Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày

Chương 32

2024-11-03 14:47:09

Dưới nón che mặt, biểu cảm của Đường An Lam vặn vẹo, lại có chút không biết làm sao, nhìn xung quanh, người ta toàn chế nhạo chỉ trỏ mình.

Nàng ta vừa giận vừa thẹn, cũng mặc kệ, không cãi với Nguyễn Chiêu, xoay người bước nhanh về xe ngựa.

“Hồi phủ!”

Gã đánh xe bị nàng ta một tiếng quát, sợ tới mức lập tức quất roi ngựa, lái xe ngựa đi.

Nha hoàn phản ứng lại, ném bọc đồ liền ở phía sau đuổi theo: "Chủ tử, chờ nô tỳ.”

Nhìn thấy bộ dạng bối rối đó, cũng không biết ai lên tiếng trước tiên, xung quanh đột nhiên vang lên một tràng tiếng huýt gió và tiếng cười ồn ào.

Sắc mặt của Tứ hoàng tử đã đen đến mức như có thể nhỏ mực.

Lúc đầu nếu không phải nữ nhân này có vài phần tương tự với phu nhân Tướng phủ, hắn ta sẽ không bao giờ chọn trúng cái con đàn bà ngu si này.

Nguyễn Chiêu lại cúi người nhặt từng cái bánh trên mặt đất lên, đặt ở bên tường: "Tốt xấu gì cũng là lương thực, nếu có cần thì lấy ăn đi, đừng lãng phí.”

Nói xong, nàng lại nhìn về phía tên lính áp giải dẫn đầu: “Vị đại nhân này, mặt trời đã lên cao rồi, chúng ta có thể khởi hành được chưa?”

Những người xung quanh chứng kiến một loạt hành động của nàng bỗng dưng nảy sinh hảo cảm.

Trước kia, ai nói Đường Chiêu kiêu ngạo, ngang ngược lại còn tùy hứng chứ, rõ ràng là người ôn nhu, dịu dàng, lại còn rất phóng khoáng, đúng mực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tên lính áp giải do dự nhìn về phía Tứ hoàng tử.

Lúc này, Tứ hoàng tử đã chẳng còn tâm tư gì nữa, chỉ khẽ thở dài, hướng về phía Nguyễn Chiêu nói: “Bảo trọng.”

Tên gia đinh lực lưỡng bên cạnh Tứ hoàng tử lập tức cũng xách theo một cái hộp tinh xảo đi về phía nàng.

Nguyễn Chiêu liền nói: “Tâm ý của Tứ hoàng tử, Nguyễn Chiêu xin ghi nhận, đồ vật thì không cần phải tặng đâu, chặng đường phía trước còn dài, mang theo nhiều tiền cũng chưa chắc đã tốt.”

Nói xong, nàng liền xoay người dắt con ngựa thồ, một mình đi về phía cổng thành.

Thấy Tứ hoàng tử không ngăn cản, tên lính áp giải thầm thở phào nhẹ nhõm, chắp tay cáo từ rồi cũng dẫn theo đội ngũ tiếp tục đi về phía cổng thành.

Bọn họ thì rời đi, nhưng hoàng thành lại bắt đầu náo nhiệt.

Phía ngoài hoàng thành và bên trong dường như là hai thế giới khác biệt.

Cát vàng bay mù mịt, mặt trời chói chang như thiêu như đốt.

Mới nửa ngày trôi qua, Nguyễn Chiêu ngồi trên xe bò đã ướt đẫm mồ hôi, huống chi là đám tội nhân còn bị xềng xích.

Cũng may, cuối cùng tên lính cũng lên tiếng, tìm một bãi đất bằng phẳng, lệnh cho mọi người nghỉ ngơi tại chỗ nửa canh giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày

Số ký tự: 0