Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Chương 21

2024-11-20 05:17:16

Sau khi đọc xong chap 115 của Bungou Stray Dogs, tôi lại nhận ra vấn đề lớn hơn đang sắp sửa xuất hiện. 6°

Con bạn thân của tôi.

Thay vì chơi ngải Fyodor Dostoevsky thì con bé sẽ chuyển sang chơi ngải Asagiri Kafka vì ông ấy đã khiến chị đẹp Teruko của nó dính dead flag mất.

Hoặc là nó sẽ gào ầm cái nhà lên và người hứng toàn bộ nước mắt của nó bằng cái xô đựng đá chính là tôi, và viễn cảnh đó thực sự khá đáng sợ.

Fyodor Dostoevsky tái sinh đồng thời đem nguyên cái dead flag cắm hết vào dàn nhân vật của BSD, Dazai Os-amu và Nakahara Chuuya ở bên kia địa cầu, cụ thể là nhà tù Châu Âu thì không nói làm gì, nhưng mà-

Aya, Chúa phù hộ em.

"Đừng suy mà, Oda." Emily liếc qua màn hình điện thoại một lúc, sau đó vỗ lưng tôi một cách khá nhẹ nhàng chứ không thẳng thừng như những lần trước: "Chúng ta còn nhiều thứ để suy lắm, để dành cho lần sau có chap mới đi, nhỡ chap sau còn dark hơn thì anh đâu còn tinh thần để suy nữa có đúng không?" 6°

Tôi: "..."

Sau bao nhiêu cú cua ngoạn mục của ông tác giả cùng tình huống khiến mọi độc giả suy lên suy xuống, cứ tưởng rằng niềm hi vọng sẽ le lói thì hóa ra chỉ là một màn lệch pha đến từ Fyodor Dostoevsky dùng dàn nhân vật BSD ăn nguyên cờ đỏ to dùng, còn chưa kể đến vụ việc 36 năm sau chiến tranh thế giới xảy ra chỉ là lời mà Fyodor Dostoevsky bịa ra, thế nên, những thứ mà Ochi Fukichi hi sinh thành công cốc hết à?

Tôi vỡ mọe mũ bảo hiểm rồi.

Ochi Fukichi đã đặt ra số người thiệt mạng không quá 500 người, bắt tay với tội phạm, phản bội chính phủ, xiên cấp dưới, chém bạn thân và ép người bạn đó gánh 'lời nguyền' thay cho mình, tất cả đều là vô nghĩa hay sao?

Haizzz....

Nghĩ lại cũng tội ổng thiệc, dù lúc trước đó tôi hơi bực tức nhân vật này vì ông ta đã dọa chém đầu bias của mình, nhưng có lẽ ngay cả bản thân chính ông ta cũng không vui vẻ gì cho cam.

Suy quá trời là suy luôn.

Tầm này thì cả lũ cuốn gói hết ra nước ngoài sống thôi còn làm ăn được cái gì nữa, mà chạy ra nước ngoài cũng gặp nhiều nguy cơ lắm chứ chả đùa.

Ma cà rồng thì ở khắp nơi trên thế giới, One Oder thì kiểm soát toàn bộ quân đội, cộng thêm dị điểm ba cực - Ochi Fukichi trong hình dạng thánh thần, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của Fyodor Dostoevsky thì chắc bọn tôi phải triệu hồi Doraemon lấy túi thần kì lấy ra tàu vũ trụ bay sang hành tinh khác thì mới sống được yên ổn quá.

"Thôi nào Oda, đừng bi quan nữa mà ~" Emily bĩu môi nói: "'Con người phải lạc quan lên thì mới sống được chứ!"

Tôi: "..."

Cứ đến lúc người ta lạc quan dần lên mà ông trời cho một quả như này thì làm sao mà đỡ được vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi khẽ thở dài, lặng lẽ cất điện thoại vào túi áo, đưa tay xoa xoa đầu Emily và định quay sang nói mấy câu kiểu kiểu chữa lành hay cái gì đấy thì ở lòng bàn tay bỗng nhiên truyền sang một cảm giác cực kì lạ lẫm.

Tóc của Emily không phải là kiểu buộc đuôi ngựa sao?

Emily tròn mắt chớp chớp khẽ cất tiếng hỏi: "Oda?"

Cả tôi và cô ấy, đều không để ý thứ xuất hiện ngay ở sau lưng mình, bản năng của tôi đang mách bảo, tuyệt đối không được quay đầu, nếu không sẽ phải hối hận!

Tôi không chắc có phải là Odasaku đang hiển linh độ cho mình không nhưng rõ ràng cảm giác xấu đó không hề giảm bớt một chút nào.

"Tại sao lại có thêm một Oda?"

Giọng nói của Emily tràn ngập sự nghi ngờ, giống như không thể tin được những gì mà mình nhìn thấy.

Tôi: "....?"

Tôi lập tức quay người lại, phát hiện một Oda Sakunosuke phiên bản trông nghiêm túc hơn một chút đứng thù lù sau hai đứa, suýt chút nữa là tôi gầm lên hô hoán có ma có ma giữa thanh thiên bạch nhật nếu như không phải nhìn thấy viên đá quý màu đỏ phát sáng ở giữa trán anh ta.

Cái quái gì vậy???

"Mi là ai hả? Sao mi dám giả dạng Oda của ta?!"

Emily rất khí phách một tay chỉ vào 'Oda Sakunosuke' không ngần ngại tuyên bố dõng dạng chủ nhận của mình là người nào, trường hợp xấu nhất thì 'Oda Sakunosuke' này chính là-

Tôi liền lôi điện thoại trong người mình ra, má cả nó, giải thích bao nhiêu mà mấy người này vẫn không hiểu hả!

[Thưa bạn cos Oda Sakunosuke, những lời tâm sự mà bạn đã gửi gắm cho chúng tôi, chúng tôi đều hiểu, vậy nên, để giảm bớt những rắc rối trong tương lai mà bạn đang gặp phải, chúng tôi đã quyết định sửa đối 'Nồi Sầu Hoen

Ố' của Nakahara Chuuya, biến 'Ô Uế' trở thành một dạng kích hoạt năng lực khác bình thường và những tác dụng phụ của nó đều bị loại bỏ.] (

Tôi cầm điện thoại chớp mắt, chớp mắt và chớp mắt.

"Vậy tức là nếu có rơi vào trường hợp nguy hiểm, tôi mà bật Ô Uế lên thì cũng không biến thành một con quái vật

Arahabaki phá hủy mọi thứ xung quanh bằng trọng lực á?"'

[Chính xác! Còn một điều nữa nè thưa bạn cos Oda Sakunosuke! Chúng tôi rất lấy làm tiếc khi bạn phải gặp rắc rối nhiều thứ liên quan tới năng lực của Nakahara Chuuya đến vậy, thế nên khi bạn rơi vào sương mù của

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Shibuwasa Tatsuhiko, chúng tôi đã sửa ngoại hình nguyên gốc là Nakahara Chuuya thành Oda Sakunosuke, có như vậy thì bạn sẽ không gặp phiền phức nếu như bị người khác bắt gặp mà đúng không!] (1)

Tôi: "...."

(Thưa bạn cos Oda Sakunosuke! Bạn không cần cảm ơn chúng tôi đâu, đây là tất cả những gì mà chúng tôi muốn khách hàng của mình trải nghiệm tốt nhất!!!]

Tôi: "..."

Tôi rơi vào trầm lặng, cất điện thoại vào trong người.

Bản thân không dám tưởng tượng viễn cảnh tương lai khi tôi bị người khác phát hiện ra chuyện này, có lẽ là tôi sẽ bị quân đội Chính Phủ vác về phòng thí nghiệm nghiên cứu về thứ liên quan tới dự án Arahabaki đi?

"Đừng buồn, Oda." Emily kéo tay tôi nói bằng giọng đồng cảm: "Đâu phải là lần đầu anh gặp chuyện xui rủi, xui nhiều rồi sẽ quen thôi."

Tôi: "...."

'Oda Sakunosuke' - hay còn được gọi là 'Nỗi Sầu Hoen Ố' của tôi đang đứng im không nhúc nhích như một khúc gỗ, khuôn mặt thì vô cảm, và cũng giống như Emily, nó không hề có dấu hiệu muốn tấn công của mình.

Trời ạ, tôi muốn tìm một chỗ nào nằm vật ra đấy để giải tỏa stress quá! Cứ cái đà này tôi sẽ phải vào phòng cấp cứu mất thôi!

"Vậy thì để tôi hủy cái viên đá trên trán tên đó nhé?" Emily khịt mũi nói: "Như vậy là bớt chuyện hơn mà không phải sao?"

Phá hủy pha lê, năng lực sẽ về với chủ, một cách giải quyết khá hợp tình hợp lý và nhanh gọn lẹ trong tình huống này.

Tôi gần như không còn lưu luyến gì nữa, tìm một chỗ nào đó ngồi tạm, thở dài bảo: "Phiền cô."

Ít nhất phải đảm bảo chỉ có tôi và Emily biết được chuyện này, cố thêm tí nữa là con bạn thân, tuy nhân phẩm nó rách vcl nhưng cũng không đến độ phản bội bạn bè hay gì đó, hơn ai hết, con bạn tôi là đứa căm ghét thứ gọi phán bội nhất.

Với lại tôi cũng phải về bàn với nó về kế hoạch tương lai sau chap 115 BSD đã, việc sinh tồn cũng đã khó lắm rồi chứ chưa nhắc đến việc đối đầu với đám phản diện - đứng đầu là con chuột Nga với bộ não vượt qua quy luật bình thường kia.

"Mày hợp cos Fyodor Dostoevsky hơn là so với tao đấy."

Không hiểu sao, đoạn mà con bạn thân nói lúc hai đứa bàn nhau về việc có nên hợp tác với Cơ quan Thám tử Vũ trang hiện lên trong đầu tôi, cùng nụ cười trêu ngươi khá khó chịu trên khuôn mặt đó khiến bản thân nhịn không được mà cau mày lại.

Đúng là nhiều vấn đề thật đấy, nhưng mà, cứ giữ khư khư tâm trạng tiêu cực thì cũng chẳng giúp ích được điều gì, thả lỏng tinh thần cái đã, như Emily đã nói, con người phải lạc quan lên thì mới sống đư-

"Oda! Không xong rồi! Tên giả mạo kia chạy mất rồi!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Số ký tự: 0