Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 23
2024-11-20 05:17:16
Sau khi Emily chạy đi đuổi theo 'Oda Sakunosuke', được một lúc thì tôi có cảm giác gáy mình có hơi hơi lành lạnh.
Tôi biết mình không nên về nhà vào lúc này, bởi vì bản thân đang có cảm giác một chuyện không hay đã xảy đến.
Cầu mong Emily trong lúc truy bắt không có bắt gặp Mori Ogai và phun ra 'lời hay ý đẹp' đối với ông ta.
Tôi không muốn đang yên đang lành tự nhiên lại là mục tiêu của Mafia Cảng đâu. Bị Dazai Osamu ghim là quá đủ đối với trái tim thiếu nữ yếu đuối này của tôi rồi.
Dù sao thì Emily cũng là một cô bé biết suy nghĩ, hẳn cô ấy sẽ không gây ra rắc rối nào quá lớn nhỉ?
Sương mù xung quanh tôi nhanh chóng tan dần, hé lộ ánh sáng của bình minh thắp sáng cả nơi đây.
Bản thân có cảm giác thứ gì đó đang trở lại, tôi đang tự hỏi đây có phải là năng lực (Nỗi Sầu Hoen Ố] mà tổ chức lạ mặt trao cho mình hay không.
Thật là quái dị.
Mà, mọi chuyện kết thúc rồi sao?
Chắc bây giờ dàn nhân vật chính cũng phải gọi xe cấp cứu đến cho nhau rồi nhỉ?
"Odaaaaaaa!!!!"
Cái giọng giống kiểu chủ nợ bắc loa phường lên đặt trước nhà của con nợ mà kêu vậy?
Tôi: "...."
"Tôi đã chiến thắng trở về rồi ii!!!!!"
Tôi: "...."
Sao cứ như là người vợ hiền chờ chồng mình đánh giặc giành thắng lợi trở về thế?
Emily nhào tới ôm tôi với lực siết vô cùng mạnh, giống như kiểu hai người chúng tôi là anh em thất lạc nhau nhiều năm xa cách ấy.
Tôi hơi nhăn mặt.
Không phải vì cái lực tay thắm thiết này của cô ấy mà là tự nhiên, Emily lại chủ động ôm tôi, không phải quá kì lạ sao?
"Emily, cô có gây ra chuyện gì không vậy?"
"Không hề, ngoại trừ việc khiến bọn họ nghĩ anh là năng lực của tôi ra thì tôi không có gây nên chuyện gì cả."
Tôi: "...."
Bởi vì (Nỗi Sầu Hoen ỐJ mà tôi được trao mang ngoại hình của Oda Sakunosuke có viên đá trên trán và Emily đã hủy viên đá của mình trong khi đang truy đuổi, nên là chuyện nhầm lẫn cũng là một điều hết sức bình thường.
Cũng có thể coi nó là một chuyện may mắn, nếu giờ tôi là 'Năng lực' và Emily là 'Chủ nhân', việc gặp nguy hiểm và tôi sử dụng (Nỗi Sầu Hoen Ố) không còn là điều đáng ngại nữa.
Nhưng mà...
"Emily, bọn họ, là gồm những ai vậy?"
Emily chậm rãi trả lời: "Thống đốc Cơ quan Thám tử Vũ trang Fukuzawa Fukichi, tên dê già có nguy cơ hói đầu cùng với bộ ba Bạch Tuyết."
Tôi: "...?"
Tên dê già có nguy cơ hói đầu?
Bộ ba Bạch Tuyết??
Sao tôi chỉ nghe được mỗi tên với chức vụ hoàn chỉnh của người đầu tiên thế??? Tại sao mấy người sau toàn là biệt danh thôi không??
"Cô đừng nói với tôi...bọn họ là Mori Ogai, Dazai Osamu, Shibuwasa Tatsuhiko và Fyodor Dostoevsky nhé?"
Chẳng lẽ trong lúc truy đuổi [(Nỗi Sầu Hoen Ố] mang hình dáng Oda Sakunosuke thì Emily không gặp được năng lực gia nào bình thường sao?
Fukuzawa Fukichi và Mori Ogai thì không nói làm gì nhưng...
Từ từ-
Dazai Osamu, Shibuwasa Tatsuhiko và Fyodor Dostoevsky??? Không phải ba người họ ở trong tòa tháp cao bã cháy bọ chét ở trong trung tâm thành phố Yokohama sao? Hai người này đuổi nhau chạy xa tới mức đó á?
Xa đến đó còn vào trong tòa tháp nữa, bởi vì vào bên trong nên Emily mới biết được có ai và mấy người ở đấy chứ!
"Hồng bít nha." Cô ấy nhìn tôi chu môi lắc đầu: "Tui hồng bít gì hớt, hổng bít nữa, hồng bít bọn họ là ai lun."
Ánh mắt của Emily to tròn hết cỡ tỏ ra cực kì vô tội.
Tôi: "...."
Chúa ơi, xin hãy cứu rỗi con.
Sau 7749 lần muốn điều gì đó với Emily, tôi rốt cuộc thở dài một hơi, cuối cùng đưa tay xoa xoa đầu cô ấy rồi nhàn nhạt nói: "Chúng ta trở về thôi."
"Trời ơi bạn yêu! Lại đây mình hôn một cái nào!"
"Chim cút ngay con kia! Tránh xa tao ra!"
Tôi trợn mắt né tránh cái chu mỏ thắm thiết từ con bạn thân đang dí sát vào mặt mình.
Khuôn mặt nguy hiểm đâu, khí chất phản diện đâu, điệu bộ thong thả đâu, mày từ bệnh viện tâm thần chỗ nào chui ra???
Với cái khuôn mặt Fyodor Dostoevsky của nó mà hôn vào má, tôi sẽ gặp ác mộng hằng đêm mất!!!
Nhất là sau những gì xảy ra ở chap 115 BSD, tôi đã không còn dùng ánh mắt bình thường để nhìn nó được nữa!
"Oda, không sao đâu." Ánh mắt của Emily cong cong như muốn cười khi thấy người gặp họa: "Tôi và Shirase mỗi người thắp năm nén hương cho mặt mũi của tên Chuột Nga kia rồi."
Tôi: "...."
Mặt mũi của Fyodor Dostoevsky hàng limited quan trọng hơn tình huống của chủ nhân cô sao Emily?
Rốt cuộc tôi hay nó là chủ nhân của cô?! Đồ phản bội!!
Tôi dường như bừng tỉnh, lập tức chỉ tay về phía Emily mà hô to.
"Đó đều là chủ ý của Emily!! Tao không hề làm gì cả!!" Tôi nói bằng giọng đanh thép, chắc chắn 100% cùng vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước tới giờ: "Tao đã ngăn cản Emily đột nhập vào kho vàng, nhưng cô ấy lại cứ cố chấp mang, từ tiệm vàng đến tiệm đá quý, đều là chủ ý của Emily hết!!!"
"Mày là bạn thân của tao nên mày biết rõ mà! Tao còn phải giúp đỡ những năng lực gia khác xung quanh gặp rắc rối với năng lực của họ thì tao còn hơi đâu mà vác đống đồ toàn vàng với đá quý này có đúng không? Mày phải tin tao, tao thể với Thiên Lôi rằng-"
Đứa em họ ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy vài tia sét lấp ló qua những đám mây mà tròn mắt: "Trời nắng to này mà cũng có chớp hả?"
"Không! Đó là ý của Oda! Không phải của tôi!"
Emily lập tức cãi lại.
"Không! 100% là ý của cô! Cô chính là kẻ chủ mưu, chỉ có cô với bộ não Mori Ogai thì mới nghĩ ra được cái chuyện này thôii!!!"
"Của anh thì có! Tôi là năng lực của anh mà! Nên anh nghĩ thế nào tôi nghĩ được thế đó! Không phải do anh muốn thì tôi làm sao có thể làm như thế được??!"
"Không hề nhé!! Nhân phẩm của tôi không tệ hại tới mức đó! Một công dân tốt cùng với đạo đức chuẩn 5 sao
Michelin như tôi không thể có cái suy nghĩ suy đồi đến vậy được!! Tôi chuyên được 10 điểm môn giáo dục công dân đấy nhé!!!"
"Oda! Tại sao anh lại đối xử như thế với tôi hả!!! Tôi là năng lực của anh cơ mà!!!" Emily rít lên, tỏ ra tuyệt vọng nói với con bạn thân đang đi tới gần: "Không được!! Tôi sẽ báo cảnh sát!! Tôi sẽ gọi cho FBI bắt anh vì tội quấy rối trẻ em!!!"
Con bạn thân nhìn một màn chủ tớ đang đổ tội mà không tiếc dìm nhau xuống liền giật giật khóe miệng, cuối cùng tặc lưỡi khoanh tay nói: "Đùa thôi, gì mà hai người phản ứng dữ vậy?"
"Ahhh!!! Đồ khốn nạnnnn!!!"
Thay vì chạy đến chỗ con bạn thân thì Emily sang chỗ tôi túm tóc giật lên giật xuống.
"Oda!!! Anh là đồ tồii!!!" Emily dường như muốn khóc ngay tại trận: "Đồ lật lọng tráo trở, đồ ăn cháo đá bát!!! Tình cảm mà tôi dành cho anh đều là mây bay hết hả!!!"
"Auuuu, đau đau-"
Cảm giác phải gọi là thốn tận rốn, chẳng lẽ cô ấy định giật trụi tóc tôi hay gì???
Không được! Tôi không muốn bị hói đầu như ông Giám đốc bên Sở Năng lực đâu!!
Thế là, bản thân cũng túm tóc Emily giật xuống.
Con bạn thân trề môi nhìn chủ nhân và năng lực thay vì ngồi nói chuyện giảng hòa thì lại chọn việc tác động vật lý, nhưng mà hình ảnh một ông chú túm tóc bé gái kéo hình như có hơi phản cảm quá rồi không?
"Không được!!" Đứa em họ tôi xen vào giữa kéo tôi và Emily ra hai bên, nó quay sang nói với tôi bằng giọng điệu tức giận: "Anh không được đánh cậu ấy, nếu không em sẽ nghỉ chơi với anh! Anh là người lớn! Anh không được đánh trẻ em!"
"Còn cậu nữa Emily! Cậu không được hỗn với anh Oda! Chúng ta còn nhỏ, phải biết tôn trọng người lớn tuổi hơn!"
Tôi và Emily ngồi xuống nhìn đứa em họ tay chống hông thuyết giáo một hồi, còn thủ phạm gây ra sự rạn nứt giữa tôi và năng lực của mình còn đang lúi húi làm gì ở trong góc, chắc là đang ngồi đếm vàng trong bao rồi-
Bạn bè với nhau mà chôn nhau đau như vậy hả con kia-
Tôi khẽ nhắm mắt thở dài, đúng thật là...
Khi mở mắt ra, đập vào chính là chiếc bánh kem trắng trang trí hoa quả cùng vài cây nến cắm ngay ngắn.
Kì lạ.
Cảm giác bây giờ thật kì lạ.
"Chúc mừng sinh nhật!!!"
"Chúc mừng sinh nhật!!!"
Tôi chớp mắt, nhìn con bạn thân cầm bánh kem cười toe toét cùng Emily và đứa em họ đứng hai bên vừa cười vừa vỗ tay toe toét.
"Ở thế giới kia, còn vài ngày nữa là tới sinh nhật mày rồi, nhưng bọn mình lại xuyên đến đây." Nó khẽ tặc lưỡi: "Dù lịch của nơi này không giống như của chúng ta, nhưng tao vẫn muốn tổ chức cho mày, chúng ta là người của thế giới nào thì chơi theo lịch của thế giới đó thôi, đúng không?"
Bánh sinh nhật được đưa sát tới trước mặt tôi, ánh lửa từ nến mờ mờ ảo ảo, tô điểm thêm cho chiếc bánh.
"Chúc mừng sinh nhật, cảm ơn mày, vì đã là bạn của tao."
Tôi biết mình không nên về nhà vào lúc này, bởi vì bản thân đang có cảm giác một chuyện không hay đã xảy đến.
Cầu mong Emily trong lúc truy bắt không có bắt gặp Mori Ogai và phun ra 'lời hay ý đẹp' đối với ông ta.
Tôi không muốn đang yên đang lành tự nhiên lại là mục tiêu của Mafia Cảng đâu. Bị Dazai Osamu ghim là quá đủ đối với trái tim thiếu nữ yếu đuối này của tôi rồi.
Dù sao thì Emily cũng là một cô bé biết suy nghĩ, hẳn cô ấy sẽ không gây ra rắc rối nào quá lớn nhỉ?
Sương mù xung quanh tôi nhanh chóng tan dần, hé lộ ánh sáng của bình minh thắp sáng cả nơi đây.
Bản thân có cảm giác thứ gì đó đang trở lại, tôi đang tự hỏi đây có phải là năng lực (Nỗi Sầu Hoen Ố] mà tổ chức lạ mặt trao cho mình hay không.
Thật là quái dị.
Mà, mọi chuyện kết thúc rồi sao?
Chắc bây giờ dàn nhân vật chính cũng phải gọi xe cấp cứu đến cho nhau rồi nhỉ?
"Odaaaaaaa!!!!"
Cái giọng giống kiểu chủ nợ bắc loa phường lên đặt trước nhà của con nợ mà kêu vậy?
Tôi: "...."
"Tôi đã chiến thắng trở về rồi ii!!!!!"
Tôi: "...."
Sao cứ như là người vợ hiền chờ chồng mình đánh giặc giành thắng lợi trở về thế?
Emily nhào tới ôm tôi với lực siết vô cùng mạnh, giống như kiểu hai người chúng tôi là anh em thất lạc nhau nhiều năm xa cách ấy.
Tôi hơi nhăn mặt.
Không phải vì cái lực tay thắm thiết này của cô ấy mà là tự nhiên, Emily lại chủ động ôm tôi, không phải quá kì lạ sao?
"Emily, cô có gây ra chuyện gì không vậy?"
"Không hề, ngoại trừ việc khiến bọn họ nghĩ anh là năng lực của tôi ra thì tôi không có gây nên chuyện gì cả."
Tôi: "...."
Bởi vì (Nỗi Sầu Hoen ỐJ mà tôi được trao mang ngoại hình của Oda Sakunosuke có viên đá trên trán và Emily đã hủy viên đá của mình trong khi đang truy đuổi, nên là chuyện nhầm lẫn cũng là một điều hết sức bình thường.
Cũng có thể coi nó là một chuyện may mắn, nếu giờ tôi là 'Năng lực' và Emily là 'Chủ nhân', việc gặp nguy hiểm và tôi sử dụng (Nỗi Sầu Hoen Ố) không còn là điều đáng ngại nữa.
Nhưng mà...
"Emily, bọn họ, là gồm những ai vậy?"
Emily chậm rãi trả lời: "Thống đốc Cơ quan Thám tử Vũ trang Fukuzawa Fukichi, tên dê già có nguy cơ hói đầu cùng với bộ ba Bạch Tuyết."
Tôi: "...?"
Tên dê già có nguy cơ hói đầu?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bộ ba Bạch Tuyết??
Sao tôi chỉ nghe được mỗi tên với chức vụ hoàn chỉnh của người đầu tiên thế??? Tại sao mấy người sau toàn là biệt danh thôi không??
"Cô đừng nói với tôi...bọn họ là Mori Ogai, Dazai Osamu, Shibuwasa Tatsuhiko và Fyodor Dostoevsky nhé?"
Chẳng lẽ trong lúc truy đuổi [(Nỗi Sầu Hoen Ố] mang hình dáng Oda Sakunosuke thì Emily không gặp được năng lực gia nào bình thường sao?
Fukuzawa Fukichi và Mori Ogai thì không nói làm gì nhưng...
Từ từ-
Dazai Osamu, Shibuwasa Tatsuhiko và Fyodor Dostoevsky??? Không phải ba người họ ở trong tòa tháp cao bã cháy bọ chét ở trong trung tâm thành phố Yokohama sao? Hai người này đuổi nhau chạy xa tới mức đó á?
Xa đến đó còn vào trong tòa tháp nữa, bởi vì vào bên trong nên Emily mới biết được có ai và mấy người ở đấy chứ!
"Hồng bít nha." Cô ấy nhìn tôi chu môi lắc đầu: "Tui hồng bít gì hớt, hổng bít nữa, hồng bít bọn họ là ai lun."
Ánh mắt của Emily to tròn hết cỡ tỏ ra cực kì vô tội.
Tôi: "...."
Chúa ơi, xin hãy cứu rỗi con.
Sau 7749 lần muốn điều gì đó với Emily, tôi rốt cuộc thở dài một hơi, cuối cùng đưa tay xoa xoa đầu cô ấy rồi nhàn nhạt nói: "Chúng ta trở về thôi."
"Trời ơi bạn yêu! Lại đây mình hôn một cái nào!"
"Chim cút ngay con kia! Tránh xa tao ra!"
Tôi trợn mắt né tránh cái chu mỏ thắm thiết từ con bạn thân đang dí sát vào mặt mình.
Khuôn mặt nguy hiểm đâu, khí chất phản diện đâu, điệu bộ thong thả đâu, mày từ bệnh viện tâm thần chỗ nào chui ra???
Với cái khuôn mặt Fyodor Dostoevsky của nó mà hôn vào má, tôi sẽ gặp ác mộng hằng đêm mất!!!
Nhất là sau những gì xảy ra ở chap 115 BSD, tôi đã không còn dùng ánh mắt bình thường để nhìn nó được nữa!
"Oda, không sao đâu." Ánh mắt của Emily cong cong như muốn cười khi thấy người gặp họa: "Tôi và Shirase mỗi người thắp năm nén hương cho mặt mũi của tên Chuột Nga kia rồi."
Tôi: "...."
Mặt mũi của Fyodor Dostoevsky hàng limited quan trọng hơn tình huống của chủ nhân cô sao Emily?
Rốt cuộc tôi hay nó là chủ nhân của cô?! Đồ phản bội!!
Tôi dường như bừng tỉnh, lập tức chỉ tay về phía Emily mà hô to.
"Đó đều là chủ ý của Emily!! Tao không hề làm gì cả!!" Tôi nói bằng giọng đanh thép, chắc chắn 100% cùng vẻ mặt nghiêm túc nhất từ trước tới giờ: "Tao đã ngăn cản Emily đột nhập vào kho vàng, nhưng cô ấy lại cứ cố chấp mang, từ tiệm vàng đến tiệm đá quý, đều là chủ ý của Emily hết!!!"
"Mày là bạn thân của tao nên mày biết rõ mà! Tao còn phải giúp đỡ những năng lực gia khác xung quanh gặp rắc rối với năng lực của họ thì tao còn hơi đâu mà vác đống đồ toàn vàng với đá quý này có đúng không? Mày phải tin tao, tao thể với Thiên Lôi rằng-"
Đứa em họ ngó ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy vài tia sét lấp ló qua những đám mây mà tròn mắt: "Trời nắng to này mà cũng có chớp hả?"
"Không! Đó là ý của Oda! Không phải của tôi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Emily lập tức cãi lại.
"Không! 100% là ý của cô! Cô chính là kẻ chủ mưu, chỉ có cô với bộ não Mori Ogai thì mới nghĩ ra được cái chuyện này thôii!!!"
"Của anh thì có! Tôi là năng lực của anh mà! Nên anh nghĩ thế nào tôi nghĩ được thế đó! Không phải do anh muốn thì tôi làm sao có thể làm như thế được??!"
"Không hề nhé!! Nhân phẩm của tôi không tệ hại tới mức đó! Một công dân tốt cùng với đạo đức chuẩn 5 sao
Michelin như tôi không thể có cái suy nghĩ suy đồi đến vậy được!! Tôi chuyên được 10 điểm môn giáo dục công dân đấy nhé!!!"
"Oda! Tại sao anh lại đối xử như thế với tôi hả!!! Tôi là năng lực của anh cơ mà!!!" Emily rít lên, tỏ ra tuyệt vọng nói với con bạn thân đang đi tới gần: "Không được!! Tôi sẽ báo cảnh sát!! Tôi sẽ gọi cho FBI bắt anh vì tội quấy rối trẻ em!!!"
Con bạn thân nhìn một màn chủ tớ đang đổ tội mà không tiếc dìm nhau xuống liền giật giật khóe miệng, cuối cùng tặc lưỡi khoanh tay nói: "Đùa thôi, gì mà hai người phản ứng dữ vậy?"
"Ahhh!!! Đồ khốn nạnnnn!!!"
Thay vì chạy đến chỗ con bạn thân thì Emily sang chỗ tôi túm tóc giật lên giật xuống.
"Oda!!! Anh là đồ tồii!!!" Emily dường như muốn khóc ngay tại trận: "Đồ lật lọng tráo trở, đồ ăn cháo đá bát!!! Tình cảm mà tôi dành cho anh đều là mây bay hết hả!!!"
"Auuuu, đau đau-"
Cảm giác phải gọi là thốn tận rốn, chẳng lẽ cô ấy định giật trụi tóc tôi hay gì???
Không được! Tôi không muốn bị hói đầu như ông Giám đốc bên Sở Năng lực đâu!!
Thế là, bản thân cũng túm tóc Emily giật xuống.
Con bạn thân trề môi nhìn chủ nhân và năng lực thay vì ngồi nói chuyện giảng hòa thì lại chọn việc tác động vật lý, nhưng mà hình ảnh một ông chú túm tóc bé gái kéo hình như có hơi phản cảm quá rồi không?
"Không được!!" Đứa em họ tôi xen vào giữa kéo tôi và Emily ra hai bên, nó quay sang nói với tôi bằng giọng điệu tức giận: "Anh không được đánh cậu ấy, nếu không em sẽ nghỉ chơi với anh! Anh là người lớn! Anh không được đánh trẻ em!"
"Còn cậu nữa Emily! Cậu không được hỗn với anh Oda! Chúng ta còn nhỏ, phải biết tôn trọng người lớn tuổi hơn!"
Tôi và Emily ngồi xuống nhìn đứa em họ tay chống hông thuyết giáo một hồi, còn thủ phạm gây ra sự rạn nứt giữa tôi và năng lực của mình còn đang lúi húi làm gì ở trong góc, chắc là đang ngồi đếm vàng trong bao rồi-
Bạn bè với nhau mà chôn nhau đau như vậy hả con kia-
Tôi khẽ nhắm mắt thở dài, đúng thật là...
Khi mở mắt ra, đập vào chính là chiếc bánh kem trắng trang trí hoa quả cùng vài cây nến cắm ngay ngắn.
Kì lạ.
Cảm giác bây giờ thật kì lạ.
"Chúc mừng sinh nhật!!!"
"Chúc mừng sinh nhật!!!"
Tôi chớp mắt, nhìn con bạn thân cầm bánh kem cười toe toét cùng Emily và đứa em họ đứng hai bên vừa cười vừa vỗ tay toe toét.
"Ở thế giới kia, còn vài ngày nữa là tới sinh nhật mày rồi, nhưng bọn mình lại xuyên đến đây." Nó khẽ tặc lưỡi: "Dù lịch của nơi này không giống như của chúng ta, nhưng tao vẫn muốn tổ chức cho mày, chúng ta là người của thế giới nào thì chơi theo lịch của thế giới đó thôi, đúng không?"
Bánh sinh nhật được đưa sát tới trước mặt tôi, ánh lửa từ nến mờ mờ ảo ảo, tô điểm thêm cho chiếc bánh.
"Chúc mừng sinh nhật, cảm ơn mày, vì đã là bạn của tao."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro