Cửa Hàng Của Tôi Thông Qua Địa Phủ
Chương 46
Tiểu Thời Nhĩ Cá Tra Tra
2024-08-17 14:19:07
Ông lão vuốt râu, cười nói: "Vậy cảm ơn."
Mấy người lại tán gẫu một lúc, Lý Minh Châu nói đi về lấy hình, Dương Thiếu Tế và Lận Trực cũng từ biệt.
Sau khi về nhà, Dương Thiếu Tế thấy Lận Trực lặng im đi đến dưới đèn, giơ tay soi cái gì đó bèn hỏi:
“Sao thế?”
Lận Trực nhìn vết bầm nhỏ trên mu bàn tay, nhớ xúc cảm lạnh lẽo lúc tay hai người chạm nhau, sắc mặt của anh hơi thay đổi:
“Không có gì."
"Sau này cậu cách xa cửa hàng đối diện một chút." Lận Trực nhắc nhở Dương Thiếu Tế, tuy rằng hiện tại anh còn chưa xác định được rốt cuộc cửa hàng kia thế nào, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
"Tại sao?" Dương Thiếu Tế không hiểu, anh ta đùa giỡn nói: "Không lẽ cậu nhìn trúng em gái trong tiệm kia, nói như vậy để tôi đừng đi đào chân tường phải không. Haha, thôi được rồi, xuân tâm của Lận thiếu gia hiếm khi trỗi dậy, em gái kia tôi cam đoan không động vào."
"Nếu cậu muốn kinh nghiệm xã hội phong phú thêm một chút, cũng có thể đi thử xem." Lận Trực nhướng mày. "Bảo đảm sẽ khiến cậu vừa vui vừa sợ."
"Ái chà chà, sao tôi cảm thấy trong lời của cậu có ẩn ý nhỉ?" Nói đùa thì đùa, Dương Thiếu Tế vẫn nghe ra lời cảnh cáo trong giọng nói của bạn thân: "Tiệm kia có vấn đề gì sao?"
Lận Trực không trả lời câu hỏi: "Tôi đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi."
Thấy anh không muốn trả lời, Dương Thiếu Tế nhịn không được nhìn thoáng qua cửa hàng đối diện, đi theo Lận Trực ra cửa.
...
Tuy Lận Trực đã dặn dò Dương Thiếu Tế cách xa cửa hàng đó một chút, nhưng trùng hợp là không quá hai ngày, Dương Thiếu Tế đã không thể không đến cửa chào hỏi.
Nguyên nhân rất đơn giản, chút 'bệnh khó nói' của Dương Thiếu Tế đến bây giờ vẫn chưa có bác sĩ nào có thể trị, anh ta chỉ có thể gửi hy vọng vào Lý Minh Châu - người truyền thừa y bát của bác sĩ Lý.
Lúc trước tâm tình Lý Minh Châu không tốt lắm nên anh ta vẫn luôn không dám nhờ vả, hiện tại thấy Lý Minh Châu đã dần dần từ trong bóng tối thoát ra, vì vậy liền lén hướng cô ấy nhắc một chút về bệnh tình của mình.
Nhưng Lý Minh Châu lại tỏ vẻ cô ấy lực bất tòng tâm: "Tuy châm cứu này của tôi có hiệu quả kỳ diệu trên một số chứng bệnh nào đó, nhưng cậu thì không được. Cho dù là cha tôi còn sống, ông ấy cũng không thể giúp cậu."
"Được rồi." Tinh thần của Dương Thiếu Tế lập tức uể oải xuống: "Vậy tôi chỉ có thể đợi Liễu lão tiên sinh thôi."
Liễu lão tiên sinh được xem là thần y của Trung y hiện nay, nhưng hiện giờ tuổi tác của ông lão đã cao, rất ít khi xuất chẩn. Anh ta chỉ có thể hỏi thăm xem có thể tìm quan hệ hay không, để lão tiên sinh giúp anh ta chẩn bệnh một lần.
Đây là hy vọng cuối cùng của Dương Thiếu Tế.
Lý Minh Châu thấy anh ta như vậy, trong lòng cũng có chút áy náy. Trong khoảng thời gian này, Dương Thiếu Tế giúp cô ấy rất nhiều việc, vậy mà cô ấy lại không thể giúp anh ta trị bệnh trong người. "Thật xin lỗi, y thuật của tôi có hạn. Nhưng, nếu cậu nguyện ý, tôi có thể đi mời Hà tiên sinh giúp cậu xem một chút."
"Hà tiên sinh? Cô nói ông lão ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh?"
"Đúng vậy." Lý Minh Châu nói. "Nếu không phải hai ngày nay tôi vẫn luôn ở cùng với Hà tiên sinh hoàn thiện bản đồ châm cứu của mình, tôi cũng không biết ở trong góc hẻo lánh này còn ẩn giấu một nhân vật lợi hại như vậy."
Hai ngày trước, Hà tiên sinh bảo cô ấy đưa bản vẽ châm cứu cho ông lão xem, cô ấy vốn cho rằng ông lão chỉ là tò mò. Ai ngờ, ông lão vừa nhìn đã chỉ ra được chỗ mà bản đồ châm cứu kia chưa đủ hoàn thiện.
Lúc đầu cô ấy còn có chút không phục, nhưng sau khi ông lão thông qua y lý dẫn chứng ra cho cô ấy hiểu, tiếp đó còn để làm cho cô ấy trải nghiệm một lần, lúc đấy cô ấy mới thật sự tâm phục khẩu phục.
"Hà tiên sinh..." Dương Thiếu Tế nghĩ đến ông lão vẫn luôn ngồi trong góc đánh bài tú lơ khơ, đột nhiên vỗ đùi: "Mẹ nó, tôi nhớ ra rồi!"
Mấy người lại tán gẫu một lúc, Lý Minh Châu nói đi về lấy hình, Dương Thiếu Tế và Lận Trực cũng từ biệt.
Sau khi về nhà, Dương Thiếu Tế thấy Lận Trực lặng im đi đến dưới đèn, giơ tay soi cái gì đó bèn hỏi:
“Sao thế?”
Lận Trực nhìn vết bầm nhỏ trên mu bàn tay, nhớ xúc cảm lạnh lẽo lúc tay hai người chạm nhau, sắc mặt của anh hơi thay đổi:
“Không có gì."
"Sau này cậu cách xa cửa hàng đối diện một chút." Lận Trực nhắc nhở Dương Thiếu Tế, tuy rằng hiện tại anh còn chưa xác định được rốt cuộc cửa hàng kia thế nào, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
"Tại sao?" Dương Thiếu Tế không hiểu, anh ta đùa giỡn nói: "Không lẽ cậu nhìn trúng em gái trong tiệm kia, nói như vậy để tôi đừng đi đào chân tường phải không. Haha, thôi được rồi, xuân tâm của Lận thiếu gia hiếm khi trỗi dậy, em gái kia tôi cam đoan không động vào."
"Nếu cậu muốn kinh nghiệm xã hội phong phú thêm một chút, cũng có thể đi thử xem." Lận Trực nhướng mày. "Bảo đảm sẽ khiến cậu vừa vui vừa sợ."
"Ái chà chà, sao tôi cảm thấy trong lời của cậu có ẩn ý nhỉ?" Nói đùa thì đùa, Dương Thiếu Tế vẫn nghe ra lời cảnh cáo trong giọng nói của bạn thân: "Tiệm kia có vấn đề gì sao?"
Lận Trực không trả lời câu hỏi: "Tôi đói bụng rồi, đi ăn cơm thôi."
Thấy anh không muốn trả lời, Dương Thiếu Tế nhịn không được nhìn thoáng qua cửa hàng đối diện, đi theo Lận Trực ra cửa.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy Lận Trực đã dặn dò Dương Thiếu Tế cách xa cửa hàng đó một chút, nhưng trùng hợp là không quá hai ngày, Dương Thiếu Tế đã không thể không đến cửa chào hỏi.
Nguyên nhân rất đơn giản, chút 'bệnh khó nói' của Dương Thiếu Tế đến bây giờ vẫn chưa có bác sĩ nào có thể trị, anh ta chỉ có thể gửi hy vọng vào Lý Minh Châu - người truyền thừa y bát của bác sĩ Lý.
Lúc trước tâm tình Lý Minh Châu không tốt lắm nên anh ta vẫn luôn không dám nhờ vả, hiện tại thấy Lý Minh Châu đã dần dần từ trong bóng tối thoát ra, vì vậy liền lén hướng cô ấy nhắc một chút về bệnh tình của mình.
Nhưng Lý Minh Châu lại tỏ vẻ cô ấy lực bất tòng tâm: "Tuy châm cứu này của tôi có hiệu quả kỳ diệu trên một số chứng bệnh nào đó, nhưng cậu thì không được. Cho dù là cha tôi còn sống, ông ấy cũng không thể giúp cậu."
"Được rồi." Tinh thần của Dương Thiếu Tế lập tức uể oải xuống: "Vậy tôi chỉ có thể đợi Liễu lão tiên sinh thôi."
Liễu lão tiên sinh được xem là thần y của Trung y hiện nay, nhưng hiện giờ tuổi tác của ông lão đã cao, rất ít khi xuất chẩn. Anh ta chỉ có thể hỏi thăm xem có thể tìm quan hệ hay không, để lão tiên sinh giúp anh ta chẩn bệnh một lần.
Đây là hy vọng cuối cùng của Dương Thiếu Tế.
Lý Minh Châu thấy anh ta như vậy, trong lòng cũng có chút áy náy. Trong khoảng thời gian này, Dương Thiếu Tế giúp cô ấy rất nhiều việc, vậy mà cô ấy lại không thể giúp anh ta trị bệnh trong người. "Thật xin lỗi, y thuật của tôi có hạn. Nhưng, nếu cậu nguyện ý, tôi có thể đi mời Hà tiên sinh giúp cậu xem một chút."
"Hà tiên sinh? Cô nói ông lão ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh?"
"Đúng vậy." Lý Minh Châu nói. "Nếu không phải hai ngày nay tôi vẫn luôn ở cùng với Hà tiên sinh hoàn thiện bản đồ châm cứu của mình, tôi cũng không biết ở trong góc hẻo lánh này còn ẩn giấu một nhân vật lợi hại như vậy."
Hai ngày trước, Hà tiên sinh bảo cô ấy đưa bản vẽ châm cứu cho ông lão xem, cô ấy vốn cho rằng ông lão chỉ là tò mò. Ai ngờ, ông lão vừa nhìn đã chỉ ra được chỗ mà bản đồ châm cứu kia chưa đủ hoàn thiện.
Lúc đầu cô ấy còn có chút không phục, nhưng sau khi ông lão thông qua y lý dẫn chứng ra cho cô ấy hiểu, tiếp đó còn để làm cho cô ấy trải nghiệm một lần, lúc đấy cô ấy mới thật sự tâm phục khẩu phục.
"Hà tiên sinh..." Dương Thiếu Tế nghĩ đến ông lão vẫn luôn ngồi trong góc đánh bài tú lơ khơ, đột nhiên vỗ đùi: "Mẹ nó, tôi nhớ ra rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro