Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 26
2024-11-20 05:17:16
"Oa...chú ơi, đây là đồng hồ sao, nó thật là to nha, nhưng mấy đống dây kia là để làm gì vậy chú?"
Shirase đứng một bên trầm trồ nhìn những hộp nhựa to đùng, bên trên có lắp đồng hồ điện tử đếm ngược, xung quanh nó có nhiều dây điện màu xanh màu đỏ nhìn trông vô cùng lạ mắt.
Cậu chưa bao giờ thấy đồng hồ điện tử nào bự tới cỡ này luôn á.
"Nhóc, đó là bom hẹn giờ."
Lần nhứ N ông chủ sạp tiệm bất lực trước sự vô tri của thằng nhóc tóc bạc, nếu không phải vừa nãy vị tóc đỏ gửi thằng nhỏ này cho ông trông với tiền công ngon nghẻ là ông đã mau chóng ship thằng ranh con này đến bệnh viện tâm thần gần nhất rồi, người gì đâu mà phát ngôn nghe hãi hùng dễ sợ.
Đây là chợ đen, nơi buôn bán những mặt hàng bị cấm, bị đánh thuế cao và hàng bị hạn chế, tiệm của ông chủ yếu buôn bán mấy mặt hàng như bom, mìn, lựu đạn để phục vụ cho những vị khách cần đến nó
"Ô, nó là bom sao?" Shirase mắt lấp lánh nhìn một dãy hàng mà cười khanh khách nói: "Nó chắc phải kêu to lắm chú nhỉ?
Chỗ cậu cũng bán bom, mấy cái quán bán đồ ăn vặt trước cổng trường học ấy, mấy cô có nhiều bom dã man luôn, nhưng khác cái là bom ở chỗ cậu làm bằng túi nilon, vừa nhẹ vừa dễ cầm chứ không như bom ở đây, vừa to vừa nặng đầu. (1
Bọn cậu thường hay ra quán mấy cô mua bom về chọi nhau, tuy bố mẹ cậu thường xuyên lôi roi tre ra dọa không cho cậu tiếp cận tới mấy 'thứ độc hại' - bố mẹ cậu hay nói, nhưng Shirase là đứa cứng đầu cùng độ lì đòn đứng thứ hai gia tộc chỉ sau bà chị họ hay sang chơi ở cạnh nhà, bố mẹ cậu càng cấm, cậu càng làm. (2
Chủ tiệm: "...."
Cái gì mà kêu to? Nó chẳng những kêu to còn tạo ra áp suất đánh văng mọi thứ trong bán kính 3km đó!!
Thằng nhóc này là mới được ra ngoài tiếp xúc môi trường hay sao mà có thể nói được mấy từ nghe ớn tới như thế? (2)
Rốt cuộc thì trẻ em ở Yokohama đều không phải là dạng vừa, chúng đều có kĩ năng sinh tồn cực cao và có khả năng phán đoán tình huống cực tốt, thứ có thể giúp chúng sống sót ở nơi đầy rẫy nguy hiểm này, nhìn bộ dạng thằng nhóc tóc bạc kia trông có tới nỗi nào đâu mà sao ăn nói lại không được như những đứa đồng trang lứa vậy?
Với độ tuổi này thì có khi đã là đại ca cầm đầu lũ trẻ con chỉ đạo ăn cướp rồi. (1
Càng nghĩ càng thấy kì lạ.
Nếu là đứa bình thường, mặc dù không biết 'bom hẹn giờ có hình thù như nào, nhưng một khi nghe đến thì sẽ co rúm người lại hoặc có dấu hiệu hoảng hốt giật mình gì đó, vì 'bom hẹn giờ là một thứ khá nguy hiểm và nếu không cẩn thận là mất mạng như chơi, nhưng thằng nhóc này nó lại nói chuyện và hành xử như thể 'bom hẹn giờ" chỉ là một món đồ ất ơ vô dụng nào đó, không hơn không kém-
"Giời ơi! Đặt xuống mau!!! Nó không dùng để nghịch đâu!!!!"
Chắc ông phải có một buổi đi tìm bác sĩ tâm lý với mua thuốc trợ tim thôi.
Đúng là lần đâu tiên trong đời, ông thấy một thằng ranh con với biểu cảm háo hức, lại cầm 'bom hẹn giờ lắc như là một món đồ chơi.
"Híc, cháu xin lỗi chú, vì đã tự tiện chạm vào mà không hỏi ý kiến của chú."
Shirase nhanh chóng đặt đồ về vị trí cũ, sau đó cúi đầu xuống nhận lỗi.
"Đấy không phải cách mà nó được sử dụng." Ông gần như nghiến răng ken két: "Rốt cuộc thì mi đã thấy ai cầm bom hẹn giờ lắc lên lắc xuống chưa?"
"Thế nó dùng để làm gì vậy chú?" Cậu nghiêng đầu nhíu mày: "Nhưng nếu muốn nó hoạt động bình thường thì phải lắc chứ?"
Chủ tiệm: "...."
100% thằng ranh con này là từ trên bệnh viện tâm thần đi xuống, nhất định là như vậy!!
Lát nữa tên tóc đỏ kia mà đi chợ đen mua đồ về, ông nhất định phải đòi thêm phí tổn thất tinh thần, bản thân ông
quá tiền đình với thằng ranh này rồi!!!
"Này nhó...rốt cuộc thì mi sống ở đâu thế?" Ông chủ tiệm bất lực nói, một thế giới nguy hiểm như vậy mà ngay
cả thứ cơ bản nhất còn không biết, thật là quái lạ khi...thằng nhóc này vẫn còn sống được cho đến bây giờ.
"Cháu ở một nơi rất xa, xa lắm luôn." Shirase nghiêng đầu cười khì khì: "Anh Oda đã hứa với cháu là cháu có thể
về nhà, nhưng cháu mong anh ấy có thể đưa cháu về sớm hơn một chút, vì nếu như cháu không về nhà trước giờ
ăn cơm, cháu sẽ bị đánh chết mất~"
Đó là một tông giọng rất là bình thường và mang nhiều phần hồ hởi vui vẻ, nhưng tại sao ông lại cảm thấy nó lại
ớn lạnh đến vô cùng, thằng ranh con đó, nói phát ngôn cái câu 'bị đánh chết' nghe nhẹ tựa lông hồng, giống như
điều đó là một điều hiển nhiên trong cuộc sống hằng ngày của nó vậy. *
Nghe thật là bất bình thường.
"Cuộc sống của mi...nghe có vẻ không được ổn cho lắm nhỉ?"
"Hả?" Shirase tròn mắt, hơi không hiểu ẩn ý từ sau câu nói đó: "Không, cháu hoàn toàn hạnh phúc khi sống với
bọn họ, tại sao chú lại cảm thấy không ổn?"'
Chủ tiệm khẽ nhăn mặt.
"Vậy là 'bị đánh chết' nếu không về nhà sớm là ổn sao?"
"Không phải người lớn nào cũng nói như vậy à?" Cậu liếc mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm chua xót hay buồn
tủi nào, giống như là đang kể chuyện : "Cháu còn đỡ chán, mấy đứa bạn cháu còn bảo nếu chúng nó không về nhà sớm thì sẽ bị đem bán sang Trung Quốc và quẳng xuống sông cơ mà...hê hê, so với đám bạn cháu là cháu là
đứa may mắn nhất lớp luôn ấy-"
Shirase khúc khích cười, vẻ mặt vô cùng vui vẻ trước sự sững sờ của ông chủ tiệm sạp hàng.
"Yếu đuối."
Một giọng nói vang lên sau lưng hai người, khi chủ tiệm quay người lại liền giật mình.
"Akutagawa-san, cậu muốn mua sắm gì sao?"
Akutagawa Ryuunosuke, con chó dại của Mafia Cảng, sở hữu sự khát máu điên cuồng và không ngần ngại tiêu
diệt những kẻ ngáng đường anh ta dù là phụ nữ hay là trẻ em, là người mà những kẻ trong thế giới ngầm cần phải lưu ý.
"Ngươi thật yếu đuối." Akutagawa Ryuunosuke ném một cái nhìn khắc nghiệt về phía Shirase, dường như muốn
ăn tươi nuốt sống cậu: "Và thế giới này không có chỗ cho những kẻ yếu đuối."
Shirase đứng im một lúc, giống như đang tiêu hóa những gì mà anh gì đồ đen lạ mặt nói với cậu.
"Không, em không phải là đứa hay khóc nhè." Cậu chậm rãi nói với thanh niên mặc đồ đen kia: "Và em ăn rất nhiều, ai cũng bảo em khỏe mạnh hết, em không có yếu."
"Akutagawa-san." Chủ nhiệm lên tiếng, đứa giữa Shirase và con chó dại của Mafia Cảng giải thích: "Đó là người mà tôi nhận được lời ủy thác cần trông chừng."
Ông cảm nhận đươc, thứ phát ra người anh ta, đó là sát khí.
"Rashomon."
Vừa dứt lời, ngay tức thì, đuôi áo khoác của Akutagawa Ryuunosuke trói lấy Shirase và kéo lên không trung.
"Ngu ngốc."
Akutagawa nhăn mặt.
"So với tên Người Hổ kia, ngươi còn ngu hơn hắn."
"ồ." Lần đầu cảm giác trải nghiệm bản thân được lơ lửng trên không trung khiến cậu có chút thích thú và bỏ qua lời chế nhạo từ đối phương, hoàn toàn đắm chìm trong sự ngạc nhiên.
"Anh áo đen ơi, đó là ảo thuật ạ, anh làm được kiểu gì hay vậy?"
Giọng nói mang nhiêu phần phẩn khích.
"Đó là Năng lực. Thứ đần độn này."
"Hở? Năng lực?" Shirase hơi khó chịu một chút vì bị người kia gọi là 'thứ đần độn', nhưng mà, như người lớn đã bảo, nếu không hiếu cái gì thì phải có miệng hỏi.
"Năng lực là cái gì vậy anh?"
Mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng.
Ông chủ tiệm gần như chết chân ngay tại chỗ, thằng ranh con này, cái thứ cơ bản nhất trong thế giới này, nó còn không biết hay sao?
"Ngươi...chui từ cái chỗ xó xỉnh nào ra vậy?"
Có điều gì đó không đúng, có điều gì đó sai sai ở đây.
"Ngươi... đang giả ngốc với ta sao?" Akutagawa Ryuunosuke nghiễn răng, khuôn mặt trừng lên: "Ngay cả điều hiển nhiên trong thế giới này mà ngươi còn không biết, vậy thì làm sao, ngươi, ngươi, có thể tồn tại được ở đây?!"
Không không, điều đó không đúng-
Akutagawa Ryuunosuke khẽ che miệng, ánh mắt dần dần tối lại, một phần đuôi áo khoác lập tức lao tới chỗ thăng nhóc tóc bạc kia.
Shirase chớp chớp tròn mắt, bỗng nhiên bên tai cậu, vang lên một giọng nói kì lạ.
(Cảnh báo, bạn cos Buichiro Shirase gặp nguy hiểm.]
(Cảnh báo, bạn cos Buichiro Shirase không có năng lực.)
(Cảnh báo, xét về độ tuổi của bạn cos Buichiro Shirase, triển khai chương trình cơ chế bảo vệ trẻ em.] C°
(Thiết lập, chế độ phòng ngự tuyệt đối.]
Akutagawa Ryuunosuke chờ đợi một cái hét thảm thiết vang lên từ con mồi, nhưng mà, trong một cái chớp mắt, thằng nhóc bị Rashomon trói chặt kia, biến mất, biến mất hoàn toàn.
Cái quái-
Ngay khi anh không để ý, bản thân bị một đá ngay từ sau lưng khiến Akutagawa bay văng khỏi quầy hàng, nếu không phải có Rashomon hỗ trợ, hẳn anh đã bị gãy xương sườn rồi.
Thằng nhóc tóc bạc đứng ngay đó với một biểu cảm vô hồn cùng ánh mắt không khác gì một con rối vô tri vô giác.
Một cỗ máy.
"Thiết lập hoàn thành sức công sức thủ đều được đảm bảo an toàn với cơ thể."
"Không có dấu hiệu bài xích, thiết lập thành công."
Akutagawa nghe thằng nhóc vừa đứng vừa nói như thể nó không phải là con người, và anh thực sự cảm thấy điều đó còn khó chịu hơn vừa nãy. (°
Anh nghiến răng, áp chế cái cảm giác muốn ho ra máu trào ra trong cổ họng.
"Ta sẽ không quan tâm ngươi là cái thứ gì, nhưng, ngươi sẽ phải chết dưới tay ta." (2
Góc ngoài lề :))
Oda - Nhân vật tôi - Sakunosuke nhìn một màn Buichiro - Thằng em họ - Shirase được chương trình kì lạ nào đó buff cho đánh bay Akutagawa Ryuunosuke khi gặp nguy hiểm: "Ua ủa ủa, thế lúc tôi gặp nguy hiểm với mấy tên
'tổ kịch bản' thì chế độ buff kia ở đâu???"
Tác giả: "Cậu được buff rồi đây, ngoại hình của Oda Sakunosuke nè, năng lực là Emily cùng với (Nỗi Sầu Hoen Ố) của Nakahara Chuuya thì chả buff vãi cả ra?"
Oda - Nhân vật tôi - Sakunosuke: "Không, cái tôi yêu cầu buff chính là sự may mắn!!"
Tác giả: "Ờ thì...để tôi hỏi cậu nhé, số âm cộng với số dương thì kết quả là dương hay âm?"'
Oda - Nhân vật tôi - Sakunosuke: "Số âm."
Tác giả: "Thế số âm nhân với số dương?"
Oda - Nhân vật tôi - Sakunosuke: "Số âm."
Tác giả: "Chính là nó đó, vận may của cậu là số âm mà, dù tôi có nhân hay cộng thêm chỉ số may mắn thì chỉ số vận may của cậu vẫn là số âm thôi." :))
Oda - Nhân vật tôi - Sakunosuke: "Thế tôi phải làm sao mới được?"
Tác giả: "Số âm cộng với số âm là số dương, số âm nhân với số âm là số dương, nói cách khác là cậu chỉ cần...gặp xui nhiều hơn nữa." :))
Oda - Nhân vật tôi - Sakunosuke: "….." Thế rồi có khác quái gì nhau không?
Shirase đứng một bên trầm trồ nhìn những hộp nhựa to đùng, bên trên có lắp đồng hồ điện tử đếm ngược, xung quanh nó có nhiều dây điện màu xanh màu đỏ nhìn trông vô cùng lạ mắt.
Cậu chưa bao giờ thấy đồng hồ điện tử nào bự tới cỡ này luôn á.
"Nhóc, đó là bom hẹn giờ."
Lần nhứ N ông chủ sạp tiệm bất lực trước sự vô tri của thằng nhóc tóc bạc, nếu không phải vừa nãy vị tóc đỏ gửi thằng nhỏ này cho ông trông với tiền công ngon nghẻ là ông đã mau chóng ship thằng ranh con này đến bệnh viện tâm thần gần nhất rồi, người gì đâu mà phát ngôn nghe hãi hùng dễ sợ.
Đây là chợ đen, nơi buôn bán những mặt hàng bị cấm, bị đánh thuế cao và hàng bị hạn chế, tiệm của ông chủ yếu buôn bán mấy mặt hàng như bom, mìn, lựu đạn để phục vụ cho những vị khách cần đến nó
"Ô, nó là bom sao?" Shirase mắt lấp lánh nhìn một dãy hàng mà cười khanh khách nói: "Nó chắc phải kêu to lắm chú nhỉ?
Chỗ cậu cũng bán bom, mấy cái quán bán đồ ăn vặt trước cổng trường học ấy, mấy cô có nhiều bom dã man luôn, nhưng khác cái là bom ở chỗ cậu làm bằng túi nilon, vừa nhẹ vừa dễ cầm chứ không như bom ở đây, vừa to vừa nặng đầu. (1
Bọn cậu thường hay ra quán mấy cô mua bom về chọi nhau, tuy bố mẹ cậu thường xuyên lôi roi tre ra dọa không cho cậu tiếp cận tới mấy 'thứ độc hại' - bố mẹ cậu hay nói, nhưng Shirase là đứa cứng đầu cùng độ lì đòn đứng thứ hai gia tộc chỉ sau bà chị họ hay sang chơi ở cạnh nhà, bố mẹ cậu càng cấm, cậu càng làm. (2
Chủ tiệm: "...."
Cái gì mà kêu to? Nó chẳng những kêu to còn tạo ra áp suất đánh văng mọi thứ trong bán kính 3km đó!!
Thằng nhóc này là mới được ra ngoài tiếp xúc môi trường hay sao mà có thể nói được mấy từ nghe ớn tới như thế? (2)
Rốt cuộc thì trẻ em ở Yokohama đều không phải là dạng vừa, chúng đều có kĩ năng sinh tồn cực cao và có khả năng phán đoán tình huống cực tốt, thứ có thể giúp chúng sống sót ở nơi đầy rẫy nguy hiểm này, nhìn bộ dạng thằng nhóc tóc bạc kia trông có tới nỗi nào đâu mà sao ăn nói lại không được như những đứa đồng trang lứa vậy?
Với độ tuổi này thì có khi đã là đại ca cầm đầu lũ trẻ con chỉ đạo ăn cướp rồi. (1
Càng nghĩ càng thấy kì lạ.
Nếu là đứa bình thường, mặc dù không biết 'bom hẹn giờ có hình thù như nào, nhưng một khi nghe đến thì sẽ co rúm người lại hoặc có dấu hiệu hoảng hốt giật mình gì đó, vì 'bom hẹn giờ là một thứ khá nguy hiểm và nếu không cẩn thận là mất mạng như chơi, nhưng thằng nhóc này nó lại nói chuyện và hành xử như thể 'bom hẹn giờ" chỉ là một món đồ ất ơ vô dụng nào đó, không hơn không kém-
"Giời ơi! Đặt xuống mau!!! Nó không dùng để nghịch đâu!!!!"
Chắc ông phải có một buổi đi tìm bác sĩ tâm lý với mua thuốc trợ tim thôi.
Đúng là lần đâu tiên trong đời, ông thấy một thằng ranh con với biểu cảm háo hức, lại cầm 'bom hẹn giờ lắc như là một món đồ chơi.
"Híc, cháu xin lỗi chú, vì đã tự tiện chạm vào mà không hỏi ý kiến của chú."
Shirase nhanh chóng đặt đồ về vị trí cũ, sau đó cúi đầu xuống nhận lỗi.
"Đấy không phải cách mà nó được sử dụng." Ông gần như nghiến răng ken két: "Rốt cuộc thì mi đã thấy ai cầm bom hẹn giờ lắc lên lắc xuống chưa?"
"Thế nó dùng để làm gì vậy chú?" Cậu nghiêng đầu nhíu mày: "Nhưng nếu muốn nó hoạt động bình thường thì phải lắc chứ?"
Chủ tiệm: "...."
100% thằng ranh con này là từ trên bệnh viện tâm thần đi xuống, nhất định là như vậy!!
Lát nữa tên tóc đỏ kia mà đi chợ đen mua đồ về, ông nhất định phải đòi thêm phí tổn thất tinh thần, bản thân ông
quá tiền đình với thằng ranh này rồi!!!
"Này nhó...rốt cuộc thì mi sống ở đâu thế?" Ông chủ tiệm bất lực nói, một thế giới nguy hiểm như vậy mà ngay
cả thứ cơ bản nhất còn không biết, thật là quái lạ khi...thằng nhóc này vẫn còn sống được cho đến bây giờ.
"Cháu ở một nơi rất xa, xa lắm luôn." Shirase nghiêng đầu cười khì khì: "Anh Oda đã hứa với cháu là cháu có thể
về nhà, nhưng cháu mong anh ấy có thể đưa cháu về sớm hơn một chút, vì nếu như cháu không về nhà trước giờ
ăn cơm, cháu sẽ bị đánh chết mất~"
Đó là một tông giọng rất là bình thường và mang nhiều phần hồ hởi vui vẻ, nhưng tại sao ông lại cảm thấy nó lại
ớn lạnh đến vô cùng, thằng ranh con đó, nói phát ngôn cái câu 'bị đánh chết' nghe nhẹ tựa lông hồng, giống như
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
điều đó là một điều hiển nhiên trong cuộc sống hằng ngày của nó vậy. *
Nghe thật là bất bình thường.
"Cuộc sống của mi...nghe có vẻ không được ổn cho lắm nhỉ?"
"Hả?" Shirase tròn mắt, hơi không hiểu ẩn ý từ sau câu nói đó: "Không, cháu hoàn toàn hạnh phúc khi sống với
bọn họ, tại sao chú lại cảm thấy không ổn?"'
Chủ tiệm khẽ nhăn mặt.
"Vậy là 'bị đánh chết' nếu không về nhà sớm là ổn sao?"
"Không phải người lớn nào cũng nói như vậy à?" Cậu liếc mắt, khuôn mặt không chút biểu cảm chua xót hay buồn
tủi nào, giống như là đang kể chuyện : "Cháu còn đỡ chán, mấy đứa bạn cháu còn bảo nếu chúng nó không về nhà sớm thì sẽ bị đem bán sang Trung Quốc và quẳng xuống sông cơ mà...hê hê, so với đám bạn cháu là cháu là
đứa may mắn nhất lớp luôn ấy-"
Shirase khúc khích cười, vẻ mặt vô cùng vui vẻ trước sự sững sờ của ông chủ tiệm sạp hàng.
"Yếu đuối."
Một giọng nói vang lên sau lưng hai người, khi chủ tiệm quay người lại liền giật mình.
"Akutagawa-san, cậu muốn mua sắm gì sao?"
Akutagawa Ryuunosuke, con chó dại của Mafia Cảng, sở hữu sự khát máu điên cuồng và không ngần ngại tiêu
diệt những kẻ ngáng đường anh ta dù là phụ nữ hay là trẻ em, là người mà những kẻ trong thế giới ngầm cần phải lưu ý.
"Ngươi thật yếu đuối." Akutagawa Ryuunosuke ném một cái nhìn khắc nghiệt về phía Shirase, dường như muốn
ăn tươi nuốt sống cậu: "Và thế giới này không có chỗ cho những kẻ yếu đuối."
Shirase đứng im một lúc, giống như đang tiêu hóa những gì mà anh gì đồ đen lạ mặt nói với cậu.
"Không, em không phải là đứa hay khóc nhè." Cậu chậm rãi nói với thanh niên mặc đồ đen kia: "Và em ăn rất nhiều, ai cũng bảo em khỏe mạnh hết, em không có yếu."
"Akutagawa-san." Chủ nhiệm lên tiếng, đứa giữa Shirase và con chó dại của Mafia Cảng giải thích: "Đó là người mà tôi nhận được lời ủy thác cần trông chừng."
Ông cảm nhận đươc, thứ phát ra người anh ta, đó là sát khí.
"Rashomon."
Vừa dứt lời, ngay tức thì, đuôi áo khoác của Akutagawa Ryuunosuke trói lấy Shirase và kéo lên không trung.
"Ngu ngốc."
Akutagawa nhăn mặt.
"So với tên Người Hổ kia, ngươi còn ngu hơn hắn."
"ồ." Lần đầu cảm giác trải nghiệm bản thân được lơ lửng trên không trung khiến cậu có chút thích thú và bỏ qua lời chế nhạo từ đối phương, hoàn toàn đắm chìm trong sự ngạc nhiên.
"Anh áo đen ơi, đó là ảo thuật ạ, anh làm được kiểu gì hay vậy?"
Giọng nói mang nhiêu phần phẩn khích.
"Đó là Năng lực. Thứ đần độn này."
"Hở? Năng lực?" Shirase hơi khó chịu một chút vì bị người kia gọi là 'thứ đần độn', nhưng mà, như người lớn đã bảo, nếu không hiếu cái gì thì phải có miệng hỏi.
"Năng lực là cái gì vậy anh?"
Mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông chủ tiệm gần như chết chân ngay tại chỗ, thằng ranh con này, cái thứ cơ bản nhất trong thế giới này, nó còn không biết hay sao?
"Ngươi...chui từ cái chỗ xó xỉnh nào ra vậy?"
Có điều gì đó không đúng, có điều gì đó sai sai ở đây.
"Ngươi... đang giả ngốc với ta sao?" Akutagawa Ryuunosuke nghiễn răng, khuôn mặt trừng lên: "Ngay cả điều hiển nhiên trong thế giới này mà ngươi còn không biết, vậy thì làm sao, ngươi, ngươi, có thể tồn tại được ở đây?!"
Không không, điều đó không đúng-
Akutagawa Ryuunosuke khẽ che miệng, ánh mắt dần dần tối lại, một phần đuôi áo khoác lập tức lao tới chỗ thăng nhóc tóc bạc kia.
Shirase chớp chớp tròn mắt, bỗng nhiên bên tai cậu, vang lên một giọng nói kì lạ.
(Cảnh báo, bạn cos Buichiro Shirase gặp nguy hiểm.]
(Cảnh báo, bạn cos Buichiro Shirase không có năng lực.)
(Cảnh báo, xét về độ tuổi của bạn cos Buichiro Shirase, triển khai chương trình cơ chế bảo vệ trẻ em.] C°
(Thiết lập, chế độ phòng ngự tuyệt đối.]
Akutagawa Ryuunosuke chờ đợi một cái hét thảm thiết vang lên từ con mồi, nhưng mà, trong một cái chớp mắt, thằng nhóc bị Rashomon trói chặt kia, biến mất, biến mất hoàn toàn.
Cái quái-
Ngay khi anh không để ý, bản thân bị một đá ngay từ sau lưng khiến Akutagawa bay văng khỏi quầy hàng, nếu không phải có Rashomon hỗ trợ, hẳn anh đã bị gãy xương sườn rồi.
Thằng nhóc tóc bạc đứng ngay đó với một biểu cảm vô hồn cùng ánh mắt không khác gì một con rối vô tri vô giác.
Một cỗ máy.
"Thiết lập hoàn thành sức công sức thủ đều được đảm bảo an toàn với cơ thể."
"Không có dấu hiệu bài xích, thiết lập thành công."
Akutagawa nghe thằng nhóc vừa đứng vừa nói như thể nó không phải là con người, và anh thực sự cảm thấy điều đó còn khó chịu hơn vừa nãy. (°
Anh nghiến răng, áp chế cái cảm giác muốn ho ra máu trào ra trong cổ họng.
"Ta sẽ không quan tâm ngươi là cái thứ gì, nhưng, ngươi sẽ phải chết dưới tay ta." (2
Góc ngoài lề :))
Oda - Nhân vật tôi - Sakunosuke nhìn một màn Buichiro - Thằng em họ - Shirase được chương trình kì lạ nào đó buff cho đánh bay Akutagawa Ryuunosuke khi gặp nguy hiểm: "Ua ủa ủa, thế lúc tôi gặp nguy hiểm với mấy tên
'tổ kịch bản' thì chế độ buff kia ở đâu???"
Tác giả: "Cậu được buff rồi đây, ngoại hình của Oda Sakunosuke nè, năng lực là Emily cùng với (Nỗi Sầu Hoen Ố) của Nakahara Chuuya thì chả buff vãi cả ra?"
Oda - Nhân vật tôi - Sakunosuke: "Không, cái tôi yêu cầu buff chính là sự may mắn!!"
Tác giả: "Ờ thì...để tôi hỏi cậu nhé, số âm cộng với số dương thì kết quả là dương hay âm?"'
Oda - Nhân vật tôi - Sakunosuke: "Số âm."
Tác giả: "Thế số âm nhân với số dương?"
Oda - Nhân vật tôi - Sakunosuke: "Số âm."
Tác giả: "Chính là nó đó, vận may của cậu là số âm mà, dù tôi có nhân hay cộng thêm chỉ số may mắn thì chỉ số vận may của cậu vẫn là số âm thôi." :))
Oda - Nhân vật tôi - Sakunosuke: "Thế tôi phải làm sao mới được?"
Tác giả: "Số âm cộng với số âm là số dương, số âm nhân với số âm là số dương, nói cách khác là cậu chỉ cần...gặp xui nhiều hơn nữa." :))
Oda - Nhân vật tôi - Sakunosuke: "….." Thế rồi có khác quái gì nhau không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro