Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ
Chương 41
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-17 14:19:07
“Thì muốn làm lớn chuyện mà.” Lận Trực bí hiểm nói: “Bệnh cũ trầm kha phải phát bệnh thì mới được chú trọng.”
Hai người bạn ngồi trước máy vi tính quan sát tình thế phát triển, mà cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Phùng ở thành phố Hàng, : “Thẩm Loan" cũng đang lướt Weibo.
Thẩm Loan có tài khoản trên này, không có nhiều fan, tất cả đều bị "Thẩm Loan" nhận lấy.
Lúc trước “Thẩm Loan” sợ lộ ra dấu vết nên không dám dùng nick chính Weibo. Nhưng đêm nay cô ta xem hot search, trong lòng tức giận, cộng thêm muốn bày ra ý thức trách nhiệm với xã hội của mình, vì vậy logic nick chính của Thẩm Loan.
Cô ta lấy đại ý trung tâm "Bác sĩ nên có y đức, không nên bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng mà lựa chọn bỏ mặc bệnh nhân chết không cứu” viết một bài dài tám trăm chữ, phê phán bác sĩ Tiểu Lý không đủ tư cách làm bác sĩ, cô ấy làm như vậy khiến toàn thể nhân viên y tế hổ thẹn. Cuối bài cô ta nêu ra vài ví dụ chữa bệnh điển hình vĩ đại ở nước ngoài, nói bóng gió hệ thống chữa bệnh trong nước.
Cô ta viết xong soát lại nội dung mấy lần, thấy không có vấn đề thì đăng lên và chờ comt. Kết quả mới đăng lên vài phút thì cửa phòng đã bị gõ.
“Tới đây.”
Cô ta mở cửa ra thì thấy anh cả Phùng Trác đứng bên ngoài.
Cô ta hơi kinh ngạc hỏi:
“Có chuyện gì vậy anh?”
Phùng Trác đẩy gọng kính nói:
“Vốn định ngủ nhưng thấy báo có tin mới từ tài khoản đặc biệt chú ý, là em đăng Weibo đó à?”
"Thẩm Loan" gật đầu: “Là em viết, nội dung có vấn đề gì sao?"
Phùng Trác nhìn em gái một lúc lâu rồi dịu dàng nhắc nhở: "Chẳng lẽ em đã quên lúc trước em gặp tai nạn xe ở thủ đô đã được bác sĩ Lý Vĩnh Minh cứu? Hiện tại vô luận bên ngoài dư luận như thế nào, chúng ta đều không nên nói lời như thế.”
“Thẩm Loan” giật thót tim, cô ta không biết có việc này.
“Ôi trời.” Cô ta giơ tay che mặt, ủ rũ nói: “Sao em quên béng chuyện này, em sẽ xóa bài ngay, may mà được anh nhắc.”
Phùng Trác nhìn cô ta xóa nội dung bài viết mới mỉm cười nói:
“Anh biết em đồng tình cậu bé đó, nhưng đổi vị trí khác mà suy nghĩ, nếu có ai tổn thương em thì anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ đó.”
“Thẩm Loan” nhìn gương mặt đẹp trai dịu dàng nho nhã của anh ấy, cảm giác mặt nóng ran, vô cùng cảm động nói:
“Cảm ơn anh, có anh trai thật tuyệt.”
Phùng Trác hơi bất ngờ khi thấy em gái hiếm có ngoan ngoãn, chỉ cho rằng cô ta cảm thấy áy náy, anh ấy không suy nghĩ sâu xa:
“Ngủ đi.”
“Dạ, anh cũng ngủ sớm nhé.”
“Ừ.”
Nhìn em gái khép cửa lại, không biết định về phòng làm công việc, đi tới chỗ rẽ gặp em hai Phùng Doãn.
Hai anh em chạm mặt, Phùng Doãn nói:
“Con gái của bác sĩ Lý ở Lý Thủy, em đã nhờ người chăm sóc cô ấy. Nhưng không ngờ Lận Trực và con trai của chủ tịch Dương Tử Giang cũng ở đó, em định rút ra thời gian đi gặp mặt.”
Hai người này đều là người ở thủ đô, nay đến địa bàn của hai anh em, Phùng Doãn làm chủ nhà nên tìm gặp, tiện thể nhìn xem họ muốn làm cái gì.
"Lận Trực?" Phùng Trác nhớ đến gần đây các trưởng bối muốn ghép đôi: “Em đừng đi.”
“Sao thế?”
“Em sắp phải đi với cha đến Chiết Tây còn gì? Để anh rút thời gian đi cho.”
Anh ấy muốn xem người có lẽ thành em rể của mình có tài năng gì.
Hai người bạn ngồi trước máy vi tính quan sát tình thế phát triển, mà cùng lúc đó, trong biệt thự nhà họ Phùng ở thành phố Hàng, : “Thẩm Loan" cũng đang lướt Weibo.
Thẩm Loan có tài khoản trên này, không có nhiều fan, tất cả đều bị "Thẩm Loan" nhận lấy.
Lúc trước “Thẩm Loan” sợ lộ ra dấu vết nên không dám dùng nick chính Weibo. Nhưng đêm nay cô ta xem hot search, trong lòng tức giận, cộng thêm muốn bày ra ý thức trách nhiệm với xã hội của mình, vì vậy logic nick chính của Thẩm Loan.
Cô ta lấy đại ý trung tâm "Bác sĩ nên có y đức, không nên bị cảm xúc cá nhân ảnh hưởng mà lựa chọn bỏ mặc bệnh nhân chết không cứu” viết một bài dài tám trăm chữ, phê phán bác sĩ Tiểu Lý không đủ tư cách làm bác sĩ, cô ấy làm như vậy khiến toàn thể nhân viên y tế hổ thẹn. Cuối bài cô ta nêu ra vài ví dụ chữa bệnh điển hình vĩ đại ở nước ngoài, nói bóng gió hệ thống chữa bệnh trong nước.
Cô ta viết xong soát lại nội dung mấy lần, thấy không có vấn đề thì đăng lên và chờ comt. Kết quả mới đăng lên vài phút thì cửa phòng đã bị gõ.
“Tới đây.”
Cô ta mở cửa ra thì thấy anh cả Phùng Trác đứng bên ngoài.
Cô ta hơi kinh ngạc hỏi:
“Có chuyện gì vậy anh?”
Phùng Trác đẩy gọng kính nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vốn định ngủ nhưng thấy báo có tin mới từ tài khoản đặc biệt chú ý, là em đăng Weibo đó à?”
"Thẩm Loan" gật đầu: “Là em viết, nội dung có vấn đề gì sao?"
Phùng Trác nhìn em gái một lúc lâu rồi dịu dàng nhắc nhở: "Chẳng lẽ em đã quên lúc trước em gặp tai nạn xe ở thủ đô đã được bác sĩ Lý Vĩnh Minh cứu? Hiện tại vô luận bên ngoài dư luận như thế nào, chúng ta đều không nên nói lời như thế.”
“Thẩm Loan” giật thót tim, cô ta không biết có việc này.
“Ôi trời.” Cô ta giơ tay che mặt, ủ rũ nói: “Sao em quên béng chuyện này, em sẽ xóa bài ngay, may mà được anh nhắc.”
Phùng Trác nhìn cô ta xóa nội dung bài viết mới mỉm cười nói:
“Anh biết em đồng tình cậu bé đó, nhưng đổi vị trí khác mà suy nghĩ, nếu có ai tổn thương em thì anh chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho kẻ đó.”
“Thẩm Loan” nhìn gương mặt đẹp trai dịu dàng nho nhã của anh ấy, cảm giác mặt nóng ran, vô cùng cảm động nói:
“Cảm ơn anh, có anh trai thật tuyệt.”
Phùng Trác hơi bất ngờ khi thấy em gái hiếm có ngoan ngoãn, chỉ cho rằng cô ta cảm thấy áy náy, anh ấy không suy nghĩ sâu xa:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngủ đi.”
“Dạ, anh cũng ngủ sớm nhé.”
“Ừ.”
Nhìn em gái khép cửa lại, không biết định về phòng làm công việc, đi tới chỗ rẽ gặp em hai Phùng Doãn.
Hai anh em chạm mặt, Phùng Doãn nói:
“Con gái của bác sĩ Lý ở Lý Thủy, em đã nhờ người chăm sóc cô ấy. Nhưng không ngờ Lận Trực và con trai của chủ tịch Dương Tử Giang cũng ở đó, em định rút ra thời gian đi gặp mặt.”
Hai người này đều là người ở thủ đô, nay đến địa bàn của hai anh em, Phùng Doãn làm chủ nhà nên tìm gặp, tiện thể nhìn xem họ muốn làm cái gì.
"Lận Trực?" Phùng Trác nhớ đến gần đây các trưởng bối muốn ghép đôi: “Em đừng đi.”
“Sao thế?”
“Em sắp phải đi với cha đến Chiết Tây còn gì? Để anh rút thời gian đi cho.”
Anh ấy muốn xem người có lẽ thành em rể của mình có tài năng gì.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro