"Nhưng không phải là bây giờ, lúc này vẫn chưa được." Tôi thành thật mà nói: "Anh hãy cho chúng tôi thời gian chuẩn bị tinh thần, ít nhất là thế..."
"Chúng tôi?" Edogawa Ranpo trầm giọng: "Còn có người khác nữa sao?"
Tôi hơi mím môi, quả nhiên là Thám tử số một của Yokohama, có thể đánh hơi được ra manh mối chỉ dựa vào cuộc nói chuyện thông thường. Tôi chỉ sợ anh ta quay về Cơ quan Thám tử Vũ trang bô bô cái miệng cho nguyên trụ sở nghe được, nhất là Dazai Osamu, mà đã đến tai Dazai Osamu thì kiểu méo gì cũng có Sakaguchi Ango, đến Sở Năng lực Đặc biệt và Mafia Cảng rồi cuối cùng là Fyodor Dostoevsky hàng limited, kiểu này thì đúng là hai con chết ngắc luôn.
Tôi không nghĩ rằng với cái đứa trí tuệ có hạn như mình có thể thuyết phục được Edogawa Ranpo, nhưng ít nhất thì phải lôi kéo anh ta trở thành đồng minh cái đã.
"Đúng vậy, cậu ấy là bạn thân của tôi" Tôi khẽ thở dài, tỏ ra bản thân trở nên mệt mỏi trong chuyện này: "Nhưng có lẽ anh sẽ không muốn biết cậu ta là ai đâu."
Cái này thì đúng là tôi nói thật ấy chứ, tự nhiên kẻ thù số một của mình lòi ra một đứa giống hệt vừa dở dở ương ương lại còn trẻ trâu hết chỗ nói thì có chấp nhận nổi không?
Mà ngay cả người bên ngoài còn không chấp nhận nổi thì nói gì tới chính chủ? Mà sao tự nhiên tôi lo cái số phận hẩm hiu của con bạn thân tôi quá, nhân vật tôi cos thì ngỏm cmnr chứ của nhân vật nó cos dù gắn chục cái death flag nữa thì cũng chả ăn thua, đến cả Dazai Osamu còn tưởng rằng đã tiễn thằng chả xuống uống trà với các cụ ngon lành cành đào rồi phải quay lại bới xác lên xem lại mà.
"Thật thú vị." Thay vì tỏ ra cảnh giác như trước đó thì Edogawa Ranpo lại nở một nụ cười ranh mãnh: "Tôi thật sự rất tò mò về 'bạn thân' của anh, anh chàng cao kều tóc đỏ ạ.
"Hay là anh dẫn tôi gặp cậu ta đi, nghe anh nói mà tôi thấy tò mò lắm luôn rồi."
Tôi: "...."
"Đừng tò mò, tôi nói thật."
"Không. Tôi muốn gặp cậu ta!!" Edogawa Ranpo nhảy cẫng lên mà nói: "Nếu không cho tôi gặp thì tôi sẽ nói với Dazai Osamu rằng anh ở đây đấy!"
Tôi: "...."
Đây gọi là không có được ta liền lựa chọn đe dọa, có đúng không?
Được, được rồi, tôi chịu thua, được chưa?
"Haiz..." Tôi ngửa đầu đưa tay vỗ trán, nhạt miệng nói: "Tôi sẽ đưa anh tới gặp cậu ta, nhưng có một điều kiện, rằng anh sẽ phải giúp chúng tôi che giấu danh tính lẫn thân phận cho tới khi chúng tôi tự mình xuất đầu lộ diện, chắc là một Thám tử đại tài siêu cấp thông minh như anh thì chuyện này vô cùng dễ dàng rồi phải không?"
"Đương nhiên rồi! Tôi là Thám tử vĩ đại nhất thế giới mà lại!" Anh ta ưỡn ngực tỏ ra tự tin mà nói: "Mọi thứ cứ giao cho Edogawa Ranpo này lo cho!"
Tôi khẽ tặc lưỡi, quả nhiên là trẻ con, nịnh một chút thì kiểu gì chúng nó cũng đi ra làm thay việc cho mình, ờm thì, đấy là chẳng qua tôi đang áp dụng cách mà tôi nhờ thằng em mình lau dọn nhà cửa với giặt giũ quần áo vào đúng đối tượng này thôi chứ tôi đâu thể coi một người đàn ông 26 tuổi là trẻ con được-
"Tôi công nhận, anh là một người khá khôn khéo." Edogawa Ranpo liếc mắt, nhếch miệng cười mà nói: "Nếu như anh ta có được vài phần như anh thì có lẽ...mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều."
'Anh ta', là ám chỉ tới Odasaku.
"Tôi không biết, vì chúng tôi không phải cùng một người." Nếu như đặt vào trường hợp là tôi thì tôi cũng không biết mình sẽ làm gì khi những người mà mình thương yêu bị kẻ thù sát hại dã man, là cầm vũ khí đứng lên và trả thù với cơn giận dữ sục sôi như Odasaku, nhưng tôi không mạnh như anh ta, không có kĩ năng điêu luyện như anh ra, rốt cuộc thì tôi còn chẳng phải là Odasaku, có lẽ tôi sẽ mài dao và ngấm ngầm chờ đợi, chờ một cơ hội cắm con dao, xoáy chặt cán lún sâu ở sau lưng kẻ thù chăng?
Chắc là sẽ không có chuyện đó đâu, ngay cả việc chặt thịt gà tôi còn không chặt được chứ nói gì tới việc này.
Vậy là, tôi trở thành người dẫn đường, dẫn Edogawa Ranpo đến gặp Fyodor Dostoevsky hàng fakè, chỉ mong anh ta nhìn thấy khuôn mặt của nó xong đừng lăn ra ngất là được.
Khi đã đến nơi, trong khi Edogawa Ranpo đứng ở bên ngoài bĩu môi lên bĩu môi xuống thì tôi vào bên trong căn nhà, tay cầm cây gỗ ở bên ngoài đi vào, gõ vài cái vào con bạn thân đang ngủ như chết.
Đúng là bạn thân của tôi có khác, cho dù tôi làm cách nào thì nó vẫn méo tỉnh dậy được, đúng như những gì các cụ bảo: 'Ăn được ngủ được là tiên', con bạn tôi đã có sức ăn khỏe lại còn ngủ tốt nữa chứ, kiểu này có trộm vào lấy đồ thì chắc nó cũng chẳng biết gì đâu ấy nhỉ?
Tuy nhiên, bởi vì tôi là bạn thân của nó, khác với cha mẹ nó, hay bắc cái loa phát thanh trong phòng để gọi nó dậy thì tôi, người biết được điểm yếu điểm mạnh của nó, là người có kinh nghiệm, đương nhiên là sẽ phải sử dụng mánh khóe để khiến cho nó tự động dậy ngay tức khắc.
"Ê, có mấy đứa hàng xóm sang chơi đang nghịch bộ sưu tập figure của mày kìa con."
"Đcm, mấy đứa thằng con củ l nào dám đụng vào tài sản chục triệu của bố mày-"
Chưa đầy 1s sau, con bạn thân bật dậy như lò xo và chửi thề như thật, sau đó nó tròn mắt ra nhìn tôi giống như đã hiểu ra vấn đề.
Nói gì thì nói, độ bắt sóng của con bé cũng nhanh thật.
"Ủa tao đang ngủ mà mày gọi làm gì vậy? Khùng h-"
Tôi liền bịt mồm nó lại.
"Rồi mày nghĩ tao rảnh gọi con lợn như mày dậy làm gì?" Tôi liền nói nhỏ, chỉ đủ cho tôi và nó nghe thấy: "Vừa nãy tao vừa gặp Edogawa Ranpo, anh ta muốn gặp mày một lần cho biết, trước mặt người ngoài hai ta cứ xưng là cậu/tôi đi, để tránh rắc rối không cần thiết."
Bạn thân khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Ê mà tao ăn mặc như này ra ngoài gặp Edogawa Ranpo được không?"
"Nếu thấy không được thì mặc lại đồ cos vào đi." Tôi trả lời: "Ăn mặc như thằng trẻ trâu ra ngoài không khéo lại bị cười cho ấy."
Tôi là người ngoài tôi còn thấy nhục giùm chứ nói gì tới chính chủ nhỉ?
"Đúng là tôi cần phải giải thích mọi chuyện để không khiến sự việc ngày một đi xa."
Tôi gật đầu đứng dậy, mặt đối mặt với Edogawa Ranpo, một trong những nhân vật có độ hack cực kì đáng sợ trong Bungou Stray Dogs, vì cái méo gì anh ta cũng biết, nhất là trong đám biến thái thì Edogawa Ranpo lại là người bình thường không sở hữu năng lực gì cả nhưng lại sở hữu trí tuệ cao siêu đến vô lý, như thế lại còn kinh khủng hơn người khác rất nhiều lần.
"Nhưng không phải là bây giờ, lúc này vẫn chưa được." Tôi thành thật mà nói: "Anh hãy cho chúng tôi thời gian chuẩn bị tinh thần, ít nhất là thế..."
"Chúng tôi?" Edogawa Ranpo trầm giọng: "Còn có người khác nữa sao?"
Tôi hơi mím môi, quả nhiên là Thám tử số một của Yokohama, có thể đánh hơi được ra manh mối chỉ dựa vào cuộc nói chuyện thông thường. Tôi chỉ sợ anh ta quay về Cơ quan Thám tử Vũ trang bô bô cái miệng cho nguyên trụ sở nghe được, nhất là Dazai Osamu, mà đã đến tai Dazai Osamu thì kiểu méo gì cũng có Sakaguchi Ango, đến Sở Năng lực Đặc biệt và Mafia Cảng rồi cuối cùng là Fyodor Dostoevsky hàng limited, kiểu này thì đúng là hai con chết ngắc luôn.
Tôi không nghĩ rằng với cái đứa trí tuệ có hạn như mình có thể thuyết phục được Edogawa Ranpo, nhưng ít nhất thì phải lôi kéo anh ta trở thành đồng minh cái đã.
"Đúng vậy, cậu ấy là bạn thân của tôi" Tôi khẽ thở dài, tỏ ra bản thân trở nên mệt mỏi trong chuyện này: "Nhưng có lẽ anh sẽ không muốn biết cậu ta là ai đâu."
Cái này thì đúng là tôi nói thật ấy chứ, tự nhiên kẻ thù số một của mình lòi ra một đứa giống hệt vừa dở dở ương ương lại còn trẻ trâu hết chỗ nói thì có chấp nhận nổi không?
Mà ngay cả người bên ngoài còn không chấp nhận nổi thì nói gì tới chính chủ? Mà sao tự nhiên tôi lo cái số phận hẩm hiu của con bạn thân tôi quá, nhân vật tôi cos thì ngỏm cmnr chứ của nhân vật nó cos dù gắn chục cái death flag nữa thì cũng chả ăn thua, đến cả Dazai Osamu còn tưởng rằng đã tiễn thằng chả xuống uống trà với các cụ ngon lành cành đào rồi phải quay lại bới xác lên xem lại mà.
"Thật thú vị." Thay vì tỏ ra cảnh giác như trước đó thì Edogawa Ranpo lại nở một nụ cười ranh mãnh: "Tôi thật sự rất tò mò về 'bạn thân' của anh, anh chàng cao kều tóc đỏ ạ.
"Hay là anh dẫn tôi gặp cậu ta đi, nghe anh nói mà tôi thấy tò mò lắm luôn rồi."
Tôi: "...."
"Đừng tò mò, tôi nói thật."
"Không. Tôi muốn gặp cậu ta!!" Edogawa Ranpo nhảy cẫng lên mà nói: "Nếu không cho tôi gặp thì tôi sẽ nói với Dazai Osamu rằng anh ở đây đấy!"
Tôi: "...."
Đây gọi là không có được ta liền lựa chọn đe dọa, có đúng không?
Được, được rồi, tôi chịu thua, được chưa?
"Haiz..." Tôi ngửa đầu đưa tay vỗ trán, nhạt miệng nói: "Tôi sẽ đưa anh tới gặp cậu ta, nhưng có một điều kiện, rằng anh sẽ phải giúp chúng tôi che giấu danh tính lẫn thân phận cho tới khi chúng tôi tự mình xuất đầu lộ diện, chắc là một Thám tử đại tài siêu cấp thông minh như anh thì chuyện này vô cùng dễ dàng rồi phải không?"
"Đương nhiên rồi! Tôi là Thám tử vĩ đại nhất thế giới mà lại!" Anh ta ưỡn ngực tỏ ra tự tin mà nói: "Mọi thứ cứ giao cho Edogawa Ranpo này lo cho!"
Tôi khẽ tặc lưỡi, quả nhiên là trẻ con, nịnh một chút thì kiểu gì chúng nó cũng đi ra làm thay việc cho mình, ờm thì, đấy là chẳng qua tôi đang áp dụng cách mà tôi nhờ thằng em mình lau dọn nhà cửa với giặt giũ quần áo vào đúng đối tượng này thôi chứ tôi đâu thể coi một người đàn ông 26 tuổi là trẻ con được-
"Tôi công nhận, anh là một người khá khôn khéo." Edogawa Ranpo liếc mắt, nhếch miệng cười mà nói: "Nếu như anh ta có được vài phần như anh thì có lẽ...mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều."
'Anh ta', là ám chỉ tới Odasaku.
"Tôi không biết, vì chúng tôi không phải cùng một người." Nếu như đặt vào trường hợp là tôi thì tôi cũng không biết mình sẽ làm gì khi những người mà mình thương yêu bị kẻ thù sát hại dã man, là cầm vũ khí đứng lên và trả thù với cơn giận dữ sục sôi như Odasaku, nhưng tôi không mạnh như anh ta, không có kĩ năng điêu luyện như anh ra, rốt cuộc thì tôi còn chẳng phải là Odasaku, có lẽ tôi sẽ mài dao và ngấm ngầm chờ đợi, chờ một cơ hội cắm con dao, xoáy chặt cán lún sâu ở sau lưng kẻ thù chăng?
Chắc là sẽ không có chuyện đó đâu, ngay cả việc chặt thịt gà tôi còn không chặt được chứ nói gì tới việc này.
Vậy là, tôi trở thành người dẫn đường, dẫn Edogawa Ranpo đến gặp Fyodor Dostoevsky hàng fakè, chỉ mong anh ta nhìn thấy khuôn mặt của nó xong đừng lăn ra ngất là được.
Khi đã đến nơi, trong khi Edogawa Ranpo đứng ở bên ngoài bĩu môi lên bĩu môi xuống thì tôi vào bên trong căn nhà, tay cầm cây gỗ ở bên ngoài đi vào, gõ vài cái vào con bạn thân đang ngủ như chết.
Đúng là bạn thân của tôi có khác, cho dù tôi làm cách nào thì nó vẫn méo tỉnh dậy được, đúng như những gì các cụ bảo: 'Ăn được ngủ được là tiên', con bạn tôi đã có sức ăn khỏe lại còn ngủ tốt nữa chứ, kiểu này có trộm vào lấy đồ thì chắc nó cũng chẳng biết gì đâu ấy nhỉ?
Tuy nhiên, bởi vì tôi là bạn thân của nó, khác với cha mẹ nó, hay bắc cái loa phát thanh trong phòng để gọi nó dậy thì tôi, người biết được điểm yếu điểm mạnh của nó, là người có kinh nghiệm, đương nhiên là sẽ phải sử dụng mánh khóe để khiến cho nó tự động dậy ngay tức khắc.
"Ê, có mấy đứa hàng xóm sang chơi đang nghịch bộ sưu tập figure của mày kìa con."
"Đcm, mấy đứa thằng con củ l nào dám đụng vào tài sản chục triệu của bố mày-"
Chưa đầy 1s sau, con bạn thân bật dậy như lò xo và chửi thề như thật, sau đó nó tròn mắt ra nhìn tôi giống như đã hiểu ra vấn đề.
Nói gì thì nói, độ bắt sóng của con bé cũng nhanh thật.
"Ủa tao đang ngủ mà mày gọi làm gì vậy? Khùng h-"
Tôi liền bịt mồm nó lại.
"Rồi mày nghĩ tao rảnh gọi con lợn như mày dậy làm gì?" Tôi liền nói nhỏ, chỉ đủ cho tôi và nó nghe thấy: "Vừa nãy tao vừa gặp Edogawa Ranpo, anh ta muốn gặp mày một lần cho biết, trước mặt người ngoài hai ta cứ xưng là cậu/tôi đi, để tránh rắc rối không cần thiết."
Bạn thân khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Ê mà tao ăn mặc như này ra ngoài gặp Edogawa Ranpo được không?"
"Nếu thấy không được thì mặc lại đồ cos vào đi." Tôi trả lời: "Ăn mặc như thằng trẻ trâu ra ngoài không khéo lại bị cười cho ấy."
Tôi là người ngoài tôi còn thấy nhục giùm chứ nói gì tới chính chủ nhỉ?
Tôi gật đầu đứng dậy, mặt đối mặt với Edogawa Ranpo, một trong những nhân vật có độ hack cực kì đáng sợ trong Bungou Stray Dogs, vì cái méo gì anh ta cũng biết, nhất là trong đám biến thái thì Edogawa Ranpo lại là người bình thường không sở hữu năng lực gì cả nhưng lại sở hữu trí tuệ cao siêu đến vô lý, như thế lại còn kinh khủng hơn người khác rất nhiều lần.
"Nhưng không phải là bây giờ, lúc này vẫn chưa được." Tôi thành thật mà nói: "Anh hãy cho chúng tôi thời gian chuẩn bị tinh thần, ít nhất là thế..."
"Chúng tôi?" Edogawa Ranpo trầm giọng: "Còn có người khác nữa sao?"
Tôi hơi mím môi, quả nhiên là Thám tử số một của Yokohama, có thể đánh hơi được ra manh mối chỉ dựa vào cuộc nói chuyện thông thường. Tôi chỉ sợ anh ta quay về Cơ quan Thám tử Vũ trang bô bô cái miệng cho nguyên trụ sở nghe được, nhất là Dazai Osamu, mà đã đến tai Dazai Osamu thì kiểu méo gì cũng có Sakaguchi Ango, đến Sở Năng lực Đặc biệt và Mafia Cảng rồi cuối cùng là Fyodor Dostoevsky hàng limited, kiểu này thì đúng là hai con chết ngắc luôn.
Tôi không nghĩ rằng với cái đứa trí tuệ có hạn như mình có thể thuyết phục được Edogawa Ranpo, nhưng ít nhất thì phải lôi kéo anh ta trở thành đồng minh cái đã.
"Đúng vậy, cậu ấy là bạn thân của tôi" Tôi khẽ thở dài, tỏ ra bản thân trở nên mệt mỏi trong chuyện này: "Nhưng có lẽ anh sẽ không muốn biết cậu ta là ai đâu."
Cái này thì đúng là tôi nói thật ấy chứ, tự nhiên kẻ thù số một của mình lòi ra một đứa giống hệt vừa dở dở ương ương lại còn trẻ trâu hết chỗ nói thì có chấp nhận nổi không?
Mà ngay cả người bên ngoài còn không chấp nhận nổi thì nói gì tới chính chủ? Mà sao tự nhiên tôi lo cái số phận hẩm hiu của con bạn thân tôi quá, nhân vật tôi cos thì ngỏm cmnr chứ của nhân vật nó cos dù gắn chục cái death flag nữa thì cũng chả ăn thua, đến cả Dazai Osamu còn tưởng rằng đã tiễn thằng chả xuống uống trà với các cụ ngon lành cành đào rồi phải quay lại bới xác lên xem lại mà.
"Thật thú vị." Thay vì tỏ ra cảnh giác như trước đó thì Edogawa Ranpo lại nở một nụ cười ranh mãnh: "Tôi thật sự rất tò mò về 'bạn thân' của anh, anh chàng cao kều tóc đỏ ạ.
"Hay là anh dẫn tôi gặp cậu ta đi, nghe anh nói mà tôi thấy tò mò lắm luôn rồi."
Tôi: "...."
"Đừng tò mò, tôi nói thật."
"Không. Tôi muốn gặp cậu ta!!" Edogawa Ranpo nhảy cẫng lên mà nói: "Nếu không cho tôi gặp thì tôi sẽ nói với Dazai Osamu rằng anh ở đây đấy!"
Tôi: "...."
Đây gọi là không có được ta liền lựa chọn đe dọa, có đúng không?
Được, được rồi, tôi chịu thua, được chưa?
"Haiz..." Tôi ngửa đầu đưa tay vỗ trán, nhạt miệng nói: "Tôi sẽ đưa anh tới gặp cậu ta, nhưng có một điều kiện, rằng anh sẽ phải giúp chúng tôi che giấu danh tính lẫn thân phận cho tới khi chúng tôi tự mình xuất đầu lộ diện, chắc là một Thám tử đại tài siêu cấp thông minh như anh thì chuyện này vô cùng dễ dàng rồi phải không?"
"Đương nhiên rồi! Tôi là Thám tử vĩ đại nhất thế giới mà lại!" Anh ta ưỡn ngực tỏ ra tự tin mà nói: "Mọi thứ cứ giao cho Edogawa Ranpo này lo cho!"
Tôi khẽ tặc lưỡi, quả nhiên là trẻ con, nịnh một chút thì kiểu gì chúng nó cũng đi ra làm thay việc cho mình, ờm thì, đấy là chẳng qua tôi đang áp dụng cách mà tôi nhờ thằng em mình lau dọn nhà cửa với giặt giũ quần áo vào đúng đối tượng này thôi chứ tôi đâu thể coi một người đàn ông 26 tuổi là trẻ con được-
"Tôi công nhận, anh là một người khá khôn khéo." Edogawa Ranpo liếc mắt, nhếch miệng cười mà nói: "Nếu như anh ta có được vài phần như anh thì có lẽ...mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều."
'Anh ta', là ám chỉ tới Odasaku.
"Tôi không biết, vì chúng tôi không phải cùng một người." Nếu như đặt vào trường hợp là tôi thì tôi cũng không biết mình sẽ làm gì khi những người mà mình thương yêu bị kẻ thù sát hại dã man, là cầm vũ khí đứng lên và trả thù với cơn giận dữ sục sôi như Odasaku, nhưng tôi không mạnh như anh ta, không có kĩ năng điêu luyện như anh ra, rốt cuộc thì tôi còn chẳng phải là Odasaku, có lẽ tôi sẽ mài dao và ngấm ngầm chờ đợi, chờ một cơ hội cắm con dao, xoáy chặt cán lún sâu ở sau lưng kẻ thù chăng?
Chắc là sẽ không có chuyện đó đâu, ngay cả việc chặt thịt gà tôi còn không chặt được chứ nói gì tới việc này.
Vậy là, tôi trở thành người dẫn đường, dẫn Edogawa Ranpo đến gặp Fyodor Dostoevsky hàng fakè, chỉ mong anh ta nhìn thấy khuôn mặt của nó xong đừng lăn ra ngất là được.
Khi đã đến nơi, trong khi Edogawa Ranpo đứng ở bên ngoài bĩu môi lên bĩu môi xuống thì tôi vào bên trong căn nhà, tay cầm cây gỗ ở bên ngoài đi vào, gõ vài cái vào con bạn thân đang ngủ như chết.
Đúng là bạn thân của tôi có khác, cho dù tôi làm cách nào thì nó vẫn méo tỉnh dậy được, đúng như những gì các cụ bảo: 'Ăn được ngủ được là tiên', con bạn tôi đã có sức ăn khỏe lại còn ngủ tốt nữa chứ, kiểu này có trộm vào lấy đồ thì chắc nó cũng chẳng biết gì đâu ấy nhỉ?
Tuy nhiên, bởi vì tôi là bạn thân của nó, khác với cha mẹ nó, hay bắc cái loa phát thanh trong phòng để gọi nó dậy thì tôi, người biết được điểm yếu điểm mạnh của nó, là người có kinh nghiệm, đương nhiên là sẽ phải sử dụng mánh khóe để khiến cho nó tự động dậy ngay tức khắc.
"Ê, có mấy đứa hàng xóm sang chơi đang nghịch bộ sưu tập figure của mày kìa con."
"Đcm, mấy đứa thằng con củ l nào dám đụng vào tài sản chục triệu của bố mày-"
Chưa đầy 1s sau, con bạn thân bật dậy như lò xo và chửi thề như thật, sau đó nó tròn mắt ra nhìn tôi giống như đã hiểu ra vấn đề.
Nói gì thì nói, độ bắt sóng của con bé cũng nhanh thật.
"Ủa tao đang ngủ mà mày gọi làm gì vậy? Khùng h-"
Tôi liền bịt mồm nó lại.
"Rồi mày nghĩ tao rảnh gọi con lợn như mày dậy làm gì?" Tôi liền nói nhỏ, chỉ đủ cho tôi và nó nghe thấy: "Vừa nãy tao vừa gặp Edogawa Ranpo, anh ta muốn gặp mày một lần cho biết, trước mặt người ngoài hai ta cứ xưng là cậu/tôi đi, để tránh rắc rối không cần thiết."
Bạn thân khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Ê mà tao ăn mặc như này ra ngoài gặp Edogawa Ranpo được không?"
"Nếu thấy không được thì mặc lại đồ cos vào đi." Tôi trả lời: "Ăn mặc như thằng trẻ trâu ra ngoài không khéo lại bị cười cho ấy."
Tôi là người ngoài tôi còn thấy nhục giùm chứ nói gì tới chính chủ nhỉ?
"Đúng là tôi cần phải giải thích mọi chuyện để không khiến sự việc ngày một đi xa."
Tôi gật đầu đứng dậy, mặt đối mặt với Edogawa Ranpo, một trong những nhân vật có độ hack cực kì đáng sợ trong Bungou Stray Dogs, vì cái méo gì anh ta cũng biết, nhất là trong đám biến thái thì Edogawa Ranpo lại là người bình thường không sở hữu năng lực gì cả nhưng lại sở hữu trí tuệ cao siêu đến vô lý, như thế lại còn kinh khủng hơn người khác rất nhiều lần.
"Nhưng không phải là bây giờ, lúc này vẫn chưa được." Tôi thành thật mà nói: "Anh hãy cho chúng tôi thời gian chuẩn bị tinh thần, ít nhất là thế..."
"Chúng tôi?" Edogawa Ranpo trầm giọng: "Còn có người khác nữa sao?"
Tôi hơi mím môi, quả nhiên là Thám tử số một của Yokohama, có thể đánh hơi được ra manh mối chỉ dựa vào cuộc nói chuyện thông thường. Tôi chỉ sợ anh ta quay về Cơ quan Thám tử Vũ trang bô bô cái miệng cho nguyên trụ sở nghe được, nhất là Dazai Osamu, mà đã đến tai Dazai Osamu thì kiểu méo gì cũng có Sakaguchi Ango, đến Sở Năng lực Đặc biệt và Mafia Cảng rồi cuối cùng là Fyodor Dostoevsky hàng limited, kiểu này thì đúng là hai con chết ngắc luôn.
Tôi không nghĩ rằng với cái đứa trí tuệ có hạn như mình có thể thuyết phục được Edogawa Ranpo, nhưng ít nhất thì phải lôi kéo anh ta trở thành đồng minh cái đã.
"Đúng vậy, cậu ấy là bạn thân của tôi" Tôi khẽ thở dài, tỏ ra bản thân trở nên mệt mỏi trong chuyện này: "Nhưng có lẽ anh sẽ không muốn biết cậu ta là ai đâu."
Cái này thì đúng là tôi nói thật ấy chứ, tự nhiên kẻ thù số một của mình lòi ra một đứa giống hệt vừa dở dở ương ương lại còn trẻ trâu hết chỗ nói thì có chấp nhận nổi không?
Mà ngay cả người bên ngoài còn không chấp nhận nổi thì nói gì tới chính chủ? Mà sao tự nhiên tôi lo cái số phận hẩm hiu của con bạn thân tôi quá, nhân vật tôi cos thì ngỏm cmnr chứ của nhân vật nó cos dù gắn chục cái death flag nữa thì cũng chả ăn thua, đến cả Dazai Osamu còn tưởng rằng đã tiễn thằng chả xuống uống trà với các cụ ngon lành cành đào rồi phải quay lại bới xác lên xem lại mà.
"Thật thú vị." Thay vì tỏ ra cảnh giác như trước đó thì Edogawa Ranpo lại nở một nụ cười ranh mãnh: "Tôi thật sự rất tò mò về 'bạn thân' của anh, anh chàng cao kều tóc đỏ ạ.
"Hay là anh dẫn tôi gặp cậu ta đi, nghe anh nói mà tôi thấy tò mò lắm luôn rồi."
Tôi: "...."
"Đừng tò mò, tôi nói thật."
"Không. Tôi muốn gặp cậu ta!!" Edogawa Ranpo nhảy cẫng lên mà nói: "Nếu không cho tôi gặp thì tôi sẽ nói với Dazai Osamu rằng anh ở đây đấy!"
Tôi: "...."
Đây gọi là không có được ta liền lựa chọn đe dọa, có đúng không?
Được, được rồi, tôi chịu thua, được chưa?
"Haiz..." Tôi ngửa đầu đưa tay vỗ trán, nhạt miệng nói: "Tôi sẽ đưa anh tới gặp cậu ta, nhưng có một điều kiện, rằng anh sẽ phải giúp chúng tôi che giấu danh tính lẫn thân phận cho tới khi chúng tôi tự mình xuất đầu lộ diện, chắc là một Thám tử đại tài siêu cấp thông minh như anh thì chuyện này vô cùng dễ dàng rồi phải không?"
"Đương nhiên rồi! Tôi là Thám tử vĩ đại nhất thế giới mà lại!" Anh ta ưỡn ngực tỏ ra tự tin mà nói: "Mọi thứ cứ giao cho Edogawa Ranpo này lo cho!"
Tôi khẽ tặc lưỡi, quả nhiên là trẻ con, nịnh một chút thì kiểu gì chúng nó cũng đi ra làm thay việc cho mình, ờm thì, đấy là chẳng qua tôi đang áp dụng cách mà tôi nhờ thằng em mình lau dọn nhà cửa với giặt giũ quần áo vào đúng đối tượng này thôi chứ tôi đâu thể coi một người đàn ông 26 tuổi là trẻ con được-
"Tôi công nhận, anh là một người khá khôn khéo." Edogawa Ranpo liếc mắt, nhếch miệng cười mà nói: "Nếu như anh ta có được vài phần như anh thì có lẽ...mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều."
'Anh ta', là ám chỉ tới Odasaku.
"Tôi không biết, vì chúng tôi không phải cùng một người." Nếu như đặt vào trường hợp là tôi thì tôi cũng không biết mình sẽ làm gì khi những người mà mình thương yêu bị kẻ thù sát hại dã man, là cầm vũ khí đứng lên và trả thù với cơn giận dữ sục sôi như Odasaku, nhưng tôi không mạnh như anh ta, không có kĩ năng điêu luyện như anh ra, rốt cuộc thì tôi còn chẳng phải là Odasaku, có lẽ tôi sẽ mài dao và ngấm ngầm chờ đợi, chờ một cơ hội cắm con dao, xoáy chặt cán lún sâu ở sau lưng kẻ thù chăng?
Chắc là sẽ không có chuyện đó đâu, ngay cả việc chặt thịt gà tôi còn không chặt được chứ nói gì tới việc này.
Vậy là, tôi trở thành người dẫn đường, dẫn Edogawa Ranpo đến gặp Fyodor Dostoevsky hàng fakè, chỉ mong anh ta nhìn thấy khuôn mặt của nó xong đừng lăn ra ngất là được.
Khi đã đến nơi, trong khi Edogawa Ranpo đứng ở bên ngoài bĩu môi lên bĩu môi xuống thì tôi vào bên trong căn nhà, tay cầm cây gỗ ở bên ngoài đi vào, gõ vài cái vào con bạn thân đang ngủ như chết.
Đúng là bạn thân của tôi có khác, cho dù tôi làm cách nào thì nó vẫn méo tỉnh dậy được, đúng như những gì các cụ bảo: 'Ăn được ngủ được là tiên', con bạn tôi đã có sức ăn khỏe lại còn ngủ tốt nữa chứ, kiểu này có trộm vào lấy đồ thì chắc nó cũng chẳng biết gì đâu ấy nhỉ?
Tuy nhiên, bởi vì tôi là bạn thân của nó, khác với cha mẹ nó, hay bắc cái loa phát thanh trong phòng để gọi nó dậy thì tôi, người biết được điểm yếu điểm mạnh của nó, là người có kinh nghiệm, đương nhiên là sẽ phải sử dụng mánh khóe để khiến cho nó tự động dậy ngay tức khắc.
"Ê, có mấy đứa hàng xóm sang chơi đang nghịch bộ sưu tập figure của mày kìa con."
"Đcm, mấy đứa thằng con củ l nào dám đụng vào tài sản chục triệu của bố mày-"
Chưa đầy 1s sau, con bạn thân bật dậy như lò xo và chửi thề như thật, sau đó nó tròn mắt ra nhìn tôi giống như đã hiểu ra vấn đề.
Nói gì thì nói, độ bắt sóng của con bé cũng nhanh thật.
"Ủa tao đang ngủ mà mày gọi làm gì vậy? Khùng h-"
Tôi liền bịt mồm nó lại.
"Rồi mày nghĩ tao rảnh gọi con lợn như mày dậy làm gì?" Tôi liền nói nhỏ, chỉ đủ cho tôi và nó nghe thấy: "Vừa nãy tao vừa gặp Edogawa Ranpo, anh ta muốn gặp mày một lần cho biết, trước mặt người ngoài hai ta cứ xưng là cậu/tôi đi, để tránh rắc rối không cần thiết."
Bạn thân khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
"Ê mà tao ăn mặc như này ra ngoài gặp Edogawa Ranpo được không?"
"Nếu thấy không được thì mặc lại đồ cos vào đi." Tôi trả lời: "Ăn mặc như thằng trẻ trâu ra ngoài không khéo lại bị cười cho ấy."
Tôi là người ngoài tôi còn thấy nhục giùm chứ nói gì tới chính chủ nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro