Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ
Chương 45
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-17 14:19:07
Khi mọi người cảm thấy tiếc thương cho con trai của hung thủ, ai tiếc thương cho hàng triệu người vốn nên được chữa trị? Ai tiếc thương cho hai cha con nên tỏa sáng trong giới y học? Đã xảy ra quá nhiều bi kịch tương tự, chúng ta cũng nên phản tỉnh đi.”
Khi sự tình liên quan đến ích lợi của bản thân thì đầu óc của đa số người sẽ nhẹ hơn, tỉnh táo lại. Không ai dám nói đời này mình không bị bệnh, nếu có ngày mình gặp chuyện giống con trai hung thủ, bị bệnh mà không chữa được thì làm sao bây giờ?
Vì thế trên mạng lại ồn ào, gửi thư xin đừng dễ dàng bỏ qua hung thủ chất chồng thành núi. Bị người cố ý khống chế, dư luận lại bị những âm thanh này lấn át.
Mấy ngày tiếp theo nhiệt độ đề tài giảm xuống, truyền thông nhà nước rốt cuộc lên tiếng, tỏ vẻ nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc hung thủ, cũng thu thập ý kiến từ các nơi trong xã hội.
“Thì ra cậu muốn làm điều này.” Rốt cuộc Dương Thiếu Tế đã hiểu mục đích Lận Trực thuê thủy quân làm lớn chuyện.
Muốn đưa tới tai nhà nước.
“Thần hóa nghề nào đó quá mức vốn đã là một loại ti tiện."
“Hả?”
Lận Trực thấy đã đạt đến hiệu quả mình muốn thì thanh toán tiền cho thủy quân, đóng máy vi tính, nói:
“Nâng người ta lên bệ thần, khen ngợi bọn họ cao thượng, như vậy thì có thể áp bức họ một cách đương nhiên, không phải ti tiện thì là gì?”
Dương Thiếu Tế khẽ thở dài: “Được rồi, xem ra tôi còn phải học tập nhiều.”
Buổi tối, Lý Minh Châu mời hai người đến cửa hàng phía đối diện, vẻ mặt rung động nói với hai người và Thẩm Loan:
“Tôi đã xem tin tức, cảm ơn các người."
Lý Minh Châu trước tiên cúi đầu hướng Thẩm Loan:
“Cảm ơn cô giúp tôi không còn bị lương tâm giày vò và dư luận làm buồn rầu.”
Cô ấy lại cúi người vái Lận Trực và Dương Thiếu Tế: “Cũng cảm ơn hai người giúp tôi làm được điều tôi muốn làm. Nếu không có các người thì tôi khó mà an toàn rút ra khỏi chuyện này.”
“Không có gì, chuyện nên làm thôi.”
“Tôi chỉ trả nợ ơn với bác sĩ Lý.”
Lận Trực và Thẩm Loan nói cùng lúc, nhìn về hướng đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, Lận Trực đoán 80% bài viết trên Weibo của Lý Minh Châu là cô gái này ra chủ ý.
Anh vươn tay ra:
“Mặc kệ trước kia như thế nào, tôi cảm thấy chúng ta có thể nhận thức lại. Xin chào, tôi là Lận Trực.”
Thẩm Loan vốn không muốn bắt tay, nhưng ngẫm lại anh ở bên kia đường, sau này phải tiếp xúc nhiều, thế là miễn cưỡng lắc nhẹ tay anh:
“Tôi tên Thẩm Thẩm.”
“Thẩm Thẩm*?” Lận Trực còn chưa nói chuyện Dương Thiếu Tế đã xen lời: “Tôi hoài nghi cô muốn ăn bớt bọn này và chú của bọn tôi.”
(*) Vì thẩm thẩm nghĩa là thím.
Thẩm Loan lườm anh ta:
“Thích thì gọi, không thì thôi.”
Cô nghiêng đầu hỏi ý định tương lai của Lý Minh Châu:
“Không làm bác sĩ thì sau này cô muốn làm gì?”
Cô nhớ Hà tiên sinh nhìn Lý Minh Châu rất chăm chú khi lần đầu tiên cô ấy đến, chắc chắn có gì đó đặc biệt nên ông lão mới chú ý kỹ vậy.
Lý Minh Châu lắc đầu nói: "Còn chưa xác định."
Cô ấy có chút gia sản, không cần vội vàng đi việc làm:
“Nhưng chắc sẽ mở một tiệm châm cứu an dưỡng.”
Vì cô ấy rành mấy thứ này.
Dương Thiếu Tế lập tức đồng ý: “Cái này được, bọn tôi sẽ đầu tư cho.”
Chờ thành đồng bạn hợp tác rồi anh ta có thể nói ra điều khó nói rồi.
Lúc này Hà tiên sinh đến hỏi:
“Cô Lý, có thể cho ta mượn xem châm cứu gia truyền nhà cô không?”
"Tôi đã công bố ra ngoài, tự nhiên ai đều có thể xem." Lý Minh Châu thản nhiên nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ đưa hình tới cho ông, như vậy dễ nhìn rõ hơn.”
Khi sự tình liên quan đến ích lợi của bản thân thì đầu óc của đa số người sẽ nhẹ hơn, tỉnh táo lại. Không ai dám nói đời này mình không bị bệnh, nếu có ngày mình gặp chuyện giống con trai hung thủ, bị bệnh mà không chữa được thì làm sao bây giờ?
Vì thế trên mạng lại ồn ào, gửi thư xin đừng dễ dàng bỏ qua hung thủ chất chồng thành núi. Bị người cố ý khống chế, dư luận lại bị những âm thanh này lấn át.
Mấy ngày tiếp theo nhiệt độ đề tài giảm xuống, truyền thông nhà nước rốt cuộc lên tiếng, tỏ vẻ nhất định sẽ trừng trị nghiêm khắc hung thủ, cũng thu thập ý kiến từ các nơi trong xã hội.
“Thì ra cậu muốn làm điều này.” Rốt cuộc Dương Thiếu Tế đã hiểu mục đích Lận Trực thuê thủy quân làm lớn chuyện.
Muốn đưa tới tai nhà nước.
“Thần hóa nghề nào đó quá mức vốn đã là một loại ti tiện."
“Hả?”
Lận Trực thấy đã đạt đến hiệu quả mình muốn thì thanh toán tiền cho thủy quân, đóng máy vi tính, nói:
“Nâng người ta lên bệ thần, khen ngợi bọn họ cao thượng, như vậy thì có thể áp bức họ một cách đương nhiên, không phải ti tiện thì là gì?”
Dương Thiếu Tế khẽ thở dài: “Được rồi, xem ra tôi còn phải học tập nhiều.”
Buổi tối, Lý Minh Châu mời hai người đến cửa hàng phía đối diện, vẻ mặt rung động nói với hai người và Thẩm Loan:
“Tôi đã xem tin tức, cảm ơn các người."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Minh Châu trước tiên cúi đầu hướng Thẩm Loan:
“Cảm ơn cô giúp tôi không còn bị lương tâm giày vò và dư luận làm buồn rầu.”
Cô ấy lại cúi người vái Lận Trực và Dương Thiếu Tế: “Cũng cảm ơn hai người giúp tôi làm được điều tôi muốn làm. Nếu không có các người thì tôi khó mà an toàn rút ra khỏi chuyện này.”
“Không có gì, chuyện nên làm thôi.”
“Tôi chỉ trả nợ ơn với bác sĩ Lý.”
Lận Trực và Thẩm Loan nói cùng lúc, nhìn về hướng đối phương.
Bốn mắt nhìn nhau, Lận Trực đoán 80% bài viết trên Weibo của Lý Minh Châu là cô gái này ra chủ ý.
Anh vươn tay ra:
“Mặc kệ trước kia như thế nào, tôi cảm thấy chúng ta có thể nhận thức lại. Xin chào, tôi là Lận Trực.”
Thẩm Loan vốn không muốn bắt tay, nhưng ngẫm lại anh ở bên kia đường, sau này phải tiếp xúc nhiều, thế là miễn cưỡng lắc nhẹ tay anh:
“Tôi tên Thẩm Thẩm.”
“Thẩm Thẩm*?” Lận Trực còn chưa nói chuyện Dương Thiếu Tế đã xen lời: “Tôi hoài nghi cô muốn ăn bớt bọn này và chú của bọn tôi.”
(*) Vì thẩm thẩm nghĩa là thím.
Thẩm Loan lườm anh ta:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thích thì gọi, không thì thôi.”
Cô nghiêng đầu hỏi ý định tương lai của Lý Minh Châu:
“Không làm bác sĩ thì sau này cô muốn làm gì?”
Cô nhớ Hà tiên sinh nhìn Lý Minh Châu rất chăm chú khi lần đầu tiên cô ấy đến, chắc chắn có gì đó đặc biệt nên ông lão mới chú ý kỹ vậy.
Lý Minh Châu lắc đầu nói: "Còn chưa xác định."
Cô ấy có chút gia sản, không cần vội vàng đi việc làm:
“Nhưng chắc sẽ mở một tiệm châm cứu an dưỡng.”
Vì cô ấy rành mấy thứ này.
Dương Thiếu Tế lập tức đồng ý: “Cái này được, bọn tôi sẽ đầu tư cho.”
Chờ thành đồng bạn hợp tác rồi anh ta có thể nói ra điều khó nói rồi.
Lúc này Hà tiên sinh đến hỏi:
“Cô Lý, có thể cho ta mượn xem châm cứu gia truyền nhà cô không?”
"Tôi đã công bố ra ngoài, tự nhiên ai đều có thể xem." Lý Minh Châu thản nhiên nói: “Đợi lát nữa tôi sẽ đưa hình tới cho ông, như vậy dễ nhìn rõ hơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro