Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 22
2024-11-03 14:47:09
“Ê, đây chẳng phải là Đào hoa mà người ta đồn là ngàn vàng khó cầu sao?”, Lý Thanh Nhã cũng kinh ngạc nói.
Sau đó tẩu ấy mới bừng tỉnh: "Họ Hứa, chẳng lẽ nàng ta chính là Hứa Khanh Dung, chủ của Trân Điểm Các?”.
Nguyễn Chiêu gật đầu: "Là nàng ta.”
Lý Thanh Nhã nghe vậy liền trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Tam muội lại có thể hợp tác với nàng ta sao? Nghe nói Trân Điểm Các mỗi ngày kiếm được rất nhiều tiền.”
Nguyễn Chiêu cười một tiếng: "Cũng không tính là hợp tác, chỉ là ta từng đưa ra cho nàng ta một số chủ ý, nàng ta lại là người không thích nợ nhân tình, nên đã quy đổi thành hoa lợi.”
Nghĩ đến thân phận trước đây của Nguyễn Chiêu, Lý Thanh Nhã cũng bừng tỉnh, nghĩ lại thân phận trước đây của nàng cao quý như vậy, có quen biết với Hứa Khanh Dung cũng không có gì lạ.
Sau đó lại không khỏi nhìn về phía Nguyễn Chiêu, thầm nghĩ vị tam muội này tâm thái thật tốt.
Từ phượng hoàng biến thành gà rừng sa cơ thất thế, lại giống như không có việc gì.
Tẩu ấy có chút tò mò, nàng thật sự không để tâm sao?
Còn chuyện của Tứ hoàng tử, cho dù đối phương có thể có mục đích gì, nhưng chung quy cũng là vinh hoa phú quý không phải lo.
Tẩu ấy thật sự không hiểu nổi tại sao Nguyễn Chiêu có thể dễ dàng buông bỏ như vậy.
Nguyễn Chiêu lấy ra một bọc vải, lấy ra hai chiếc xiên bạc sạch sẽ, xiên mỗi chiếc một miếng Đào hoa đưa cho hai đứa nhỏ đã thèm thuồng từ lâu.
Hai đứa nhỏ vui mừng nhận lấy, ngọt ngào nói: “Cám ơn tam tỷ.”
Nguyễn Chiêu lại đưa gói giấy cho Lý Thanh Nhã: "Mọi người cùng thử đi, vị cũng không tệ.”
Lý Thanh Nhã vội vàng nhận lấy gói giấy, nhìn những chiếc bánh tinh xảo, không khỏi nuốt nước miếng.
“Nào chỉ là không tệ, nghe nói đây đều là món ăn của tiên cung, tuyệt diệu vô cùng, không ngờ hôm nay ta cũng có thể được nếm thử, haiz.”
Nói xong, tẩu ấy xoay người đi về phía nhóm người Nguyễn Trọng Minh.
Mấy nam nhân đương nhiên không muốn ăn, đều muốn để dành cho các nàng.
“Ở đây còn nhiều lắm, đều chỉ có thể để được một ngày, ăn không hết đâu.”
Chờ Nguyễn Chiêu nói xong, Nguyễn Trọng Minh và Nguyễn Lâm Thuỵ mới cầm lấy một miếng nếm thử.
Nguyễn Lâm Giác vẫn còn đang tự kỷ, mọi người liền để cho hắn tiếp tục yên tĩnh, không đi quấy rầy.
Ngay cả quản gia cũng được chia cho mấy miếng bánh.
Giỏ nhìn thì không lớn, nhưng đồ vật bên trong thật sự không ít.
Cả thảy hai mươi gói bánh, đều là những món điểm tâm nổi tiếng mà hoàng thân quốc thích muốn ăn đều phải đặt trước ba ngày, ăn xong tâm trạng mọi người cũng thả lỏng hơn không ít.
Sau đó tẩu ấy mới bừng tỉnh: "Họ Hứa, chẳng lẽ nàng ta chính là Hứa Khanh Dung, chủ của Trân Điểm Các?”.
Nguyễn Chiêu gật đầu: "Là nàng ta.”
Lý Thanh Nhã nghe vậy liền trợn to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "Tam muội lại có thể hợp tác với nàng ta sao? Nghe nói Trân Điểm Các mỗi ngày kiếm được rất nhiều tiền.”
Nguyễn Chiêu cười một tiếng: "Cũng không tính là hợp tác, chỉ là ta từng đưa ra cho nàng ta một số chủ ý, nàng ta lại là người không thích nợ nhân tình, nên đã quy đổi thành hoa lợi.”
Nghĩ đến thân phận trước đây của Nguyễn Chiêu, Lý Thanh Nhã cũng bừng tỉnh, nghĩ lại thân phận trước đây của nàng cao quý như vậy, có quen biết với Hứa Khanh Dung cũng không có gì lạ.
Sau đó lại không khỏi nhìn về phía Nguyễn Chiêu, thầm nghĩ vị tam muội này tâm thái thật tốt.
Từ phượng hoàng biến thành gà rừng sa cơ thất thế, lại giống như không có việc gì.
Tẩu ấy có chút tò mò, nàng thật sự không để tâm sao?
Còn chuyện của Tứ hoàng tử, cho dù đối phương có thể có mục đích gì, nhưng chung quy cũng là vinh hoa phú quý không phải lo.
Tẩu ấy thật sự không hiểu nổi tại sao Nguyễn Chiêu có thể dễ dàng buông bỏ như vậy.
Nguyễn Chiêu lấy ra một bọc vải, lấy ra hai chiếc xiên bạc sạch sẽ, xiên mỗi chiếc một miếng Đào hoa đưa cho hai đứa nhỏ đã thèm thuồng từ lâu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai đứa nhỏ vui mừng nhận lấy, ngọt ngào nói: “Cám ơn tam tỷ.”
Nguyễn Chiêu lại đưa gói giấy cho Lý Thanh Nhã: "Mọi người cùng thử đi, vị cũng không tệ.”
Lý Thanh Nhã vội vàng nhận lấy gói giấy, nhìn những chiếc bánh tinh xảo, không khỏi nuốt nước miếng.
“Nào chỉ là không tệ, nghe nói đây đều là món ăn của tiên cung, tuyệt diệu vô cùng, không ngờ hôm nay ta cũng có thể được nếm thử, haiz.”
Nói xong, tẩu ấy xoay người đi về phía nhóm người Nguyễn Trọng Minh.
Mấy nam nhân đương nhiên không muốn ăn, đều muốn để dành cho các nàng.
“Ở đây còn nhiều lắm, đều chỉ có thể để được một ngày, ăn không hết đâu.”
Chờ Nguyễn Chiêu nói xong, Nguyễn Trọng Minh và Nguyễn Lâm Thuỵ mới cầm lấy một miếng nếm thử.
Nguyễn Lâm Giác vẫn còn đang tự kỷ, mọi người liền để cho hắn tiếp tục yên tĩnh, không đi quấy rầy.
Ngay cả quản gia cũng được chia cho mấy miếng bánh.
Giỏ nhìn thì không lớn, nhưng đồ vật bên trong thật sự không ít.
Cả thảy hai mươi gói bánh, đều là những món điểm tâm nổi tiếng mà hoàng thân quốc thích muốn ăn đều phải đặt trước ba ngày, ăn xong tâm trạng mọi người cũng thả lỏng hơn không ít.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro