Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 1
2024-11-03 14:47:09
Chương 1
Trong phòng, Đường Chiêu ngồi bên án thư, tay nâng niu chú chim bồ câu.
Theo ánh sáng xanh lục trên tay nàng mờ dần, vết thương trên cánh bồ câu cũng dần biến mất, mọc ra những chiếc lông vũ mới.
Còn chậu hoa nguyệt quý bên cạnh lại nhanh chóng héo úa.
“Được rồi, hiện tại vết thương của ngươi đã khỏi hẳn, ở lại đây thêm hai ngày nữa, ta sẽ tìm một nơi an toàn để thả ngươi.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa có chút gấp gáp.
Đường Chiêu khẽ nhíu mày, lập tức chuyển tay ném cả bồ câu và hoa héo vào trong không gian, chỉnh trang lại bộ y phục phức tạp trên người, thản nhiên nói: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, nha hoàn hoảng hốt chạy vào, kêu lên: “Tiểu thư, không xong rồi!”
Đường Chiêu chậm rãi nhấc ấm trà rót nước, “Có chuyện gì từ từ hẵng nói.”
“Ôi chao, tiểu thư, người còn tâm trạng uống nước, có người xông vào cửa cung kêu oan kìa.”
Động tác rót nước của Đường Chiêu khựng lại, nhíu mày nhìn nàng ta, “Là kiện ta sao?”
Nha hoàn bị hỏi đến ngẩn người, sau đó dậm chân, “Không phải kiện người, nhưng có liên quan đến người.”
Đường Chiêu đặt chén nước xuống, “Nói rõ ràng.”
Nha hoàn vội vàng thuật lại sự việc.
Hoá ra là vào lúc sáng sớm, trong buổi chầu sớm có một nữ lang tay cầm huyết thư, gõ trống kêu oan, nói rõ ràng là có người trong Tướng phủ dùng thuật pháp hoán đổi, năm xưa đã đánh tráo hài tử của Tướng phủ, nàng ta mới chính là nữ nhi ruột thịt của Đường tướng gia.
Trên triều đường ít có ai không biết Đường Chiêu là thiên mệnh chi nữ do quốc sư đích thân xem bói, có thể vì Lộc Quốc giữ vững non sông.
Nếu thật sự xảy ra chuyện thiên nữ bị đánh tráo, vậy chính là lừa gạt quân thượng.
Bởi vậy, nữ lang kia lập tức bị áp giải vào triều đường.
Nha hoàn cũng cùng với những bá tánh hóng chuyện đứng chờ ở bên ngoài, muốn xem thử nữ lang kia có bị bắt giam vào đại lao hay không.
Không ngờ lại nhìn thấy xe ngựa của trung quan, bên cạnh còn có bà tử sáng sớm cùng phu nhân vào cung bồi Thái hậu uống trà.
Nhìn thấy sắc mặt bà tử âm trầm, nha hoàn biết có chuyện chẳng lành, lập tức co giò chạy về trước.
Thế nhưng nàng ta cũng chỉ đến sớm hơn xe ngựa một chút.
Đường Chiêu quay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy bà tử dẫn theo một đám gia đinh đi vào.
Khí thế kia giống như muốn đến bắt người vậy.
Đường Chiêu thầm chùng lòng, xem ra khả năng bị ôm nhầm rất cao rồi.
Bà tử cố ý đứng ở ngoài cửa một lát, chính là đợi nha hoàn nói xong, sau đó quan sát phản ứng của Đường Chiêu, muốn biết nàng ta có biết chuyện này hay không.
Đáng tiếc là bà ta không nhìn ra được điều gì hữu ích.
Vị tiểu thư này hai năm gần đây càng ngày càng khiến người ta khó lòng đoán được.
Trong phòng, Đường Chiêu ngồi bên án thư, tay nâng niu chú chim bồ câu.
Theo ánh sáng xanh lục trên tay nàng mờ dần, vết thương trên cánh bồ câu cũng dần biến mất, mọc ra những chiếc lông vũ mới.
Còn chậu hoa nguyệt quý bên cạnh lại nhanh chóng héo úa.
“Được rồi, hiện tại vết thương của ngươi đã khỏi hẳn, ở lại đây thêm hai ngày nữa, ta sẽ tìm một nơi an toàn để thả ngươi.”
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa có chút gấp gáp.
Đường Chiêu khẽ nhíu mày, lập tức chuyển tay ném cả bồ câu và hoa héo vào trong không gian, chỉnh trang lại bộ y phục phức tạp trên người, thản nhiên nói: “Vào đi.”
Cửa bị đẩy ra, nha hoàn hoảng hốt chạy vào, kêu lên: “Tiểu thư, không xong rồi!”
Đường Chiêu chậm rãi nhấc ấm trà rót nước, “Có chuyện gì từ từ hẵng nói.”
“Ôi chao, tiểu thư, người còn tâm trạng uống nước, có người xông vào cửa cung kêu oan kìa.”
Động tác rót nước của Đường Chiêu khựng lại, nhíu mày nhìn nàng ta, “Là kiện ta sao?”
Nha hoàn bị hỏi đến ngẩn người, sau đó dậm chân, “Không phải kiện người, nhưng có liên quan đến người.”
Đường Chiêu đặt chén nước xuống, “Nói rõ ràng.”
Nha hoàn vội vàng thuật lại sự việc.
Hoá ra là vào lúc sáng sớm, trong buổi chầu sớm có một nữ lang tay cầm huyết thư, gõ trống kêu oan, nói rõ ràng là có người trong Tướng phủ dùng thuật pháp hoán đổi, năm xưa đã đánh tráo hài tử của Tướng phủ, nàng ta mới chính là nữ nhi ruột thịt của Đường tướng gia.
Trên triều đường ít có ai không biết Đường Chiêu là thiên mệnh chi nữ do quốc sư đích thân xem bói, có thể vì Lộc Quốc giữ vững non sông.
Nếu thật sự xảy ra chuyện thiên nữ bị đánh tráo, vậy chính là lừa gạt quân thượng.
Bởi vậy, nữ lang kia lập tức bị áp giải vào triều đường.
Nha hoàn cũng cùng với những bá tánh hóng chuyện đứng chờ ở bên ngoài, muốn xem thử nữ lang kia có bị bắt giam vào đại lao hay không.
Không ngờ lại nhìn thấy xe ngựa của trung quan, bên cạnh còn có bà tử sáng sớm cùng phu nhân vào cung bồi Thái hậu uống trà.
Nhìn thấy sắc mặt bà tử âm trầm, nha hoàn biết có chuyện chẳng lành, lập tức co giò chạy về trước.
Thế nhưng nàng ta cũng chỉ đến sớm hơn xe ngựa một chút.
Đường Chiêu quay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy bà tử dẫn theo một đám gia đinh đi vào.
Khí thế kia giống như muốn đến bắt người vậy.
Đường Chiêu thầm chùng lòng, xem ra khả năng bị ôm nhầm rất cao rồi.
Bà tử cố ý đứng ở ngoài cửa một lát, chính là đợi nha hoàn nói xong, sau đó quan sát phản ứng của Đường Chiêu, muốn biết nàng ta có biết chuyện này hay không.
Đáng tiếc là bà ta không nhìn ra được điều gì hữu ích.
Vị tiểu thư này hai năm gần đây càng ngày càng khiến người ta khó lòng đoán được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro