Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ

Chương 40

Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra

2024-08-17 14:19:07

Nhưng tôi cho rằng bác sĩ Tiểu Lý không nên bỏ mặc đứa nhỏ. Đã mất một mạng người rồi, lẽ nào muốn mất thêm cái mạng khác nữa? Bác sĩ Tiểu Lý, cô có chắc đây là cục diện mà cha của cô muốn thấy không?”

“Thường nói bác sĩ tấm lòng nhân hậu, bác sĩ Tiểu Lý, cô đã là bác sĩ thì nhiều lúc nên mắng hung thủ bất hiếu, người tổn thương bác sĩ Lý đã đi tù, còn đứa trẻ này là vô tội. Chẳng lẽ cô quên lời thề Hippocrates lúc mình theo nghề y?”

“Bác sĩ Tiểu Lý, xin cô hãy lý trí chút, đừng quên cô là bác sĩ.”

Dương Thiếu Tế đọc những bình luận của cái gọi là phe lý trí mà điên tiết muốn ném điện thoại. Anh ta sai người mua mười chiếc điện thoại, lại mua mười tài khoản thủy quân* nhiệt liệt mắng chửi trên mạng với những kẻ đần thối đó.

(*) Những tài khoản chuyên nghiệp thường đăng bình luận hướng dẫn dư luận theo ý của người thuê.

“Mấy người nói hay hơn hát, luôn miệng nói bác sĩ phải cứu người, vậy để tôi đánh cha của mấy người, hy vọng lúc đó mấy người cũng có thể rộng lượng tha thứ tôi, kêu cha của mấy người đừng kiện tôi.”

“Đần thối, nói về vô tội thì ai là vô tội nhất? Là bác sĩ Lý đang nằm trong mộ, là bác sĩ Tiểu Lý mất cha. Cùng là người vô tội, tại sao phải nhường nhịn con trai của hung thủ?”

“Bác sĩ Tiểu Lý có cứu hay không là tự do của cô ấy, bớt lảm nhảm đi. Quan tâm kẻ yếu như vậy sao không rước ăn mày ven đường về nuôi đi.”

Dù Dương Thiếu Tế chửi sướng miệng nhưng anh ta chỉ có một mình, không thể chống lại đám đông.

Anh ta đành quay sang nhờ Lận Trực giúp đỡ:

“Hic, tôi chửi không lại bọn họ, A Trực mau qua đây phụ tôi.”

Lận Trực đang viết dự án kế hoạch, nghe vậy cầm điện thoại gửi tin nhắn rồi tiếp tục bận việc.

Dương Thiếu Tế thấy thế bất mãn nói: "A Trực, cậu thật là máu lạnh, không chịu giúp cô Lý, cô ấy là con gái của ân nhân cứu mạng cậu đấy.”

"Hiện tại mới tám giờ tối, lát nữa mới càng náo nhiệt, sốt ruột làm gì?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghe Lận Trực nói thế khiến mắt Dương Thiếu Tế sáng rực:

“Không lẽ cậu còn có chiêu gì?”

Lận Trực phớt lờ anh ta.

Đến chín giờ tối, việc này lên men càng lúc càng mãnh liệt trên mạng. Không chỉ video quỳ lạy lên hot search, thậm chí có người đào ra bệnh viện nơi Lý Minh Châu làm việc, tạo áp lực với bệnh viện, bắt họ cho một giải thích, như thể cô ấy không cứu người thì toàn bộ bệnh viện đều thất trách.

Chuyện này tiếp diễn đến đây đã hoàn toàn ra ngoài nguyên nhân giết nhân viên y tế, thành vấn đề Lý Minh Châu thấy chết không cứu.

Cư dân mạng sục sôi, dù lúc đầu họ thông cảm cho Lý Minh Châu, nhưng bị tiết tấu này cuốn đi, dần cảm thấy chuyện nào ra chuyện đó, cô ấy không cứu người là máu lạnh, mất y đức.

Dương Thiếu Tế trơ mắt nhìn trắng bị mắng thành đen, không nói nên lời:

“Những người này chẳng lẽ không có khả năng phán đoán, người ta nói gì là hùa theo?”

Lận Trực lại nói: "Nếu mỗi người đều có đầu óc tỉnh táo thì ngay từ đầu đã không nổi sóng lên. Thôi, bên chúng ta cũng nên ra tay."

Dương Thiếu Tế hỏi: “Ra tay gì?”

Lận Trực không đáp lại anh ta, nhưng rất nhanh Weibo xuất hiện nhiều thủy quân chửi rủa Lý Minh Châu thấy chết không cứu, nói cô ấy không xứng làm người. Đừng nói là Dương Thiếu Tế, là người bình thường đều cảm thấy hơi quá đáng, ngược lại bắt đầu bảo vệ cô ấy.

Dương Thiếu Tế ngẫm nghĩ, hỏi bạn tốt:

“Không lẽ cậu mua thủy quân, anti đến tận cùng sẽ thành fan? Nhưng việc này không có ích gì, càng khiến lớn chuyện hơn thôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ

Số ký tự: 0