Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 37
2024-11-03 14:47:09
Chỉ là Nguyễn Chiêu còn chưa kịp lên tiếng, giọng nói nghiêm khắc của Nguyễn Lâm Giác đã vang lên.
"Lan nhi, nếu không ăn hết thì đưa cho người khác, buổi chiều đường còn dài, đói bụng sẽ không có gì mà ăn đâu."
Trong nháy mắt Nguyễn Lâm Lan giống như một chú sóc nhỏ bị kinh sợ, ôm bánh cúi đầu gặm, không dám nói gì nữa.
Trong Nguyễn gia, cả đám tiểu bối, người mà bọn chúng sợ nhất không phải là gia chủ Nguyễn Trọng Minh, mà là nhị ca Nguyễn Lâm Giác.
Bình thường, hắn trông nho nhã, lịch sự, nhưng một khi đã nghiêm khắc lên thì khiến người ta phải sợ hãi.
Ngay cả Nguyễn Lâm Ngọc vốn được nuông chiều từ nhỏ cũng không dám giận dỗi hắn.
Người đàn bà thấy Nguyễn Lâm Giác đã quyết tâm không cho đồ ăn, những người khác cũng chẳng có động tĩnh gì, cuối cùng chỉ đành ngừng khóc giả vờ, hận hận khạc nhổ một tiếng.
"Lũ chó má, bất nhân bất nghĩa, chúng ta bị đày đi đầy cũng là vì các ngươi ăn cắp con nhà người ta, các ngươi không chuộc tội thì thôi đi, ngay cả bát canh đậu xanh cũng không muốn bố thí, thứ gì chứ, còn tưởng chúng ta thèm khát lắm hay sao."
"Ngươi còn muốn nói ai nợ ai sao? Rốt cuộc kẻ trộm con là ai, người nhà các ngươi không trộm con thì đã chẳng đến nông nỗi này, nói đi nói lại, nhà họ Nguyễn chúng ta mới là kẻ bị liên lụy bởi đám tham lam các ngươi đấy!" Lý Thanh Nhã cũng không phải người dễ bị bắt nạt.
"Ngươi!"
"Làm cái gì, làm cái gì? Cho các người thời gian nghỉ ngơi rồi mà còn kén chọn, không muốn nghỉ thì lập tức lên đường ngay." Lão nha dịch đi tới, quát lớn một tiếng.
Người đàn bà nhìn thấy lão nha dịch, sắc mặt liền biến đổi, cũng không dám nói gì thêm, liên tục gật đầu khom lưng xin lỗi, rồi kéo con gái rời đi.
Vừa đi vừa mắng chửi: "Đều tại ngươi, không có việc gì lại đòi uống canh đậu xanh, ngươi thiếu ăn hay thiếu uống hả?"
"Lão gia." Nguyễn Trọng Minh vội vàng đứng dậy, những người còn lại cũng lần lượt đứng lên.
Lão nha dịch khoát tay: "Nhanh ăn cơm đi, còn nửa tuần trà nữa là phải lên đường rồi."
"Vâng, đa tạ lão gia." Nguyễn Trọng Minh cười đáp lời.
Lão nha dịch khẽ mỉm cười, nhìn Nguyễn Chiêu một cái, nói: "Đa tạ Nguyễn nương tử vì bát canh đậu xanh."
"Không cần khách khí." Nguyễn Chiêu cũng đáp lại bằng nụ cười nhạt.
Lão nha dịch nhìn Nguyễn Chiêu, tuy y phục vải thô, không trang điểm phấn son nhưng vẫn thanh lệ thoát tục.
Dung mạo xinh đẹp thế này, một khi đã đến Bắc Cương, không ai che chở, e rằng sẽ phải chịu không ít khổ sở.
"Lan nhi, nếu không ăn hết thì đưa cho người khác, buổi chiều đường còn dài, đói bụng sẽ không có gì mà ăn đâu."
Trong nháy mắt Nguyễn Lâm Lan giống như một chú sóc nhỏ bị kinh sợ, ôm bánh cúi đầu gặm, không dám nói gì nữa.
Trong Nguyễn gia, cả đám tiểu bối, người mà bọn chúng sợ nhất không phải là gia chủ Nguyễn Trọng Minh, mà là nhị ca Nguyễn Lâm Giác.
Bình thường, hắn trông nho nhã, lịch sự, nhưng một khi đã nghiêm khắc lên thì khiến người ta phải sợ hãi.
Ngay cả Nguyễn Lâm Ngọc vốn được nuông chiều từ nhỏ cũng không dám giận dỗi hắn.
Người đàn bà thấy Nguyễn Lâm Giác đã quyết tâm không cho đồ ăn, những người khác cũng chẳng có động tĩnh gì, cuối cùng chỉ đành ngừng khóc giả vờ, hận hận khạc nhổ một tiếng.
"Lũ chó má, bất nhân bất nghĩa, chúng ta bị đày đi đầy cũng là vì các ngươi ăn cắp con nhà người ta, các ngươi không chuộc tội thì thôi đi, ngay cả bát canh đậu xanh cũng không muốn bố thí, thứ gì chứ, còn tưởng chúng ta thèm khát lắm hay sao."
"Ngươi còn muốn nói ai nợ ai sao? Rốt cuộc kẻ trộm con là ai, người nhà các ngươi không trộm con thì đã chẳng đến nông nỗi này, nói đi nói lại, nhà họ Nguyễn chúng ta mới là kẻ bị liên lụy bởi đám tham lam các ngươi đấy!" Lý Thanh Nhã cũng không phải người dễ bị bắt nạt.
"Ngươi!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Làm cái gì, làm cái gì? Cho các người thời gian nghỉ ngơi rồi mà còn kén chọn, không muốn nghỉ thì lập tức lên đường ngay." Lão nha dịch đi tới, quát lớn một tiếng.
Người đàn bà nhìn thấy lão nha dịch, sắc mặt liền biến đổi, cũng không dám nói gì thêm, liên tục gật đầu khom lưng xin lỗi, rồi kéo con gái rời đi.
Vừa đi vừa mắng chửi: "Đều tại ngươi, không có việc gì lại đòi uống canh đậu xanh, ngươi thiếu ăn hay thiếu uống hả?"
"Lão gia." Nguyễn Trọng Minh vội vàng đứng dậy, những người còn lại cũng lần lượt đứng lên.
Lão nha dịch khoát tay: "Nhanh ăn cơm đi, còn nửa tuần trà nữa là phải lên đường rồi."
"Vâng, đa tạ lão gia." Nguyễn Trọng Minh cười đáp lời.
Lão nha dịch khẽ mỉm cười, nhìn Nguyễn Chiêu một cái, nói: "Đa tạ Nguyễn nương tử vì bát canh đậu xanh."
"Không cần khách khí." Nguyễn Chiêu cũng đáp lại bằng nụ cười nhạt.
Lão nha dịch nhìn Nguyễn Chiêu, tuy y phục vải thô, không trang điểm phấn son nhưng vẫn thanh lệ thoát tục.
Dung mạo xinh đẹp thế này, một khi đã đến Bắc Cương, không ai che chở, e rằng sẽ phải chịu không ít khổ sở.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro