Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Chương 27

2024-11-20 05:17:16

"Xin chào."

'Buichiro Shirase' nghiêng đầu, ánh mắt vẫn như cũ, trống rỗng, vô hồn tới rợn người lại tỏ ra lịch sự với Akutagawa Ryuunosuke.

"Tôi không có tên, anh muốn gọi tôi bằng cái gì cũng được, nhưng tôi không khuyến khích việc anh sử dụng những từ ngữ mang hàm ý xúc phạm." Cậu ta chậm rãi nói, ngay cả giọng nói cũng không hề có bất cứ cảm tình nào: "Nhưng tôi không muốn gây ra rắc rối nào, vậy nên, Akutagawa Ryuunosuke, xin anh hãy ra về trong yên bình."

Một màn giới thiệu tràn ngập sự đe dọa.

Akutagawa Ryuunosuke gần như nghiến răng.

Thằng ranh con đó, lúc vừa nãy nó còn không biết 'Năng lực' là cái gì trong khi biết rõ họ tên của anh, hah, đúng là một trò đùa.

"Dối trá. Thứ dối trá ghê tởm." Anh khẽ gằn giọng: "Đáng lẽ ra mi nên đi làm diễn viên đi, ra vẻ ngây thơ đần độn như vậy là để cho ai xem vậy?"

Thằng nhóc này là một diễn viên giỏi, ở lúc trước, Akutagawa Ryuunosuke thực sự tin rằng ranh con tóc bạc kia sống trong núi lần đầu bước ra ngoài xã hội, vì thực sự trên đời này không có ai hành xử một cách nguy ngốc tới vậy cả.

"Ồ không, người mà anh đang nói, hiện tại đã ngủ rồi, là bị ép phải đi ngủ." 'Buichiro Shirase' chỉ tay vào mình mà nói, không có chút biểu cảm lo lắng sợ sệt, cứ như đang kể một câu chuyện tầm phào nào đó: "Dù sao thì anh chính là lý do tôi ở đây, tôi phải ở đây đền khi không còn mối nguy hiểm nào xung quanh nữa, lúc đó thì cậu ta mới tỉnh lại được."

Một thứ gì đó lóe lên trong đôi mắt thăm thằm như vực sâu của Akutagawa Ryuunosuke, và phía xa xa, là ông chủ tiệm hơi híp mắt nhìn hai người.

Nếu như ông không nhầm, cái ánh mắt vừa nãy của tên chó dại Mafia Cảng ném cho thằng nhóc kia, là sự thương hại.

Và nghe những gì mà thằng nhóc tóc bạc kia nói, ông đã khái quát được chuyện mà nó gặp phải.

Đa nhân cách. Chứng bệnh đa nhân cách.

Đó là một căn bệnh phức tạp.

Khi một kẻ trong trải qua căng thẳng cực độ kéo dài liên tục hàng ngày, hoặc là thủa ấu thơ đã gặp phải sự cố gây chấn thương tâm lý, đôi khi sẽ hình thành nên một nhân cách khác chống chọi với những thứ mà tự mình không thể chịu nổi, tất cả chỉ để bản thân có thể tồn tại.

Ông hơi mím môi, đó là lý do vì sao thằng nhóc này lại cư xử như thể nó không biết mọi thứ sao, rốt cuộc thì thằng bé này phải trải qua những gì mà thành ra bộ dạng như bây giờ?

Với một thế giới đầy rẫy sự bất công này, thì việc gặp phải bất hạnh không phải chuyện lạ.

"Thảm hại." Akutagawa Ryuunosuke lẩm bẩm: "Một tên thảm hại đến mức trốn tránh bản thân và không dám đối mặt với thế giới bên ngoài này."

"Vậy thì chết đi, chết đi, và nhường chỗ cho kẻ khác."

Những tua dài màu đen từ đuôi áo anh ta xuất hiện ngày càng nhiều, giống như những mũi dao sắc bén.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chủ tiệm mím môi, mau chóng thu dọn đồ đạc của mình rồi nhanh chóng rời khỏi đó, sự khát máu của con chó săn Mafia Cảng này là không thể ngăn cản được!

"Cuộc đàm phán với đối phương thất bại." 'Buichiro Shirase' thủ thế, mở miệng "Triển khai chế độ tấn công."

"Này, mày có chắc để thằng bé một mình ở đấy là ổn không thể con?"

Con bạn thân kéo chiếc khăn quàng cổ màu đỏ quấn quanh nửa khuôn mặt bên dưới để che đi dung mạo, mặc áo khoác lớn màu đen và đội mũ len, khẽ liếc nhìn xung quanh mà nói với tôi.

Sau khi cò kè mặc cả suốt hơn tiếng đồng hồ về định giá đống vàng với đá quý mà cả bọn vác đến chợ đen, cuối cùng thì với tính khí lươn không ai bằng của mình, tôi thành công đem về cho mọi người hai chiếc vali chất đầy tiền mặt, cả đám chia nhau ra mỗi người cầm một cái, tuy là tôi biết mình cũng bị bên mua ăn bớt cũng khơ khớ tiền, nhưng cũng đành chịu thôi, làm gì có cách nào khác nữa. đ

Tôi đứng một bên, điều chỉnh cái mũ chiếc mũ trên đầu khỏi rơi xuống cùng cặp kính râm to đùng che nửa khuôn mặt, ăn mặc như một thám tử tư nhận nhận lời điều tra mấy vụ án lặt vặt nào đó: "Yên tâm đi, sẽ chẳng có chuyện gì đâu."

Emily đội mũ nồi, mặc áo sơ mi trắng cộc tay cùng quần yếm đùi, tóc vén hết lên vào trong mũ, đóng giả làm một bé trai tinh nghịch nào đó, khẽ híp mắt nhìn tôi.

"Nói thật thì tôi cũng hơi nghi ngờ sự chắc chắn của anh đó Oda."

Tôi: "...."

Tôi chỉ là mang thằng bé lên để cho thằng bé biết chợ đen như thế nào để biết thôi chứ tôi không có ý định cho nó tiếp xúc với môi trường độc hại như vậy đâu.

Đứa em họ tôi vẫn còn quá nhỏ.

Đó là lý do vì sao tôi nhờ một người bán hàng ở đó trông chừng thằng bé cùng thù lao khá lớn, tuy chợ đen khá nguy hiểm, nhưng những người ở đây làm việc khá rạch ròi, tiền trao cháo múc, có lẽ là do Mafia Cảng chịu trách nhiệm quản lý và kiếm tiền từ đây chăng?

"Dù sao thì chúng ta cũng xong việc ở đây rồi." Tôi xách hai vali lên mà nói: "Lượn lẹ thôi."

Con bạn thân mà Emily cùng nhau gật đầu tán thành.

"RẦM!!!!!!!'

Một tiếng động lớn như va đập đồ nọ sang đồ kia diễn ra đằng sau khiến bản thân phải nhíu mày lại.

"Cái quái gì thế?"

"Có đánh nhau hả?!"

"Nơi này mà cũng có xung đột sao? Mafia Cảng ở đâu rồi?!"

Đám đông cứ thế nhao nhao ầm hết cả lên, tôi và con bạn thân ăn ý nhìn nhau rồi cả lũ ba chân bốn cẳng mà chạy khỏi đây.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tôi có cảm giác hơi không ổn về điều này.

Rồi đột nhiên, có một thứ gì đó vụt qua rất nhanh bắt lấy cánh tay của tôi.

Con bạn thân vừa chạy vừa trợn mắt lên nhìn cái thứ mà nắm lấy cánh tay tôi khi tôi đang di chuyển nói đúng hơn là một con người, một cậu bé, một người quen.

Tôi cũng gần như chết lặng khi nhìn thấy đối phương.

Emily dường như không tin nổi chuyện gì đang diễn ra, cô lắp bắp: "Shi...Shirase?!?"

"Không, tôi không phải người mà các vị quen biết." 'Buichiro Shirase' với giọng điệu cứng ngắc không khác gì một cỗ máy lạnh lẽo không có linh hồn: "Bạn cos Buichiro Shirase gặp nguy hiểm, nên tôi đã được điều động ra ngoài đối phó nguy hiểm thay cho cậu nhóc, Akutagawa Ryuunosuke sẽ mau chóng tỉnh lại, chúng ta phải chạy nhanh thôi."

Tôi: "...."

Khoan, từ từ-

Akutagawa Ryuunosuke?!?!?!?

"Làm sao mà...đây là một trò đùa à??" Tôi nhăn mặt nói: "Shirase làm sao mà có thể gây hấn với một kẻ như Akutagawa Ryuunosuke được?" 6°

Tôi biết thằng em họ mình dù có hơi cứng đầu cứng cổ nhưng cũng không đến độ mang họa khắp nơi đến như vậy chứ?

Con bạn thân cạnh tôi hơi nhíu mày hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra, cậu đã hạ gục Akutagawa Ryuunosuke sao?"

"Đúng vậy, vì chương trình cơ chế phòng vệ trẻ em đã được bật lên." 'Buichiro Shirase' trả lời: "Và nhiệm vụ của tôi là đảm bảo an toàn cho bạn cos Buichiro Shirase đến khi nguy hiểm biến mất."

Nôm na là, Shirase tình cờ (?) đụng độ với Akutagawa Ryuunosuke và khiến cho hắn ta có ý định muốn giết thằng bé (??), và tổ chức đứng đằng sau cho bọn tôi xuyên không vào đây, vì muốn bảo vệ cho Shirase mà triển khai chương trình phòng vệ giúp cho thằng bé thoát khỏi nguy hiếm có nguy cơ ảnh hưởng tới tính mạng

Tôi: "..."

Cảm xúc ghen ty này là sao vậy nhỉ?

"Liệm thật sự rồi." Emily vừa chạy vừa thở dài: "Shirase ngốc, đụng ai không đụng lại đụng phải Akutagawa Ryu-unosuke, hắn ta sẽ ghim cậu ấy đến chết mất!"

"Akutagawa Ryuunosuke là một nhân vật vô cùng cố chấp, thật khó cho tôi khiến cho anh ta hoàn toàn bất động khi không giết anh ta." 'Buichiro Shirase' chậm rãi trả lời: "Tôi đã cố gắng hết sức, rốt cuộc thì so với đánh nhau đế trốn đối phương khó hơn là kết liễu luôn đối phương tại chỗ." 5°

Emily tròn mắt: "Vậy có nghĩa là, cậu rất mạnh?"

"Tùy mức độ đối phó, tôi sẽ điều chỉnh sức mạnh của mình lớn hơn đối phương một chút." Cậu ta nói tiếp: "Nếu như tôi mặc kệ và sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình, cơ thể này sẽ nổ tung."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Số ký tự: 0