Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 10
2024-11-03 14:47:09
Nguyễn Lâm Giác cũng đã có một vị hôn thê, vốn là cuối năm nay thành thân.
Lúc mấy người bị áp giải vào đại lao đều còn đang ngơ ngác.
Hai tiểu oa nhi vừa nhìn thấy phụ thân, lập tức nhào tới ôm chân khóc nức nở.
Những người còn lại cũng kích động liên tục hỏi han tình hình.
Sao tự dưng cả nhà bọn họ lại bị đày đi Bắc Cương như vậy.
Nguyễn Trọng Minh cũng đau đầu muốn nứt ra, bất quá dù sao cũng coi như giải thích rõ ràng.
Nghe xong, tất cả mọi người đều giống như bị sét đánh, ngây ngốc quay đầu nhìn Đường Chiêu vẫn luôn đứng trong góc.
Đường Chiêu rất lúng túng.
Đường Chiêu rất hối hận.
Nàng nói nghe thật hay, nào là hết lòng vì chữ hiếu, nhưng kỳ thực chỉ là muốn chờ đưa Nguyễn Trọng Minh đến Bắc Cương rồi sẽ rời đi.
Dù sao đối phương cũng có một khuôn mặt giống hệt cha, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn ông ấy chết được.
Nhưng nàng đã bỏ quên những người khác trong Nguyễn gia.
Nàng tự mình xin vào đại lao, vốn là muốn tránh những lời ong tiếng ve bên ngoài.
Nhưng lại quên mất vào đây phiền phức cũng không ít.
Ví dụ như phải ứng phó với người nhà họ Nguyễn.
“Vậy, vậy tam muội thì sao?" Bỗng nhiên, Nguyễn Lâm Thuỵ do dự hỏi.
Bầu không khí bỗng chốc ngưng trệ.
Mọi người đương nhiên biết hắn đang nói đến ai, đều nhìn về phía Nguyễn Trọng Minh.
Nguyễn Trọng Minh mím chặt môi, trực tiếp đi tới bên cạnh Đường Chiêu, nói với mọi người: “Sau này… Chiêu chính là tam muội, tam tỷ của các con.”
Nguyễn Lâm Ngọc từ sau khi nhận người thân thì chưa từng nhìn ông ấy lấy một lần, càng không hề nói đỡ cho ông ấy.
Tuy rằng ông ấy hiểu tâm tình của Nguyễn Lâm Ngọc, nhưng không khỏi cảm thấy lạnh lòng trước sự vô tình của nàng ta.
Tuy rằng Nguyễn Trọng Minh là một người phụ thân nghiêm khắc, nhưng đối xử với con gái lại rất mực cưng chiều.
Nguyễn Lâm Ngọc từ nhỏ đã được nuông chiều, ông ấy lại càng cưng chiều nàng ta hơn.
Kết quả…
Nguyễn Trọng Minh càng nghĩ sắc mặt càng thêm u ám, mọi người cũng cảm thấy nặng nề, đại khái cũng đoán được điều gì đó.
Nhất là Lý Thanh Nhã, căn bản không ôm hy vọng gì.
Cô em chồng này ngày thường vốn ham ăn biếng làm, lại còn đối xử với người khác cay nghiệt.
Trước kia ở nhà vốn đã bạc tình bạc nghĩa, hiện giờ một bước lên mây, làm sao còn nhớ đến bọn họ.
Ánh mắt mọi người không khỏi lần nữa đổ dồn lên người Đường Chiêu, thần sắc phức tạp.
Bất quá, phức tạp thì phức tạp, nhưng lại không có nửa phần oán giận hay trách móc.
Lúc mấy người bị áp giải vào đại lao đều còn đang ngơ ngác.
Hai tiểu oa nhi vừa nhìn thấy phụ thân, lập tức nhào tới ôm chân khóc nức nở.
Những người còn lại cũng kích động liên tục hỏi han tình hình.
Sao tự dưng cả nhà bọn họ lại bị đày đi Bắc Cương như vậy.
Nguyễn Trọng Minh cũng đau đầu muốn nứt ra, bất quá dù sao cũng coi như giải thích rõ ràng.
Nghe xong, tất cả mọi người đều giống như bị sét đánh, ngây ngốc quay đầu nhìn Đường Chiêu vẫn luôn đứng trong góc.
Đường Chiêu rất lúng túng.
Đường Chiêu rất hối hận.
Nàng nói nghe thật hay, nào là hết lòng vì chữ hiếu, nhưng kỳ thực chỉ là muốn chờ đưa Nguyễn Trọng Minh đến Bắc Cương rồi sẽ rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù sao đối phương cũng có một khuôn mặt giống hệt cha, nàng cũng không thể trơ mắt nhìn ông ấy chết được.
Nhưng nàng đã bỏ quên những người khác trong Nguyễn gia.
Nàng tự mình xin vào đại lao, vốn là muốn tránh những lời ong tiếng ve bên ngoài.
Nhưng lại quên mất vào đây phiền phức cũng không ít.
Ví dụ như phải ứng phó với người nhà họ Nguyễn.
“Vậy, vậy tam muội thì sao?" Bỗng nhiên, Nguyễn Lâm Thuỵ do dự hỏi.
Bầu không khí bỗng chốc ngưng trệ.
Mọi người đương nhiên biết hắn đang nói đến ai, đều nhìn về phía Nguyễn Trọng Minh.
Nguyễn Trọng Minh mím chặt môi, trực tiếp đi tới bên cạnh Đường Chiêu, nói với mọi người: “Sau này… Chiêu chính là tam muội, tam tỷ của các con.”
Nguyễn Lâm Ngọc từ sau khi nhận người thân thì chưa từng nhìn ông ấy lấy một lần, càng không hề nói đỡ cho ông ấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy rằng ông ấy hiểu tâm tình của Nguyễn Lâm Ngọc, nhưng không khỏi cảm thấy lạnh lòng trước sự vô tình của nàng ta.
Tuy rằng Nguyễn Trọng Minh là một người phụ thân nghiêm khắc, nhưng đối xử với con gái lại rất mực cưng chiều.
Nguyễn Lâm Ngọc từ nhỏ đã được nuông chiều, ông ấy lại càng cưng chiều nàng ta hơn.
Kết quả…
Nguyễn Trọng Minh càng nghĩ sắc mặt càng thêm u ám, mọi người cũng cảm thấy nặng nề, đại khái cũng đoán được điều gì đó.
Nhất là Lý Thanh Nhã, căn bản không ôm hy vọng gì.
Cô em chồng này ngày thường vốn ham ăn biếng làm, lại còn đối xử với người khác cay nghiệt.
Trước kia ở nhà vốn đã bạc tình bạc nghĩa, hiện giờ một bước lên mây, làm sao còn nhớ đến bọn họ.
Ánh mắt mọi người không khỏi lần nữa đổ dồn lên người Đường Chiêu, thần sắc phức tạp.
Bất quá, phức tạp thì phức tạp, nhưng lại không có nửa phần oán giận hay trách móc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro