Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 20
2024-11-20 05:17:16
"Oda! Bây giờ anh có tiền rồi thì anh sẽ làm điều gì đầu tiên vậy?"
Đang trên đường quay về căn nhà thân yêu (???) thì bỗng nhiên Emily chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi tôi cùng nụ cười tươi rói.
"Là tôi thì tôi chắc chắn sẽ đi sắm sửa mua đồ cho mình, để cho con gà chọi đỏ kia lác mắt ra mà xem!" Emily dường như còn nghiến răng nghiến lợi: "Cô ta nghĩ mình là ai mà dám nói tôi là đứa nhà quê chứ!" (
Tôi: "...."
Con gà chọi đỏ? Hình như có phải là Elise không vậy? Đừng nói với tôi là cô ấy vẫn ghim cái vụ đụng độ với Boss Mafia Cảng nhá?
Nhớ dai vậy?
"Dòng thứ đã xấu xa rồi nết lại còn hãm, nhìn mà ghét! Dám chê tôi sao!"
"Được rồi được rồi." Tôi vỗ vỗ vai Emily đang trong quá trình bắt đầu nổi khùng lên: "Tôi sẽ chọn đồ cho cô, yên tâm đi, kĩ năng chọn đồ của tôi kiểu gì cũng hơn bọn họ nhiều."
Emily hơi bĩu môi: "Tôi muốn mặc đầm cơ!"
Tôi khẽ thở dài chép miệng: "Đầm công chúa, đầm có cổ polo, đầm dáng ôm, đầm đuôi cá, đầm dự tiệc, đầm so mi hay bất cứ váy vóc nào, tôi sẽ đều mua hết nếu như đó là kiểu mà cô thích."
Dù sao thì với gương mặt dễ thương của mình thì cô ấy mặc gì cũng hợp thôi, chẳng qua là tôi muốn dỗ Emily chứ không phải là tôi có máu lolicon như lời con bạn thân với miệng lưỡi điêu toa gì đâu- (3°)
Chắc chắn là như thế! Tôi không thể nào lại là hàng người như cha dê già Mori Ogai có hứng thú với mấy bé gái dưới 12 tuổi được!
Chắc chắn là như vậy! Tuyệt đối không có khả năng!
"Oda! Anh là nhất!" Emily cười toe toét, khuôn mặt trông vô cùng vui vẻ, cô ấy cầm lấy tay tôi giật lên giật xuống tỏ ra cực kì phấn khích: "Anh không được phép nuốt lời đâu đó!"
"Được rồi." Tôi thở dài trả lời.
Nhưng trước mắt thì phải nghĩ cách tuồn vàng và đá quý ra chỗ nào để kiếm thêm chút tiền đã. Dù sao bọn tôi cũng là người mới tới nơi này, thông tin thị thường giá vàng giá đá quý trong với ngoài nước còn không biết như thế nào, rất có thể nếu đem chúng đi ra chợ đen bán thì cũng chẳng được bao nhiêu đồng, chưa kể đến phần tiền lời.
Ranh con như tôi ra chợ mua rau thịt cá còn bị mấy bà quay như dế thì thôi chứ đừng nói tới mấy thành phần nguy hiểm trong chợ đen, kiếu gì cũng bị ép giá cho coi.
Ít nhất là phải bán được một khoản đủ bốn người đủ sống mấy tháng cái đã, còn mấy chuyện kiếm thêm thu nhập khác thì tính sau vậy.
Cho dù tôi không biết tương lai của thế giới này ra sao, phần truyện mới nhất tôi đọc thì thấy bất ổn ỉa, tuy các nhân vật như Teruko, Aya, Fukuzawa và Ranpo có nguy cơ dính dead flag như Bram, còn Fukichi không biết ra sao sau khi bị Fyodor giáng xuống một đòn như vậy, không biết có trở thành thứ gì đó nguy hiểm khó đối phó không, nhưng tôi nghĩ, cứ bình tĩnh cái đã, kiểu gì thì kiểu ông trời cũng không đến mức khốn nạn- 4°
Tiếng chuông từ trong người tôi phát ra, là cái điện thoại mất sóng kia.
Tôi: "..."
Lúc nào kêu thì không kêu, sao kêu đúng vào cái lúc tôi đang cố gắng lạc quan sinh tồn ở thế giới này vậy trời?
[Hế lô bạn cos Oda Sakunosuke! Chúc mừng bạn đã đoán đúng một phần nhỏ ở chương tiếp theo của Bungou Stray Dogs! Dù đó chỉ là phần rất nhỏ thôi nhưng với tư cách là bên ban tổ chức của chúng tôi, luôn mong muốn khách hàng của mình có những trải nghiệm vui và thú vị là điều mà người làm dịch vụ như chúng tôi ai cũng muốn hướng tới! Vậy nên, bạn cos Oda Sakunosuke, không khiến bạn phải chờ lâu, ngay bây giờ chúng tôi xin được phép công bố phần thưởng giành cho bạn!!]
Màn hình xuất hiện một vòng tròn đầy sắc màu cầu vồng.
Tôi: "..."
Tôi chưa kịp làm gì, nó đã bắt đầu quay, chưa đầy một lúc dừng lại ở ô màu cam.
Tôi: "...."
[Chúc mừng bạn cos Oda Sakunosuke! Bạn đã quay vào ô năng lực vô cùng đặc biệt! Đó là năng lực của thần linh khiến ai ai cũng vô cùng khiếp sợ, nó có tên là 'Nỗi Sầu Hoen Ố' của Nakahara Chuuya!! Bất ngờ hong!!/.Ngạc nhiên hong!!! Sốc quá rồi chứ gì!!] (D)
Tôi: "...."
Mô Phật.
Chúa ơi cúu con.
"Không cần đâu."
[E?]
"Tôi không cần năng lực đó."
(Ể????)
"Chẳng thà cho tôi tiền hay vật phẩm gì đó hữu ích khác đi." Tôi nhàn nhạt nói: "Chứ nếu là loại năng lực nguy hiểm này thì tôi không cần."
(Ế?????????)
(Đó là một năng lực rất mạnh đó! Bạn cos Oda Sakunosuke, xin bạn hãy nghĩ lại đi mà!!!) (3°
"Không." Tôi kiên quyết trả lời: "Nó quá nguy hiểm, bọn tôi đã có đủ rắc rối cho mình với ngoại hình này rồi, nếu còn sở hữu thêm cả cái năng lực đó thì mấy người nghĩ bọn tôi có sống yên nổi ở cái Yokohama này không? Hơn thế nữa, nó cũng mang lại nguy hiểm cho chính người sử dụng, mấy người không biết vì nó mà Nakahara Chuuya phải hứng chịu những điều gì à?"
(....]
Tôi không thể nào nhận cái năng lực này được.
Thứ nhất, vì nó sẽ khiến cho tôi gặp rắc rối với Nakahara Chuuya, xa hơn nữa thì là Paul Verlaine, với cặp anh em bất ổn kia cùng khái niệm không phải là người mà là chuỗi phương trình gì gì đó thì tôi xin được phép bỏ chạy và không ngoảnh đầu lại.
Thứ hai, tôi sẽ gặp rắc rối với Dazai Osamu và Sakaguchi Ango, tôi sẽ bị ánh mắt của bọn họ giết mất, tầm đấy thì
Odasaku có bật dậy từ ba tấc đất lên cứu tôi cũng không được luôn ấy chứ, chắc chắn tôi lại phải đốt toàn bộ noron não và bịa ra câu chuyện lạ lùng nào đó cho cả bọn nghe và không có bất kì lỗ hổng nào, ngẫm lại mà thấy mệt ngang rồi.
Thứ ba, Cơ quan Thám tử, Sở Năng lực và Mafia Cảng sẽ không để cho tôi tự do ở Yokohama đâu, kiểu gì thì kiểu tôi cũng sẽ bị ép phải chọn một trong ba tổ chức để gia nhập, tôi không phải là người giỏi hi sinh, để mặc bản thân bị sử dụng làm con tốt như Nakahara Chuuya nên tôi sẽ không chấp nhận được chuyện này cho xem, Cơ quan Thám tử thì với nhân phẩm của Fukuzawa thì chắc không đến mức đó nhưng tôi thật sự không muốn, vì tôi còn phải về nhà mà.
Thứ tư, trong thế giới Bungou Stray Dogs thì một người chỉ sở hữu đúng một khả năng duy nhất, Mori Ogai đã biết tôi có năng lực giống lão rồi, giờ lão mà còn biết tôi sở một khả năng khác thì thay vì tuyến dụng tôi vào
Mafia Cảng thì không biết lão có bắt tay với Chính phủ tống tôi vào phòng thí nghiệm không nữa.
Thứ năm, những người bên cạnh tôi sẽ gặp nguy hiểm và bị các thế lực khác bắt làm con tin đe dọa tôi phải tuân theo họ, tôi biết bản thân mình ích kỷ với yếu lòng tới mức nào, nên là trường hợp xấu nhất nếu bị buộc phải giết người đề cứu họ có khi tôi lại làm không chừng...
Thứ sáu, cứ cho là tôi sẽ không gặp rắc rối gì sau khi bị người khác phát hiện đi, nhưng nếu lúc rơi vào trường hợp nguy hiểm cần bật Ô Uế mà không có Dazai Osamu bên cạnh thì tôi xác định xuống suối vàng gặp các cụ đi là vừa.
Không phải cứ sở hữu khả năng mạnh thì bản thân sẽ được hạnh phúc.
Tôi khá khâm phục tính cánh của Nakahara Chuuya, ngạc nhiên với khả năng của anh ta qua trang truyện và màn hình, có lúc tôi ngưỡng mộ ý chí của anh ra, rằng nó mạnh mẽ đến mức nào khi trải qua những chuyện đó mà
Nakahara Chuuya vẫn có thể giữ được tính cách của mình, vậy nên là...
Xin lỗi, tôi chỉ là một con người bình thường mà thôi.
[...]
Không khí trở nên im ắng lạ thường, mặc dù tôi biết xung quanh mình vốn đã chìm vào khoảng lặng từ lâu.
Có một tệp tin khác hiện lên ngay trước mặt tôi, qua màn hình điện thoại, thấy vô cùng rõ phần ghi bên dưới.
(Bungou Stray Dogs chap 115)
Đang trên đường quay về căn nhà thân yêu (???) thì bỗng nhiên Emily chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi tôi cùng nụ cười tươi rói.
"Là tôi thì tôi chắc chắn sẽ đi sắm sửa mua đồ cho mình, để cho con gà chọi đỏ kia lác mắt ra mà xem!" Emily dường như còn nghiến răng nghiến lợi: "Cô ta nghĩ mình là ai mà dám nói tôi là đứa nhà quê chứ!" (
Tôi: "...."
Con gà chọi đỏ? Hình như có phải là Elise không vậy? Đừng nói với tôi là cô ấy vẫn ghim cái vụ đụng độ với Boss Mafia Cảng nhá?
Nhớ dai vậy?
"Dòng thứ đã xấu xa rồi nết lại còn hãm, nhìn mà ghét! Dám chê tôi sao!"
"Được rồi được rồi." Tôi vỗ vỗ vai Emily đang trong quá trình bắt đầu nổi khùng lên: "Tôi sẽ chọn đồ cho cô, yên tâm đi, kĩ năng chọn đồ của tôi kiểu gì cũng hơn bọn họ nhiều."
Emily hơi bĩu môi: "Tôi muốn mặc đầm cơ!"
Tôi khẽ thở dài chép miệng: "Đầm công chúa, đầm có cổ polo, đầm dáng ôm, đầm đuôi cá, đầm dự tiệc, đầm so mi hay bất cứ váy vóc nào, tôi sẽ đều mua hết nếu như đó là kiểu mà cô thích."
Dù sao thì với gương mặt dễ thương của mình thì cô ấy mặc gì cũng hợp thôi, chẳng qua là tôi muốn dỗ Emily chứ không phải là tôi có máu lolicon như lời con bạn thân với miệng lưỡi điêu toa gì đâu- (3°)
Chắc chắn là như thế! Tôi không thể nào lại là hàng người như cha dê già Mori Ogai có hứng thú với mấy bé gái dưới 12 tuổi được!
Chắc chắn là như vậy! Tuyệt đối không có khả năng!
"Oda! Anh là nhất!" Emily cười toe toét, khuôn mặt trông vô cùng vui vẻ, cô ấy cầm lấy tay tôi giật lên giật xuống tỏ ra cực kì phấn khích: "Anh không được phép nuốt lời đâu đó!"
"Được rồi." Tôi thở dài trả lời.
Nhưng trước mắt thì phải nghĩ cách tuồn vàng và đá quý ra chỗ nào để kiếm thêm chút tiền đã. Dù sao bọn tôi cũng là người mới tới nơi này, thông tin thị thường giá vàng giá đá quý trong với ngoài nước còn không biết như thế nào, rất có thể nếu đem chúng đi ra chợ đen bán thì cũng chẳng được bao nhiêu đồng, chưa kể đến phần tiền lời.
Ranh con như tôi ra chợ mua rau thịt cá còn bị mấy bà quay như dế thì thôi chứ đừng nói tới mấy thành phần nguy hiểm trong chợ đen, kiếu gì cũng bị ép giá cho coi.
Ít nhất là phải bán được một khoản đủ bốn người đủ sống mấy tháng cái đã, còn mấy chuyện kiếm thêm thu nhập khác thì tính sau vậy.
Cho dù tôi không biết tương lai của thế giới này ra sao, phần truyện mới nhất tôi đọc thì thấy bất ổn ỉa, tuy các nhân vật như Teruko, Aya, Fukuzawa và Ranpo có nguy cơ dính dead flag như Bram, còn Fukichi không biết ra sao sau khi bị Fyodor giáng xuống một đòn như vậy, không biết có trở thành thứ gì đó nguy hiểm khó đối phó không, nhưng tôi nghĩ, cứ bình tĩnh cái đã, kiểu gì thì kiểu ông trời cũng không đến mức khốn nạn- 4°
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng chuông từ trong người tôi phát ra, là cái điện thoại mất sóng kia.
Tôi: "..."
Lúc nào kêu thì không kêu, sao kêu đúng vào cái lúc tôi đang cố gắng lạc quan sinh tồn ở thế giới này vậy trời?
[Hế lô bạn cos Oda Sakunosuke! Chúc mừng bạn đã đoán đúng một phần nhỏ ở chương tiếp theo của Bungou Stray Dogs! Dù đó chỉ là phần rất nhỏ thôi nhưng với tư cách là bên ban tổ chức của chúng tôi, luôn mong muốn khách hàng của mình có những trải nghiệm vui và thú vị là điều mà người làm dịch vụ như chúng tôi ai cũng muốn hướng tới! Vậy nên, bạn cos Oda Sakunosuke, không khiến bạn phải chờ lâu, ngay bây giờ chúng tôi xin được phép công bố phần thưởng giành cho bạn!!]
Màn hình xuất hiện một vòng tròn đầy sắc màu cầu vồng.
Tôi: "..."
Tôi chưa kịp làm gì, nó đã bắt đầu quay, chưa đầy một lúc dừng lại ở ô màu cam.
Tôi: "...."
[Chúc mừng bạn cos Oda Sakunosuke! Bạn đã quay vào ô năng lực vô cùng đặc biệt! Đó là năng lực của thần linh khiến ai ai cũng vô cùng khiếp sợ, nó có tên là 'Nỗi Sầu Hoen Ố' của Nakahara Chuuya!! Bất ngờ hong!!/.Ngạc nhiên hong!!! Sốc quá rồi chứ gì!!] (D)
Tôi: "...."
Mô Phật.
Chúa ơi cúu con.
"Không cần đâu."
[E?]
"Tôi không cần năng lực đó."
(Ể????)
"Chẳng thà cho tôi tiền hay vật phẩm gì đó hữu ích khác đi." Tôi nhàn nhạt nói: "Chứ nếu là loại năng lực nguy hiểm này thì tôi không cần."
(Ế?????????)
(Đó là một năng lực rất mạnh đó! Bạn cos Oda Sakunosuke, xin bạn hãy nghĩ lại đi mà!!!) (3°
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không." Tôi kiên quyết trả lời: "Nó quá nguy hiểm, bọn tôi đã có đủ rắc rối cho mình với ngoại hình này rồi, nếu còn sở hữu thêm cả cái năng lực đó thì mấy người nghĩ bọn tôi có sống yên nổi ở cái Yokohama này không? Hơn thế nữa, nó cũng mang lại nguy hiểm cho chính người sử dụng, mấy người không biết vì nó mà Nakahara Chuuya phải hứng chịu những điều gì à?"
(....]
Tôi không thể nào nhận cái năng lực này được.
Thứ nhất, vì nó sẽ khiến cho tôi gặp rắc rối với Nakahara Chuuya, xa hơn nữa thì là Paul Verlaine, với cặp anh em bất ổn kia cùng khái niệm không phải là người mà là chuỗi phương trình gì gì đó thì tôi xin được phép bỏ chạy và không ngoảnh đầu lại.
Thứ hai, tôi sẽ gặp rắc rối với Dazai Osamu và Sakaguchi Ango, tôi sẽ bị ánh mắt của bọn họ giết mất, tầm đấy thì
Odasaku có bật dậy từ ba tấc đất lên cứu tôi cũng không được luôn ấy chứ, chắc chắn tôi lại phải đốt toàn bộ noron não và bịa ra câu chuyện lạ lùng nào đó cho cả bọn nghe và không có bất kì lỗ hổng nào, ngẫm lại mà thấy mệt ngang rồi.
Thứ ba, Cơ quan Thám tử, Sở Năng lực và Mafia Cảng sẽ không để cho tôi tự do ở Yokohama đâu, kiểu gì thì kiểu tôi cũng sẽ bị ép phải chọn một trong ba tổ chức để gia nhập, tôi không phải là người giỏi hi sinh, để mặc bản thân bị sử dụng làm con tốt như Nakahara Chuuya nên tôi sẽ không chấp nhận được chuyện này cho xem, Cơ quan Thám tử thì với nhân phẩm của Fukuzawa thì chắc không đến mức đó nhưng tôi thật sự không muốn, vì tôi còn phải về nhà mà.
Thứ tư, trong thế giới Bungou Stray Dogs thì một người chỉ sở hữu đúng một khả năng duy nhất, Mori Ogai đã biết tôi có năng lực giống lão rồi, giờ lão mà còn biết tôi sở một khả năng khác thì thay vì tuyến dụng tôi vào
Mafia Cảng thì không biết lão có bắt tay với Chính phủ tống tôi vào phòng thí nghiệm không nữa.
Thứ năm, những người bên cạnh tôi sẽ gặp nguy hiểm và bị các thế lực khác bắt làm con tin đe dọa tôi phải tuân theo họ, tôi biết bản thân mình ích kỷ với yếu lòng tới mức nào, nên là trường hợp xấu nhất nếu bị buộc phải giết người đề cứu họ có khi tôi lại làm không chừng...
Thứ sáu, cứ cho là tôi sẽ không gặp rắc rối gì sau khi bị người khác phát hiện đi, nhưng nếu lúc rơi vào trường hợp nguy hiểm cần bật Ô Uế mà không có Dazai Osamu bên cạnh thì tôi xác định xuống suối vàng gặp các cụ đi là vừa.
Không phải cứ sở hữu khả năng mạnh thì bản thân sẽ được hạnh phúc.
Tôi khá khâm phục tính cánh của Nakahara Chuuya, ngạc nhiên với khả năng của anh ta qua trang truyện và màn hình, có lúc tôi ngưỡng mộ ý chí của anh ra, rằng nó mạnh mẽ đến mức nào khi trải qua những chuyện đó mà
Nakahara Chuuya vẫn có thể giữ được tính cách của mình, vậy nên là...
Xin lỗi, tôi chỉ là một con người bình thường mà thôi.
[...]
Không khí trở nên im ắng lạ thường, mặc dù tôi biết xung quanh mình vốn đã chìm vào khoảng lặng từ lâu.
Có một tệp tin khác hiện lên ngay trước mặt tôi, qua màn hình điện thoại, thấy vô cùng rõ phần ghi bên dưới.
(Bungou Stray Dogs chap 115)
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro