Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Chương 6

2024-11-20 05:17:16

Nghe lời miêu tả qua loa của học sinh mới vào lớp 1 thì tôi biết người mà thằng em họ nhắc đến là ai rồi, suýt chút nữa là tôi khụy người xuống vì sốc.

Đã có Nakahara Chuuya rồi thì đừng thêm Dazai Osamu vào nữa, bọn tui không phải là phản diện khủng bố muốn hủy diệt cả thành phố Yokohama mà để cho bộ đôi Soukoku nổi tiếng ra mặt giải quyết đâu!

"Này nhóc, em có thích chơi trò trốn tìm không?"

Tôi không muốn để cho thằng em họ mình phải hoảng sợ vì mấy chuyện như thế này, với một đứa trẻ sinh ra và lớn lên trong một gia đình bình thường thì lối suy nghĩ sẽ khác hoàn toàn so với một đứa trẻ sinh ra đã phải cướp ăn cướp uống của người khác mà tồn tại, có thể chia ra làm hai tình huống như sau:

Thứ nhất, là thằng bé sẽ không có khả năng bỏ chạy khỏi mối nguy hiểm như bao đứa trẻ khác, tức là, thằng em họ tôi xác suất cao sẽ phải bỏ mạng trong cái thế giới tràn ngập ác ý này.

"Dạ có! Em thích lắm!!" Thằng bé nghe vậy liền cười lên một cách thích thú: "Vậy là anh tóc cam đội mũ kia là người tìm còn chúng ta là người trốn đúng không ạ?"

Thứ hai, tóm gọn lại bằng câu nói của ông cha ta vô cùng dễ hiểu: nghé mới sinh không sợ hổ.

Con nghé mới sinh không sợ hổ không phải bởi vì nó vô tri, mà là vì nó có một năng lực tự nhiên, đó chính là sự thuần khiết, loại năng lực này khiến nó trở nên dũng cảm, cho nên không biết sợ hổ.

Mọi sự vật trong vũ trụ đều phải trải qua quy luật 'thành, trụ, hoại', bất cứ sinh mệnh nào khi mới sinh ra đều khá lương thiện và thuần khiết, vì chúng chưa bị ảnh hưởng bởi những quan niệm phát sinh trong quá trình trưởng thành, do vậy khiến chúng không biết sợ cái gì gọi là nguy hiểm.

Như vậy còn đáng sợ hơn nhiều, vì nếu không thể biết nguy hiểm từ đâu tới thì không thể tránh được.

"Vậy thì tốt." Tôi liếc mắt, cố gắng kiếm tìm một địa điểm trước mặt nào đó đông người để dễ dàng lẩn vào: "Nhớ bám chặt vào anh đấy."

"Vâng ạ!"

Tôi không biết mình có chạy thoát khỏi kẻ sở hữu khả năng thao túng trọng lực không, nhưng cũng phải thử thì mới biết được.

Khẽ hít một hơi thật sâu để lấy thêm tinh thần, tôi tập tức gồng hết cơ chân của mình phi thẳng tới đám đông đang đi đi lại lại ở đằng kia bằng tốc độ nhanh nhất có thể.

Dù sao thì tôi cũng được mệnh danh là đôi chân vàng trong làng chạy nước rút đấy, chạy mà không nên thân nữa thì lúc trở về thế giới cũ thì dẹp cmn việc tham gia giải chạy điền kinh của tỉnh đi.

Phía Nakahara Chuuya, vừa lúc nãy, sau khi nhìn thấy cái tên chạy vặt của Mafia Cảng đã ngỏm từ 4 năm trước - Nguyên nhân trực tiếp khiến tên cá thu xanh lè kia phản bội tổ chức vừa di chuyển.

Cái màu tóc màu đỏ rượu đó không lệch đi đâu được.

Tên đó vừa cõng người vừa đi, và người được cõng kia lại trông vô cùng quen thuộc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì không chắn chắn lắm nên anh đã đi theo hai kẻ này, đến khi người được tên chạy vặt đó cõng quay đầu sang ngang, Nakahara Chuuya gần như chết đứng.

Người đó và anh, mặt đối mặt với nhau.

Mái tóc xám nhạt rẽ ngôi, đôi mắt màu lục nhạt, khuôn mặt thiếu niên vẫn như hồi đó, kiêu ngạo, có xu hướng tin rằng mình có thể đối mặt với những mối đe dọa lớn hơn mình rất nhiều, vô trách nhiệm, luôn tự cho mình là kẻ thông minh nhất-

Nakahara Chuuya có thể thấy, người đó lại không tỏ ra chút gì gọi là quen biết anh, ánh mắt tựa như thể nhìn thấy ai đó xa lạ hiện hữu vô cùng rõ ràng, dường như cậu ta không có biết Nakahara Chuuya là ai.

Đây không phải là Buichiro Shirase, không phải là cậu ta, anh chắc chắn.

Nakahara Chuuya kiềm chế việc xông lên trước mặt đối phương mà chỉ lặng lặng theo sau, nhưng cũng không thể ngờ được, mới giây trước tên kia đi lại một cách chậm chạp, giây sau lại vọt thẳng lên đám đông đi lại ở con phố đằng đêm đang mở đằng kia.

Nakahara Chuuya liền sử dụng [Nỗi Sầu Hoen Ố] để bắt kịp đối phương, nhưng tất cả đều đã quá muộn, hai người kia lao vào đám người qua lại đó và biến mất một cách sạch sẽ.

"Chết tiệt!!"

Anh khẽ rít lên, mẹ nó, cái tốc độ đó, có phải là con người không vậy?!

Đường đường là một Giám đốc Điều hành, Võ sư số một của Mafia Cảng lại mất dấu đối phương nhanh tới vậy, đúng là một sự nhục nhã chưa từng có!

Muốn tìm tung tích của hai người này, chỉ sợ là phải cần-

Hẳn là anh nên trình bày sự việc cho Boss biết, nhưng mà...có cái gì đó không được đúng cho lắm...

Vậy nên, Nakahara Chuuya rút điện thoại ra vào hộp danh bạ với cái biểu cảm mặt nhăn mày nhó, bấm vào cái số mà bản thân chỉ cần nhìn thôi cũng ghét cay ghét đắng.

.

Phải mất một lúc lâu sau đó thì tôi mới có thể trở về được nơi mà mình đang cư trú, thằng em họ cõng ở trên lại ngủ quên trên vai tôi từ bao giờ, có thể là một đứa nhóc 6 tuổi không quen với việc thức đêm.

"Anh đi hơi lâu đấy."

Edogawa Ranpo đang đeo kính, ngồi một bên chễm chệ mút kẹp, liếc mắt nhìn tôi đang cõng một người khác đi vào trong nhà.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Cậu ta là-?"

"Là người quen." Tôi trả lời, khẽ hạ thấp người xuống và nhẹ nhàng đặt thằng bé dựa vào bức tường bên cạnh đứa bạn thân đang nhắm nghiền mắt, sau đó, lấy áo khoác đen mà tôi đã đắp cho con bạn kéo cả sang bên thằng bé, túi hoa quả dại buộc trên người được tôi tháo ra, để gọn vào trong góc tường.

Hai người kia cứ thể ngủ cạnh nhau, trong khi tôi đang đi tới chỗ của Edogawa Ranpo.

"Anh có vẻ rất quan tâm tới họ."

"Đúng, vì họ là người thân của tôi." Tôi không ngần ngại thừa nhận chuyện này, dù sao thì Edogawa Ranpo cũng là người có thể đặt sự tin tưởng vào, đúng là tôi có thể nói dối anh ta, nhưng mà nói dối cũng phải dựa vào hoàn cảnh quyết định, tôi không thể nào mà cứ nói dối suốt được.

"Anh đã quyết định mình phải làm gì chưa?"

"Chưa." Tôi nhàn nhạt trả lời: "Hiện tại thì chưa, còn tương lai thì không biết, có lẽ là tôi sẽ-"

"Sao anh không nghĩ đến việc gia nhập Cơ quan Thám tử Vũ trang?"

Edogawa Ranpo nở một nụ cười ranh mãnh.

"Chắc anh đang đùa tôi rồi." Tôi nói, chỉ tay vào hai con người đang ngủ dựa trên bờ tường: "Vậy còn họ thì sao?"

"Đương nhiên là một người đi thì sẽ không có chuyện bỏ hai người lại, tất cả đều cùng gia nhập Cơ quan Thám tử Vũ trang hết đi."

Tôi: "..."

Edogawa Ranpo, anh thực sự không thấy có vấn đề khi tuyển người giống hệt Fyodor Dostoevsky tới làm nhân viên sao?

"Nếu so với Sở Năng lực Đặc biệt và Mafia Cảng thì đây là một sự lựa chọn tương đối ổn thỏa đấy." Edogawa Ranpo mút kẹo mà nói: "Thiếu niên mới tới kia thì tôi không biết, nhưng với hai người như các anh thì chắc ra bên ngoài sẽ gặp nhiều rắc rối lắm, giống như vừa nãy chẳng hạn, trông tả tơi như vậy hẳn đối phương là Nakahara Chuuya nhỉ?"

"Ừ." Tôi với vẻ mặt hết sức bình thường mà trả lời: "Tôi chạy mà muốn gãy chân ra luôn."

"Anh ta sẽ gọi điện cho Dazai Osamu, và rồi rắc rối sẽ bắt đầu." Vị thám tử đeo kính nhìn thẳng vào mặt tôi: "Tôi nghĩ anh và bạn mình nên xuất đầu lộ diện sớm đi, kẻo sẽ có chuyện không hay xảy ra đấy."

Tôi: "..." Ủa rồi tối nay không phải đáp ứng tui là che giấu danh tính lẫn thân phận cho tới khi chúng tui tự mình xuất đầu lộ diện sao?

Edogawa Ranpo: "..." Tui không muốn đối đầu với một Dazai Osamu sẵn sàng cày nát Yokohama để tìm Odasaku còn sống qua lời của Nakahara Chuuya, tui còn yêu cuộc sống của mình lắm, cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd

Số ký tự: 0