Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 45
2024-11-03 14:47:09
Mọi người đều bị dọa giật mình, cũng không dám hó hé nữa, chỉ là cảm giác bất an càng thêm dày đặc.
Nguyễn Chiêu đi tới, hỏi: "Lục đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy? Có gì mà chúng ta có thể giúp được không?"
Quan sai nhìn thấy nàng, ánh mắt chợt lóe sáng.
Hắn nghĩ đến Tứ hoàng tử coi trọng Nguyễn Chiêu như vậy, hẳn là có sắp xếp người âm thầm bảo vệ.
Hoặc là nàng có biện pháp có thể điều động viện binh vào lúc nguy cấp.
Hiện tại không có lương thực nước uống là một chuyện.
Chỉ sợ những người này còn ở gần đây, hơn nữa thanh thế rất lớn, nếu không cũng không có gan công nhiên cướp bóc dịch trạm, còn đem quan dịch ra làm lương thực mà ăn.
Thật sự là trắng trợn khiêu khích triều đình.
"Nguyễn đại nương tử, mời đi theo ta." Quan sai ra hiệu cho nàng, sau đó đi sang một bên.
Rất nhanh Nguyễn Chiêu liền nghe được tình hình từ trong miệng hắn, đồng tử cũng co rút lại kinh hãi không thôi.
Nàng vốn tưởng rằng con người ở mạt thế ăn thịt người đã là vô nhân tính, không ngờ tới ở nơi này lại cũng có thể gặp được.
Bất quá kinh hãi cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh nàng liền hiểu được ám chỉ của vị quan sai: "Lục đại nhân là sợ những người này còn ở gần đây?"
"Không sai? Vậy Nguyễn đại nương tử có biện pháp nào không?" Quan sai thấy nàng nhanh chóng trấn định như vậy cũng rất là kinh ngạc và thưởng thức, nhìn nàng đầy hy vọng.
Nguyễn Chiêu hiểu ý của hắn, nhất thời cười khổ.
"Lục đại nhân quá đề cao ta rồi, ta hiện tại bất quá chỉ là người thường mà thôi."
Đều là người thông minh, lời nói không cần nói quá rõ ràng cũng có thể hiểu rõ.
Quan sai thấy biểu cảm của nàng không giống giả vờ, sau đó lại nghĩ.
Nàng trước đó cự tuyệt Tứ hoàng tử dứt khoát như vậy, Tứ hoàng tử sợ bị nàng từ chối lần nữa, âm thầm phái người không nói cho nàng cũng có khả năng.
Vị cô nương ấy nếu không biết thì cũng chẳng thể nào liên lạc với những người kia, e là chỉ có thể chờ đến khi chúng xuất hiện mới ứng phó được thôi.
Chỉ là không biết đám người kia có bao nhiêu tên, võ công ra sao.
Huống hồ hiện giờ bọn họ còn phải đối mặt với một vấn đề nan giải.
Chính là vấn đề lương thực đã cạn.
Lúc này, Nguyễn Chiêu lên tiếng: "Về phần lương thực và nước uống, ta có mang theo một ít gạo mì, nếu tiết kiệm, chắc đủ cho mọi người dùng trong mười ngày, nước uống thì chỉ đủ dùng trong ba ngày, nếu ba ngày nữa mà chúng ta không đến được dịch trạm tiếp theo hoặc tìm được nguồn nước thì vẫn sẽ rơi vào tình thế khó khăn."
Nguyễn Chiêu đi tới, hỏi: "Lục đại nhân, xảy ra chuyện gì vậy? Có gì mà chúng ta có thể giúp được không?"
Quan sai nhìn thấy nàng, ánh mắt chợt lóe sáng.
Hắn nghĩ đến Tứ hoàng tử coi trọng Nguyễn Chiêu như vậy, hẳn là có sắp xếp người âm thầm bảo vệ.
Hoặc là nàng có biện pháp có thể điều động viện binh vào lúc nguy cấp.
Hiện tại không có lương thực nước uống là một chuyện.
Chỉ sợ những người này còn ở gần đây, hơn nữa thanh thế rất lớn, nếu không cũng không có gan công nhiên cướp bóc dịch trạm, còn đem quan dịch ra làm lương thực mà ăn.
Thật sự là trắng trợn khiêu khích triều đình.
"Nguyễn đại nương tử, mời đi theo ta." Quan sai ra hiệu cho nàng, sau đó đi sang một bên.
Rất nhanh Nguyễn Chiêu liền nghe được tình hình từ trong miệng hắn, đồng tử cũng co rút lại kinh hãi không thôi.
Nàng vốn tưởng rằng con người ở mạt thế ăn thịt người đã là vô nhân tính, không ngờ tới ở nơi này lại cũng có thể gặp được.
Bất quá kinh hãi cũng chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh nàng liền hiểu được ám chỉ của vị quan sai: "Lục đại nhân là sợ những người này còn ở gần đây?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không sai? Vậy Nguyễn đại nương tử có biện pháp nào không?" Quan sai thấy nàng nhanh chóng trấn định như vậy cũng rất là kinh ngạc và thưởng thức, nhìn nàng đầy hy vọng.
Nguyễn Chiêu hiểu ý của hắn, nhất thời cười khổ.
"Lục đại nhân quá đề cao ta rồi, ta hiện tại bất quá chỉ là người thường mà thôi."
Đều là người thông minh, lời nói không cần nói quá rõ ràng cũng có thể hiểu rõ.
Quan sai thấy biểu cảm của nàng không giống giả vờ, sau đó lại nghĩ.
Nàng trước đó cự tuyệt Tứ hoàng tử dứt khoát như vậy, Tứ hoàng tử sợ bị nàng từ chối lần nữa, âm thầm phái người không nói cho nàng cũng có khả năng.
Vị cô nương ấy nếu không biết thì cũng chẳng thể nào liên lạc với những người kia, e là chỉ có thể chờ đến khi chúng xuất hiện mới ứng phó được thôi.
Chỉ là không biết đám người kia có bao nhiêu tên, võ công ra sao.
Huống hồ hiện giờ bọn họ còn phải đối mặt với một vấn đề nan giải.
Chính là vấn đề lương thực đã cạn.
Lúc này, Nguyễn Chiêu lên tiếng: "Về phần lương thực và nước uống, ta có mang theo một ít gạo mì, nếu tiết kiệm, chắc đủ cho mọi người dùng trong mười ngày, nước uống thì chỉ đủ dùng trong ba ngày, nếu ba ngày nữa mà chúng ta không đến được dịch trạm tiếp theo hoặc tìm được nguồn nước thì vẫn sẽ rơi vào tình thế khó khăn."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro