Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 22
2024-11-20 05:17:16
Tôi nhớ rất nhiều thứ kể từ khi tới đây.
Tôi nhớ gia đình mình, bố, mẹ, em trai ngốc nghếch, nhớ con Míc trông dữ như ma nhưng lại có một tâm hồn hết sức đáng yêu.
Tôi nhớ các camera siêu nét siêu soi chạy bằng cơm - cụ thể các cô dì hàng xóm hay sang buôn dưa lê với mẹ tôi trong lúc đi chợ.
Tôi nhớ trường, nhớ lớp, nhớ cô giáo, nhớ bạn học, nhớ bác bảo vệ quyền lực không kém cạnh gì Hiệu trưởng khi quyết định có mở cửa cho tôi vào hay không sau khi có trống đánh vào lớp.
Cuộc sống trước kia của tôi, tôi nhớ nó.
Mặc dù tôi có bị gia đình la mắng, bị mấy bà cô hàng xóm đồn thổi sau lưng, viết chục cái bản tường trình trong phòng Hội đồng của Trường, nó còn đỡ hơn cái tình huống này nhiều.
"Cái tên giả mạo chết tiệt!!!" Emily nghiễn răng ken két, dứt khoát vươn tay ra bóp nát viên pha lê ở trên trán mình, cả người cô ấy phát sáng, Emily lơ lửng trên không trung, khi ánh sáng ấy biến mất, chân Emily nhẹ nhàng chạm đất và mang một khí thế không ai sánh băng.
Giống như kiếu cô ấy chuẩn bị tinh thần tiền kẻ thù đi về thế giới bên kia vậy.
Đồng thời, tôi liền có cảm giác có thứ quen thuộc gì đó trở về với mình.
"Oda, anh cứ về nhà nghỉ ngơi đi." Emily nhàn nhạt nói, khuôn mặt tràn trề tự tin cùng kiêu ngạo: "Cứ để hết mọi thứ cho tôi lo!"
Tôi chớp mắt, trong lòng bỗng dâng lên một xúc lạ lẫm, cụ thể ở đây là giác quan thứ sáu nó đang cảnh báo tôi, nếu như tôi để Emily tự tung tự tác đi như thế kia, kiểu gì cũng có chuyện vô cùng không hay xảy ra.
"Có được không vậy?"
"Đương nhiên là được!" Cô ấy hô to, hơi nhíu mày vì chủ nhân lại không tin tưởng năng lực của mình: "Anh nghĩ tôi là ai chứ, tôi không có giống con gà chọi đỏ kia, chỉ biết ăn với chơi đâu!"
Tôi: "...."
Trần đời có ai bị năng lực mình nạt nộ như tôi không?
"Emily, hãy cẩn thận."
Tôi cũng chỉ biết nói vậy thôi chứ cũng không biết khuyên nhủ cái gì cho cam, Emily tính còn nóng hơn cả Elise cơ mà, hai đứa tôi mà tranh luận thì cũng mệt hơi lắm.
"Okayyy!!!"
Bản thân tôi bắt đầu thấy sắp có điềm rồi ấy. (2
"Đứng lại!!!! Đồ chết tiệt kiaaaaa!!!!!"
Emily dùng tốc độ nhanh nhất có thể của mình để đuổi theo một 'Oda Sakunosuke' dạng năng lực với khuôn mặt không chút biểu cảm nhảy qua các tòa nhà cao tầng.
Nếu không phải là một năng lực, cô đã gục ngay tại trận vì chạy quá nhiều rồi.
Tại sao cái tên giả mạo mang ngoại hình của Oda lại đi lại lung tung như vậy! Thật không thể tha thứ!! Oda nhất định sẽ gặp rắc rối cho mà xem!!
Cho dù anh ta không có mặn mà lắm về việc này, nhưng với tư cách là năng lực của Oda, cô không chấp nhận được chuyện đó.
Oda vừa là một chủ nhân tốt, vừa là một chủ nhân không tốt.
Đáng lẽ ra anh ta có thể kiểm soát cô như cái cách Mori Ogai khống chế cảm xúc Elise, nhưng Oda đã mặc kệ và cố ý để Emily tùy ý hành động mặc dù biết rõ ngay từ đầu cô không hoạt động giống tính cách mà anh ta đã đặt
ra.
Oda cố tình để năng lực mình rơi vào tình trạng mất kiểm soát, để cô có thể nói theo những gì mình thích, làm theo những gì mình muốn nhưng lại trong một giới hạn nhất định.
Một cách hiểu khác, đó chính là tự do, tự do trong khuôn khố.
Chỉ cần Emily không vượt qua ranh giới của Oda thì anh ta sẽ không kiểm soát cô hoàn toàn.
Emily không muốn mình giống như Elise, phải chịu đựng mấy trò biến thái của lão Mori Ogai.
Cô đang tự hỏi bản thân mình, thế nào mới gọi là một năng lực tốt?
Emily chớp mắt, nhìn thấy 'Oda Sakunosuke' hạ thấp người nhảy xuống lòng đường, đáp xuống chiếc ô tô đen nào đó bên dưới.
Cô nhanh chóng theo sau, túm được tay của 'Oda Sakunosuke' và cho tên đó một cú ném qua vai.
"Huh? Oda-kun? Emily-chan?"
Emily: "...."
Giọng nói nghe mà thấy ghét cay ghét đắng rồi.
Emily híp mắt, cho Mori Ogai vừa ngạc nhiên vừa chật vật tránh né mũi tiêm to đùng của Elise một cái nhìn lạnh tanh: "Đừng gọi tôi là Emily-chan."
"Emily-san, cậu ta...là năng lực của cô à?"
Thống đốc Cơ quan Thám tử Vũ trang, Fukuzawa Fukichi cầm Katana đấu với năng lực của mình, cau mày nhìn
'Oda Sakunosuke' đứng dậy mà không có xây xát nào, quay sang hỏi cô.
Một câu hỏi đầy sự ngờ vực.
Emily: "..."
Hình như có gì đó hiểu lầm có đúng không?
Rồi số cô cũng đẹp lắm cơ, gặp ai không gặp, gặp đúng hai lãnh đạo của hai tổ chức lớn, có phải Oda vừa nhả vía cho cô không vậy?
Emily nhanh chóng khóa đòn của 'Oda Sakunosuke', nhưng đối phương cũng không phải dạng vừa, lập tức cho cô một cú đá ra xa.
"Nếu như tôi nói phải thì sao, rằng Oda Sakunosuke chính là năng lực của tôi." Emily khịt mũi trả lời: "Thưa ngài
Fukuzawa?"
Ánh mắt của Fukuzawa Fukichi và Mori Ogai trông có vẻ rất sốc, giống như không thể tin được điều mà cô đã nói.
Thế giới kia... khác biệt tới mức độ vậy sao?
Mori Ogai liền lập tức thu lại cảm xúc thất thố của mình, nở một nụ cười xuề xòa: "Hoho, Emily-chan, cô thật là biết đùa ~"
Emily im lặng nhìn ông ta cùng ánh mắt nghiêm túc chưa từng có khiến ông ta nhịn không được cũng phải lùi lại xuống mấy bước.
Bên cạnh mấy người họ, thứ mà Emily học được từ Oda chính là khả năng nói điêu không chớp mắt cùng với kĩ thuật diễn xuất thần sầu của Fyo, biến việc mà Fukuzawa Fukichi và Mori Ogai đang nghi ngờ kia chính là sự thật.
Ít nhất thì nó đỡ hơn việc Oda bị phát hiện bản thân sở hữu hai năng lực khác nhau, cô không hề muốn chủ nhân mình có cái kết ở phòng thí nghiệm sống tới cuối đời, một chút cũng không.
Trong khi Mori Ogai không chú ý, Elise cầm mũi tiêm lao tới cùng nụ cười méo mó đến cực điểm.
"Rintarou, em yêu anh."
Emily: "..."
Một đứa giống hệt mình đang tỏ tình đứa mà mình ghét, bạn phải làm gì? 2
Giờ chẳng lẽ bây giờ cô lại đội thùng rác lên đầu?
Con gà chọi đỏ đó có tí gì gọi là thẩm mỹ không vậy, nói với một cha già âm hiểm có nguy cơ bị hói đầu kia là 'em yêu anh'... má ôi nếu đã vã thì vã ai đẹp trai hơn đi chứ mẹ.
Emily nhanh chóng lôi Mori Ogai khỏi đòn tấn công của Elise.
"Emily-chan, cảm ơn cô."
Giọng điệu của ông ta không còn bỡn cợt như vừa nãy nữa.
"Hai ta không thân tới mức mà để ông gọi tôi là Emily-chan đâu, thưa Boss Mafia Cảng." Cô ném sang ông ta một bên, một tay chặn đòn của Elise, một tay khóa đòn của 'Oda Sakunosuke': "Ông không có cho người tới truy sát chúng tôi là chúng tôi đã mừng lắm rồi, còn việc thân thiết thì xin thưa tôi đây không dám nhận."
Mori Ogai thở dài: "Nếu biết được sự thật về Oda-kun, Dazai-kun sẽ buồn lắm đây."
"Làm như ông là một người đa sầu đa cảm biết quan tâm người khác vậy." Emily trợn mắt: "Đừng làm tôi buồn cười."
Fukuzawa Fukichi cầm thanh Katana đến giải vây đồng tình: "Emily-san nói đúng, bác sĩ Mori mà là người như vậy chắc người tốt trên trái đất chết hết luôn rồi."
Với tư cách là một người quen với Mori Ogai từ lâu, ông đảm bảo cái con người chuyên coi logic ở trên đầu này không hề có chuyện gọi là lo lắng cho người khác cả, trừ khi là có âm mưu từ trước.
Mori Ogai nghe vậy bĩu môi: "Hai người đang bắt nạt tôi đấy, tôi dỗi bây giờ."
"Thế thì gọi Dazai-kun của ông tới giúp đi." Emily liền tặc lưỡi: "Ông với anh ta chắc chắn phải thân cỡ như bố con luôn rồi ấy nhỉ?"
Nghe một màn khịa sâu như vậy từ Emily, Fukuzawa Fukichi run run người kiềm chế còn khuôn mặt của Mori Ogai đen như đít nồi.
"Cô thật quá đáng, Emily-chan."
"Ông nên chấp nhận đi chứ, nếu đã ngồi trên cái ghế không ai ngồi được thì cũng phải chịu được thứ mà không ai chịu được." Cô liếc mắt: "Đó là lý do những kẻ có nhiều quyền lực là thường là những kẻ cô độc."
Mori Ogai mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô, ngay cả Fukuzawa Fukichi, không nghĩ tới một con bé đang khịa người khác lên lên xuống xuống như Emily có thể nói ra những lời vừa rồi.
Tôi nhớ gia đình mình, bố, mẹ, em trai ngốc nghếch, nhớ con Míc trông dữ như ma nhưng lại có một tâm hồn hết sức đáng yêu.
Tôi nhớ các camera siêu nét siêu soi chạy bằng cơm - cụ thể các cô dì hàng xóm hay sang buôn dưa lê với mẹ tôi trong lúc đi chợ.
Tôi nhớ trường, nhớ lớp, nhớ cô giáo, nhớ bạn học, nhớ bác bảo vệ quyền lực không kém cạnh gì Hiệu trưởng khi quyết định có mở cửa cho tôi vào hay không sau khi có trống đánh vào lớp.
Cuộc sống trước kia của tôi, tôi nhớ nó.
Mặc dù tôi có bị gia đình la mắng, bị mấy bà cô hàng xóm đồn thổi sau lưng, viết chục cái bản tường trình trong phòng Hội đồng của Trường, nó còn đỡ hơn cái tình huống này nhiều.
"Cái tên giả mạo chết tiệt!!!" Emily nghiễn răng ken két, dứt khoát vươn tay ra bóp nát viên pha lê ở trên trán mình, cả người cô ấy phát sáng, Emily lơ lửng trên không trung, khi ánh sáng ấy biến mất, chân Emily nhẹ nhàng chạm đất và mang một khí thế không ai sánh băng.
Giống như kiếu cô ấy chuẩn bị tinh thần tiền kẻ thù đi về thế giới bên kia vậy.
Đồng thời, tôi liền có cảm giác có thứ quen thuộc gì đó trở về với mình.
"Oda, anh cứ về nhà nghỉ ngơi đi." Emily nhàn nhạt nói, khuôn mặt tràn trề tự tin cùng kiêu ngạo: "Cứ để hết mọi thứ cho tôi lo!"
Tôi chớp mắt, trong lòng bỗng dâng lên một xúc lạ lẫm, cụ thể ở đây là giác quan thứ sáu nó đang cảnh báo tôi, nếu như tôi để Emily tự tung tự tác đi như thế kia, kiểu gì cũng có chuyện vô cùng không hay xảy ra.
"Có được không vậy?"
"Đương nhiên là được!" Cô ấy hô to, hơi nhíu mày vì chủ nhân lại không tin tưởng năng lực của mình: "Anh nghĩ tôi là ai chứ, tôi không có giống con gà chọi đỏ kia, chỉ biết ăn với chơi đâu!"
Tôi: "...."
Trần đời có ai bị năng lực mình nạt nộ như tôi không?
"Emily, hãy cẩn thận."
Tôi cũng chỉ biết nói vậy thôi chứ cũng không biết khuyên nhủ cái gì cho cam, Emily tính còn nóng hơn cả Elise cơ mà, hai đứa tôi mà tranh luận thì cũng mệt hơi lắm.
"Okayyy!!!"
Bản thân tôi bắt đầu thấy sắp có điềm rồi ấy. (2
"Đứng lại!!!! Đồ chết tiệt kiaaaaa!!!!!"
Emily dùng tốc độ nhanh nhất có thể của mình để đuổi theo một 'Oda Sakunosuke' dạng năng lực với khuôn mặt không chút biểu cảm nhảy qua các tòa nhà cao tầng.
Nếu không phải là một năng lực, cô đã gục ngay tại trận vì chạy quá nhiều rồi.
Tại sao cái tên giả mạo mang ngoại hình của Oda lại đi lại lung tung như vậy! Thật không thể tha thứ!! Oda nhất định sẽ gặp rắc rối cho mà xem!!
Cho dù anh ta không có mặn mà lắm về việc này, nhưng với tư cách là năng lực của Oda, cô không chấp nhận được chuyện đó.
Oda vừa là một chủ nhân tốt, vừa là một chủ nhân không tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đáng lẽ ra anh ta có thể kiểm soát cô như cái cách Mori Ogai khống chế cảm xúc Elise, nhưng Oda đã mặc kệ và cố ý để Emily tùy ý hành động mặc dù biết rõ ngay từ đầu cô không hoạt động giống tính cách mà anh ta đã đặt
ra.
Oda cố tình để năng lực mình rơi vào tình trạng mất kiểm soát, để cô có thể nói theo những gì mình thích, làm theo những gì mình muốn nhưng lại trong một giới hạn nhất định.
Một cách hiểu khác, đó chính là tự do, tự do trong khuôn khố.
Chỉ cần Emily không vượt qua ranh giới của Oda thì anh ta sẽ không kiểm soát cô hoàn toàn.
Emily không muốn mình giống như Elise, phải chịu đựng mấy trò biến thái của lão Mori Ogai.
Cô đang tự hỏi bản thân mình, thế nào mới gọi là một năng lực tốt?
Emily chớp mắt, nhìn thấy 'Oda Sakunosuke' hạ thấp người nhảy xuống lòng đường, đáp xuống chiếc ô tô đen nào đó bên dưới.
Cô nhanh chóng theo sau, túm được tay của 'Oda Sakunosuke' và cho tên đó một cú ném qua vai.
"Huh? Oda-kun? Emily-chan?"
Emily: "...."
Giọng nói nghe mà thấy ghét cay ghét đắng rồi.
Emily híp mắt, cho Mori Ogai vừa ngạc nhiên vừa chật vật tránh né mũi tiêm to đùng của Elise một cái nhìn lạnh tanh: "Đừng gọi tôi là Emily-chan."
"Emily-san, cậu ta...là năng lực của cô à?"
Thống đốc Cơ quan Thám tử Vũ trang, Fukuzawa Fukichi cầm Katana đấu với năng lực của mình, cau mày nhìn
'Oda Sakunosuke' đứng dậy mà không có xây xát nào, quay sang hỏi cô.
Một câu hỏi đầy sự ngờ vực.
Emily: "..."
Hình như có gì đó hiểu lầm có đúng không?
Rồi số cô cũng đẹp lắm cơ, gặp ai không gặp, gặp đúng hai lãnh đạo của hai tổ chức lớn, có phải Oda vừa nhả vía cho cô không vậy?
Emily nhanh chóng khóa đòn của 'Oda Sakunosuke', nhưng đối phương cũng không phải dạng vừa, lập tức cho cô một cú đá ra xa.
"Nếu như tôi nói phải thì sao, rằng Oda Sakunosuke chính là năng lực của tôi." Emily khịt mũi trả lời: "Thưa ngài
Fukuzawa?"
Ánh mắt của Fukuzawa Fukichi và Mori Ogai trông có vẻ rất sốc, giống như không thể tin được điều mà cô đã nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế giới kia... khác biệt tới mức độ vậy sao?
Mori Ogai liền lập tức thu lại cảm xúc thất thố của mình, nở một nụ cười xuề xòa: "Hoho, Emily-chan, cô thật là biết đùa ~"
Emily im lặng nhìn ông ta cùng ánh mắt nghiêm túc chưa từng có khiến ông ta nhịn không được cũng phải lùi lại xuống mấy bước.
Bên cạnh mấy người họ, thứ mà Emily học được từ Oda chính là khả năng nói điêu không chớp mắt cùng với kĩ thuật diễn xuất thần sầu của Fyo, biến việc mà Fukuzawa Fukichi và Mori Ogai đang nghi ngờ kia chính là sự thật.
Ít nhất thì nó đỡ hơn việc Oda bị phát hiện bản thân sở hữu hai năng lực khác nhau, cô không hề muốn chủ nhân mình có cái kết ở phòng thí nghiệm sống tới cuối đời, một chút cũng không.
Trong khi Mori Ogai không chú ý, Elise cầm mũi tiêm lao tới cùng nụ cười méo mó đến cực điểm.
"Rintarou, em yêu anh."
Emily: "..."
Một đứa giống hệt mình đang tỏ tình đứa mà mình ghét, bạn phải làm gì? 2
Giờ chẳng lẽ bây giờ cô lại đội thùng rác lên đầu?
Con gà chọi đỏ đó có tí gì gọi là thẩm mỹ không vậy, nói với một cha già âm hiểm có nguy cơ bị hói đầu kia là 'em yêu anh'... má ôi nếu đã vã thì vã ai đẹp trai hơn đi chứ mẹ.
Emily nhanh chóng lôi Mori Ogai khỏi đòn tấn công của Elise.
"Emily-chan, cảm ơn cô."
Giọng điệu của ông ta không còn bỡn cợt như vừa nãy nữa.
"Hai ta không thân tới mức mà để ông gọi tôi là Emily-chan đâu, thưa Boss Mafia Cảng." Cô ném sang ông ta một bên, một tay chặn đòn của Elise, một tay khóa đòn của 'Oda Sakunosuke': "Ông không có cho người tới truy sát chúng tôi là chúng tôi đã mừng lắm rồi, còn việc thân thiết thì xin thưa tôi đây không dám nhận."
Mori Ogai thở dài: "Nếu biết được sự thật về Oda-kun, Dazai-kun sẽ buồn lắm đây."
"Làm như ông là một người đa sầu đa cảm biết quan tâm người khác vậy." Emily trợn mắt: "Đừng làm tôi buồn cười."
Fukuzawa Fukichi cầm thanh Katana đến giải vây đồng tình: "Emily-san nói đúng, bác sĩ Mori mà là người như vậy chắc người tốt trên trái đất chết hết luôn rồi."
Với tư cách là một người quen với Mori Ogai từ lâu, ông đảm bảo cái con người chuyên coi logic ở trên đầu này không hề có chuyện gọi là lo lắng cho người khác cả, trừ khi là có âm mưu từ trước.
Mori Ogai nghe vậy bĩu môi: "Hai người đang bắt nạt tôi đấy, tôi dỗi bây giờ."
"Thế thì gọi Dazai-kun của ông tới giúp đi." Emily liền tặc lưỡi: "Ông với anh ta chắc chắn phải thân cỡ như bố con luôn rồi ấy nhỉ?"
Nghe một màn khịa sâu như vậy từ Emily, Fukuzawa Fukichi run run người kiềm chế còn khuôn mặt của Mori Ogai đen như đít nồi.
"Cô thật quá đáng, Emily-chan."
"Ông nên chấp nhận đi chứ, nếu đã ngồi trên cái ghế không ai ngồi được thì cũng phải chịu được thứ mà không ai chịu được." Cô liếc mắt: "Đó là lý do những kẻ có nhiều quyền lực là thường là những kẻ cô độc."
Mori Ogai mở to mắt ngạc nhiên nhìn cô, ngay cả Fukuzawa Fukichi, không nghĩ tới một con bé đang khịa người khác lên lên xuống xuống như Emily có thể nói ra những lời vừa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro