Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 5
2024-11-20 05:17:16
Cho đến cuối cùng, tôi vẫn phải
thức đêm canh giữ đồ ăn của Edogawa Ranpo khỏi móng vuốt của con bạn
thân, chỉ cần lơ là một vài phút thôi là xác định đống đồ ăn này không
cánh mà bay ngay.
"Con đũy này, liêm sỉ của mài đâu rồi! Ăn đồ ăn của người ta mà không xin phép không biết ngại hay gì!"
"Không! Tao đói! Tao muốn ăn!"
"Clm, không phải là lúc sáng mày hốc một đống rồi sao hả con kia!"
"Đó là bữa sáng! Bữa trưa và bữa tối tao còn chưa ăn đâu!"
"Mày chỉ ăn là giỏi thôi!"
Tôi túm lấy cổ bạn thân và vòng ra sau lưng nó, khuỷu tay ấn mạnh vào cổ đối phương để ghìm chặt động mạch cảnh, và kẹp chặt cơ thể của bạn thân bằng cả hai chân nhằm khống chế di chuyển của nó.
Con bạn thân tôi đúng là một sinh vật có một không hai trên đời này, một khi mà nó đã đói thì đếch có cái gì ngăn cản được con bé đi ăn luôn, kể cả khi còn 1 phút nữa vào lớp học mà nó vẫn thong dong ngồi ăn bánh mỳ thịt nướng trong khi tôi phải chạy như bay hộc cái mặt để vào lớp, nhởn nhơ đến mức thầy giám thị giận bay color đi ra chửi xối xả mà nó vẫn chuyên tâm vào việc gặm bánh mỳ và kệ mẹ cuộc đời.
Không còn cách nào khác, trước khi mọi việc trở nên tồi tệ hơn, tôi vung tay đánh mạnh vào gáy con bạn thân khiến nó bất tỉnh nhân sự.
Bộ dạng nó lúc nhắm mắt ngủ trông giống Fyodor Dostoevsky hơn nhiều rồi đấy, đỡ ẩm ương hơn vừa nãy, cứ cái đà này thì đến trưa mai nó mới tỉnh lại được. Tôi kéo áo khoác lớn màu đen đắp lên người bạn thân để nó không bị lạnh, trông dáng vẻ như bị thiếu máu thế kia đúng là không ổn một chút nào.
Tôi nghĩ mình phải ra ngoài kiếm đồ ăn cho nó đớp thôi, cứ cái đà này thì kiểu gì con bạn thân tôi nó không chịu nổi mà ra ngoài đường cắn người loạn xạ luôn, với ngoại hình của Fyodor Dostoevsky thì kiểu gì cũng có rắc rối siêu to siêu khổng lồ ụp xuống cho mà xem, với người mang chủ nghĩa chỉ hít Drama ở bên ngoài - tôi thì đó là một điều khá phiền phức.
Ờm, thế giờ chẳng lẽ tôi lại phải đi ăn trộm nữa hả?
Tôi lang thang ở bên ngoài, không ngừng tìm cách để kiếm đồ ăn nhét vào mồm con bạn thân, để nó không lên cơn khùng điên như chó dại ra khợp người ta.
Chẹp, tôi khẽ thở dài một cái, ước gì có ai đó vừa đẹp trai vừa giàu có sẵn sàng bao nuôi tôi với đứa bạn nhỉ, như thế thì đỡ phải đau đầu suy nghĩ để kiếm đồ ăn rồi không.
Sở hữu một thân cao to khỏe mạnh như thế này, mặc dù bên trong lại là con nhỏ chưa trải sự đời mới học cấp ba, nhưng tôi nghĩ, đã là người có chân tay lành lặn mà đi ăn trộm ăn cắp của người khác thì cũng cấn cấn kiểu gì ấy.
Vậy là, tôi loanh quanh khắp khu rừng của Yokohama kiếm hoa quả dại, cởi áo khoác bên ngoài ra làm tấm vải để đựng, mặc kệ khu rừng về đêm có đáng sợ như thế nào thì chúng cũng éo thể kinh dị bằng con bạn tôi lúc nó lên cơn cả.
"Oa oa...."
Tôi có thể nghe thấy tiếng khóc vang lên đều đều ở trong khu rừng, vạch tai nghe kĩ thì có là tiếng khóc của một cậu nhóc khoảng chừng 14-15 tuổi, vì cảm thấy kì lạ nên tôi đã quyết định đi tới nơi phát ra tiếng khóc.
Chủ nhân của tiếng khóc, là một thiếu niên.
Dưới ánh sáng của mặt trăng, tôi thể nhìn thấy cậu ta đang ngồi dựa vào gốc cây đang mếu máo, cậu ta sở hữu mái tóc xám ngắn cùng đôi mắt màu lục nhạt, mặc áo khoác parka nâu xám sẫm với cổ lông trắng, quần dài và đôi giày màu lam sẫm. Chiếc vòng cổ mà cậu ta đang đeo giống một cái sừng nhỏ, với ngoại hình như thế này thì tôi có thể khẳng định đây chắc chắn là-
"Buichiro Shirase?"
Nhưng không phải Buichiro Shirase theo tôi được biết trong Light Novel Storm Bringer là hiện tại cư trú ở London rồi sao, với lại, mốc thời gian bây giờ thì cậu ta đã 22 tuổi rồi, đáng lẽ ra phải là ngoại hình của một thanh niên chứ thay vì thiếu niên-
Tôi: "..."
Rồi xong.
"Mẹ ơi, mẹ đâu mất rồi-" Cậu ta vẫn tiếp tục khóc, vừa khóc vừa nói, cảm xúc tỏ ra không hề ăn khớp với độ tuổi, như một đứa trẻ con: "Huhu, lạc mất mẹ rồi, huhuhu oa oa oa oa....-"
Tôi: "..."
Bắt đầu có điềm chẳng lành rồi đấy.
Khẽ thở dài một cái, tôi bắt đầu công cuộc dỗ dành để khiến cho đứa nhóc này không khóc nữa.
"Anh tóc đỏ, anh hứa nhá, anh phải dẫn em đi về với mẹ em đấy!! Đứa nhỏ mắt sáng ngời nhìn tôi rồi nở một nụ cười vô cùng tươi rói: "Hẳn là mẹ em không thấy em thì mẹ sẽ lo lắng lắm!"
Qua cuộc nói chuyện để biết thêm đầu mối, tên tuổi, tên bố mẹ, trường lớp các thứ thì tôi biết được đứa nhỏ mang ngoại hình của Buichiro Shirase là thằng em họ của tôi sống ở gần nhà, năm nay mới lên lớp 1 thôi, hôm nay được mẹ dẫn đi chơi mà không hiểu sao lại lạc vào chỗ này.
Trường hợp xuyên không của nó khác hoàn toàn so với bọn tôi.
Tôi: "..."
Đúng là tôi không còn lời nào để mà nói nữa.
Trời ơi là trời, trẻ con mới lên sáu tuổi, xuyên vào Doraemon hay Shin - Cậu bé bút chì hoặc Nhóc Miko vân vân và mây mây thì sao lại xuyên vào thế giới này hả trời?! Cái ông tác giả này có bao giờ cho trẻ em ở BSD có cuộc đời nào được tốt đẹp đâu, không phải là ăn mày thì cũng là toàn mồ côi sát thủ, kết cục thì toàn gắn liền với bom nổ không thì cũng khùng khùng điên điên, em ơi là em, sao em lại lạc vào đây vậy hả???
Em họ nắm lấy tay tôi cười ngây ngốc, nó không biết người trước mặt mình là bà chị họ thường hay bế nó đi lượn khắp cái xóm này, chẹp, đúng là trẻ con mà.
May thằng nhóc này nó xuyên vào ngoại hình của Buichiro Shirase chứ mà là của Yumeno Kyuusaku hay là Yosano Akiko năm 11 tuổi thì đúng là ăn lòn thật, mặc dù với ngoại hình này thì nó có thể sẽ gặp phiền phức với Nakahara Chuuya, nhưng mà, còn đỡ hơn là với Mori Ogai nhiều.
Mà tổ hợp Oda Sakunosuke, Fyodor Dostoevsky và Buichiro Shirase nghe lạ lùng vậy, tự nhiên thấy hơi bất ổn rồi đấy.
"Anh tóc đỏ ơi, em mỏi chân quá, anh cõng em được không?"
"Được."
Tôi hạ người xuống để đứa em họ bám lên cổ, cõng nó từ trong rừng đi ra phía nam thành phố, nơi mà hai con cư trú, còn nó thì cầm túi quả dại cho tôi.
Vì để tập trung về nhà vào trời tối muộn như thế này, nên hầu như tôi không có để ý bất cứ xung quanh trái phải, chỉ biết cắm mặt đi về phía trước thôi.
"Anh tóc đỏ ơi." Đứa em họ sau lưng tôi, ngoái đầu tha hồ ngắm nhìn mọi thứ trong thành phố bất ngờ kêu lên sợ hãi: "Sao có anh tóc cam đội mũ mặc đồ đen đi theo bọn mình hoài vậy, có phải là ông ba bị mẹ em hay kể không anh?"
Tôi: "..."
Đựu má.
Bây giờ tôi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh thì có kịp không?
"Con đũy này, liêm sỉ của mài đâu rồi! Ăn đồ ăn của người ta mà không xin phép không biết ngại hay gì!"
"Không! Tao đói! Tao muốn ăn!"
"Clm, không phải là lúc sáng mày hốc một đống rồi sao hả con kia!"
"Đó là bữa sáng! Bữa trưa và bữa tối tao còn chưa ăn đâu!"
"Mày chỉ ăn là giỏi thôi!"
Tôi túm lấy cổ bạn thân và vòng ra sau lưng nó, khuỷu tay ấn mạnh vào cổ đối phương để ghìm chặt động mạch cảnh, và kẹp chặt cơ thể của bạn thân bằng cả hai chân nhằm khống chế di chuyển của nó.
Con bạn thân tôi đúng là một sinh vật có một không hai trên đời này, một khi mà nó đã đói thì đếch có cái gì ngăn cản được con bé đi ăn luôn, kể cả khi còn 1 phút nữa vào lớp học mà nó vẫn thong dong ngồi ăn bánh mỳ thịt nướng trong khi tôi phải chạy như bay hộc cái mặt để vào lớp, nhởn nhơ đến mức thầy giám thị giận bay color đi ra chửi xối xả mà nó vẫn chuyên tâm vào việc gặm bánh mỳ và kệ mẹ cuộc đời.
Không còn cách nào khác, trước khi mọi việc trở nên tồi tệ hơn, tôi vung tay đánh mạnh vào gáy con bạn thân khiến nó bất tỉnh nhân sự.
Bộ dạng nó lúc nhắm mắt ngủ trông giống Fyodor Dostoevsky hơn nhiều rồi đấy, đỡ ẩm ương hơn vừa nãy, cứ cái đà này thì đến trưa mai nó mới tỉnh lại được. Tôi kéo áo khoác lớn màu đen đắp lên người bạn thân để nó không bị lạnh, trông dáng vẻ như bị thiếu máu thế kia đúng là không ổn một chút nào.
Tôi nghĩ mình phải ra ngoài kiếm đồ ăn cho nó đớp thôi, cứ cái đà này thì kiểu gì con bạn thân tôi nó không chịu nổi mà ra ngoài đường cắn người loạn xạ luôn, với ngoại hình của Fyodor Dostoevsky thì kiểu gì cũng có rắc rối siêu to siêu khổng lồ ụp xuống cho mà xem, với người mang chủ nghĩa chỉ hít Drama ở bên ngoài - tôi thì đó là một điều khá phiền phức.
Ờm, thế giờ chẳng lẽ tôi lại phải đi ăn trộm nữa hả?
Tôi lang thang ở bên ngoài, không ngừng tìm cách để kiếm đồ ăn nhét vào mồm con bạn thân, để nó không lên cơn khùng điên như chó dại ra khợp người ta.
Chẹp, tôi khẽ thở dài một cái, ước gì có ai đó vừa đẹp trai vừa giàu có sẵn sàng bao nuôi tôi với đứa bạn nhỉ, như thế thì đỡ phải đau đầu suy nghĩ để kiếm đồ ăn rồi không.
Sở hữu một thân cao to khỏe mạnh như thế này, mặc dù bên trong lại là con nhỏ chưa trải sự đời mới học cấp ba, nhưng tôi nghĩ, đã là người có chân tay lành lặn mà đi ăn trộm ăn cắp của người khác thì cũng cấn cấn kiểu gì ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vậy là, tôi loanh quanh khắp khu rừng của Yokohama kiếm hoa quả dại, cởi áo khoác bên ngoài ra làm tấm vải để đựng, mặc kệ khu rừng về đêm có đáng sợ như thế nào thì chúng cũng éo thể kinh dị bằng con bạn tôi lúc nó lên cơn cả.
"Oa oa...."
Tôi có thể nghe thấy tiếng khóc vang lên đều đều ở trong khu rừng, vạch tai nghe kĩ thì có là tiếng khóc của một cậu nhóc khoảng chừng 14-15 tuổi, vì cảm thấy kì lạ nên tôi đã quyết định đi tới nơi phát ra tiếng khóc.
Chủ nhân của tiếng khóc, là một thiếu niên.
Dưới ánh sáng của mặt trăng, tôi thể nhìn thấy cậu ta đang ngồi dựa vào gốc cây đang mếu máo, cậu ta sở hữu mái tóc xám ngắn cùng đôi mắt màu lục nhạt, mặc áo khoác parka nâu xám sẫm với cổ lông trắng, quần dài và đôi giày màu lam sẫm. Chiếc vòng cổ mà cậu ta đang đeo giống một cái sừng nhỏ, với ngoại hình như thế này thì tôi có thể khẳng định đây chắc chắn là-
"Buichiro Shirase?"
Nhưng không phải Buichiro Shirase theo tôi được biết trong Light Novel Storm Bringer là hiện tại cư trú ở London rồi sao, với lại, mốc thời gian bây giờ thì cậu ta đã 22 tuổi rồi, đáng lẽ ra phải là ngoại hình của một thanh niên chứ thay vì thiếu niên-
Tôi: "..."
Rồi xong.
"Mẹ ơi, mẹ đâu mất rồi-" Cậu ta vẫn tiếp tục khóc, vừa khóc vừa nói, cảm xúc tỏ ra không hề ăn khớp với độ tuổi, như một đứa trẻ con: "Huhu, lạc mất mẹ rồi, huhuhu oa oa oa oa....-"
Tôi: "..."
Bắt đầu có điềm chẳng lành rồi đấy.
Khẽ thở dài một cái, tôi bắt đầu công cuộc dỗ dành để khiến cho đứa nhóc này không khóc nữa.
"Anh tóc đỏ, anh hứa nhá, anh phải dẫn em đi về với mẹ em đấy!! Đứa nhỏ mắt sáng ngời nhìn tôi rồi nở một nụ cười vô cùng tươi rói: "Hẳn là mẹ em không thấy em thì mẹ sẽ lo lắng lắm!"
Qua cuộc nói chuyện để biết thêm đầu mối, tên tuổi, tên bố mẹ, trường lớp các thứ thì tôi biết được đứa nhỏ mang ngoại hình của Buichiro Shirase là thằng em họ của tôi sống ở gần nhà, năm nay mới lên lớp 1 thôi, hôm nay được mẹ dẫn đi chơi mà không hiểu sao lại lạc vào chỗ này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trường hợp xuyên không của nó khác hoàn toàn so với bọn tôi.
Tôi: "..."
Đúng là tôi không còn lời nào để mà nói nữa.
Trời ơi là trời, trẻ con mới lên sáu tuổi, xuyên vào Doraemon hay Shin - Cậu bé bút chì hoặc Nhóc Miko vân vân và mây mây thì sao lại xuyên vào thế giới này hả trời?! Cái ông tác giả này có bao giờ cho trẻ em ở BSD có cuộc đời nào được tốt đẹp đâu, không phải là ăn mày thì cũng là toàn mồ côi sát thủ, kết cục thì toàn gắn liền với bom nổ không thì cũng khùng khùng điên điên, em ơi là em, sao em lại lạc vào đây vậy hả???
Em họ nắm lấy tay tôi cười ngây ngốc, nó không biết người trước mặt mình là bà chị họ thường hay bế nó đi lượn khắp cái xóm này, chẹp, đúng là trẻ con mà.
May thằng nhóc này nó xuyên vào ngoại hình của Buichiro Shirase chứ mà là của Yumeno Kyuusaku hay là Yosano Akiko năm 11 tuổi thì đúng là ăn lòn thật, mặc dù với ngoại hình này thì nó có thể sẽ gặp phiền phức với Nakahara Chuuya, nhưng mà, còn đỡ hơn là với Mori Ogai nhiều.
Mà tổ hợp Oda Sakunosuke, Fyodor Dostoevsky và Buichiro Shirase nghe lạ lùng vậy, tự nhiên thấy hơi bất ổn rồi đấy.
"Anh tóc đỏ ơi, em mỏi chân quá, anh cõng em được không?"
"Được."
Tôi hạ người xuống để đứa em họ bám lên cổ, cõng nó từ trong rừng đi ra phía nam thành phố, nơi mà hai con cư trú, còn nó thì cầm túi quả dại cho tôi.
Vì để tập trung về nhà vào trời tối muộn như thế này, nên hầu như tôi không có để ý bất cứ xung quanh trái phải, chỉ biết cắm mặt đi về phía trước thôi.
"Anh tóc đỏ ơi." Đứa em họ sau lưng tôi, ngoái đầu tha hồ ngắm nhìn mọi thứ trong thành phố bất ngờ kêu lên sợ hãi: "Sao có anh tóc cam đội mũ mặc đồ đen đi theo bọn mình hoài vậy, có phải là ông ba bị mẹ em hay kể không anh?"
Tôi: "..."
Đựu má.
Bây giờ tôi ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh thì có kịp không?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro