Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày

Chương 30

2024-11-03 14:47:09

Nguyễn Chiêu chỉ thản nhiên đáp: “Yên tâm.”

Sắc mặt Tứ hoàng tử càng thêm khó coi.

Hắn ta không hy vọng quan hệ giữa Đường Chiêu và Tương phủ xấu đi, dù sao nàng cũng phải nhận lại gia đình, hắn ta còn cần Tương phủ ủng hộ.

“Lời đã nhắn xong rồi, người Nguyễn gia còn đang đợi kìa.” Hắn ta liếc mắt nhìn Đường An Lam, ánh mắt âm trầm.

Nụ cười của Đường An Lam cứng đờ, trước kia dù sao nàng ta cũng chỉ là một thường dân, không dám thật sự đắc tội với hoàng tử, chỉ đành cắn môi tủi thân rời đi.

Mà lúc này, trừ hai đứa trẻ bị người lớn ôm chặt trong lòng bảo vệ, trên mặt những người còn lại đã không còn bao nhiêu cảm xúc.

Nguyễn Lâm Ngọc vẫn là Nguyễn Lâm Ngọc đó, nhưng cũng không còn là Nguyễn Lâm Ngọc nữa rồi.

Đường An Lam có chút do dự đi tới chỗ mọi người trong Nguyễn gia cách đó hai mét, ra vẻ đang cố gắng làm ra vẻ mặt đau buồn.

Nghe nói Nguyễn Chiêu ở trong ngục giam và người Nguyễn gia sống rất hòa thuận.

Sao có thể như vậy chứ.

“Những năm qua đa tạ Nguyễn gia chiếu cố, dù sao chúng ta cũng sống chung với nhau bao nhiêu năm, Thánh thượng nổi giận, ta cũng không giúp được gì, đây là lộ phí ta chuẩn bị cho mọi người, hy vọng mọi người có thể bình an đến Bắc Cương, sống tốt, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp lại.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nha hoàn bên cạnh đã nhanh nhẹn xách bao tải chạy tới, nhét vào tay Lý Thanh Nhã, sau đó xoay người bỏ chạy.

Trông như sợ dính phải thứ gì không sạch sẽ.

Sắc mặt Lý Thanh Nhã tối sầm.

Nguyễn Lâm Ngọc coi bọn họ là người mù hay sao, vẻ ghê tởm trong mắt sắp không giấu nổi rồi mà còn nói hay như vậy.

Tẩu ấy rất muốn ném trả lại bọc đồ, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía phụ thân và phu quân, tuy mặt hai người không chút biểu cảm nhưng rõ ràng là có chút tổn thương.

Nguyễn Trọng Minh thản nhiên gật đầu, mặt không cảm xúc nói: “Đa tạ… Đường nương tử.”

Nếu nàng ta muốn triệt để đoạn tuyệt quan hệ, ông ấy liền thành toàn cho nàng ta, coi như toàn vẹn cho 18 năm tình nghĩa phụ nữ.

Không ngờ nha hoàn lại kiều mị quát lên một tiếng: "Bắc nhân, gia chủ nhà ta chính là Vũ Dương Huyện Chúa do Hoàng thượng thân phong, các ngươi nên xưng phong hào của huyện chúa.”

“Tiểu Liên.” Đường An Lam khẽ gọi một tiếng, nhìn như trách mắng, đáng tiếc nàng ta còn chưa biết che giấu, đáy mắt rõ ràng là đắc ý cùng vui sướng đều vào mắt mọi người ở Nguyễn Gia.

Nguyễn Lâm Thuỵ không khỏi nắm chặt tay, ngay cả ánh mắt Nguyễn Lâm Giác đều lạnh thêm vài phần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày

Số ký tự: 0