Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2
Mì Sợi, Xe Tr...
2024-08-27 12:06:18
Lộ Dao như cảm nhận được gì đó nên quay đầu lại. Nhìn thấy cậu ta, cô hơi ngạc nhiên: "Làm ồn đến cậu hả?"
Dada cứng đờ lắc đầu, tầm mắt dừng trên tay cô: "Cô đang cái gì vậy?"
Lộ Dao đứng dậy bật đèn lên. Ánh sáng mạnh nhức mắt xua tan những suy nghĩ kỳ quái theo bóng đêm mà đến.
Cơ thể đang căng thẳng của Dada chợt thả lỏng hơn một chút.
Lộ Dao chỉ chỉ xuống tầng rồi đè thấp giọng xuống: "Nếu cậu không ngủ được thì có thể đi từ đó xuống."
Dada do dự một chút rồi một mình đi xuống tầng. Rẽ trái rồi đi thẳng, sau đó cậu ta dừng lại trước một vách tường màu xanh xám.
Dada phát hiện ra ở đây có một cánh cửa vừa cho một người tí hon đi qua.
Phía sau cánh cửa bằng phẳng rộng rãi là một khoảng không. Bên cạnh tường chất đống mấy chồng gạch đá vuông vức, mấy cái ống dài chẳng biết có thể dùng làm gì và một bức tường đang xây dở.
Dada không biết bên cạnh phòng dành cho khách còn có một không gian to lớn đến vậy.
Bà chủ ngồi bên kia cúi đầu làm việc.
Trong lòng Dada toát lên một suy nghĩ kỳ quái, rằng nơi mà mấy người tí hon bọn họ đang nghỉ ngơi cứ như là đồ vật người khổng lồ tiện tay đặt trong sào huyệt vậy.
Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Dada mất ngủ đêm nay.
Dada đi rất lâu mới đến được bên cạnh Lộ Dao.
Lộ Dao đang cầm giấy nhám mài tấm ván, trong tay có một bản vẽ.
Dada cúi đầu quan sát, thấy màu của tờ giấy kỳ quái này trắng như tuyết, trông còn lớn hơn cả giường mà cậu ta ngủ, cũng mỏng hơn da thú mà bình thường bọn họ dùng.
Cậu ta không hiểu hình vẽ trên tờ giấy có ý nghĩa gì nhưng lại nhận ra ba con heo nhỏ trên đó là heo đỏ của bộ lạc bọn họ.
Dada lại hỏi lần nữa: "Cô đang làm gì vậy?
Lộ Dao ghép mấy tấm ván trong tay lại một chỗ rồi để lộ vẻ mặt hài lòng: "Tôi định làm một cái xe trượt tuyết nhỏ để lúc ba người quay về có thể dùng."
Nghe Munch kể lần trước trên đường về bộ lạc, cậu ta đã làm mất thức ăn nên cực kỳ chán nản. Lộ Dao bèn nghĩ đến cách dùng tấm ván và miếng kim loại làm thành một cái xe trượt tuyết mini. Vừa lúc bọn họ có ba con heo đỏ nên có thể dùng chúng như vật kéo xe luôn.
Dada không hiểu xe trượt tuyết là gì, cũng không hiểu tại sao Lộ Dao phải làm những thứ này nên đã vô thức hỏi ra vấn đề mà cậu ta để ý nhất: "Tại sao phải giúp chúng tôi làm những thứ này?"
Trong câu chuyện mà tộc trưởng kể, người khổng lồ vừa tàn ác vừa đáng sợ nên mới bị xóa sổ khỏi đại lục này.
Dada cảm thấy người khổng lồ trước mặt mình bây giờ đúng là to lớn đáng sợ như trong truyện đấy, nhưng không hề tàn ác như thế.
Lộ Dao: "Cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì cả. Tôi chỉ hy vọng mọi người có thể thuận lợi quay về bộ lạc rồi." Tiện thể đưa tin tức trong khe cây có gai có một khách sạn về luôn.
Dada lập tức cảm thấy người khổng lồ này còn dịu dàng và hiền lành hơn những gì cậu ta dự đoán.
Lộ Dao chuẩn bị vặn đinh ốc nên đã nhướng mày nhìn về phía Dada: "Cậu giúp tôi giữ cái này một chút được không?"
Dada hơi ngạc nhiên. Hoá ra người khổng lồ cũng cần sự giúp đỡ.
Cậu ta bèn đi tới trước mặt Lộ Dao, dùng hai tay cố gắng đỡ lấy tấm ván.
Lộ Dao lấy cái đinh ốc và tua vít tới, nhắm ngay lỗ nhỏ trên tấm ván mà vặn vào từng cái một.
Ước chừng mười phút sau, một chiếc xe trượt tuyết sang trọng phiên bản mini đã được lắp ráp hoàn chỉnh.
Lộ Dao bọc xe trượt tuyết lại bằng dây gai mịn bền chắc: "Có thể chỗ ngồi vẫn còn hơi cứng một chút. Để lát nữa tôi dùng sợi len đan cái đệm đặt lên nữa là ngồi sẽ cực kỳ mềm."
Dada trợn to hai mắt: "Sợi len là cái gì? Đan ghế ngồi như thế nào?"
Lộ Dao mở ngăn kéo lấy một cục len và kim đan ra biểu diễn ngay tại chỗ cho cậu ta xem.
Dada nằm trên cục len tròn tròn màu nâu, kề mặt lên đó cọ tới cọ lui: “Mềm quá đi mất."
Vóc dáng của tộc người tí hon là kiểu mini nên đệm ngồi cũng không lớn, thành ra Lộ Dao đan rất nhanh.
Cô làm hai miếng đệm len theo kích thước của xe trượt tuyết, lại xuyên sợi len qua bốn góc, cẩn thận cột vào chỗ ghế ngồi và chỗ dựa lưng. Phần tay vịn hai bên được buộc lại bằng một vòng len để chống trơn.
Lộ Dao chỉ chỉ cái đệm: "Cậu ngồi lên thử xem."
Dada cứng đờ lắc đầu, tầm mắt dừng trên tay cô: "Cô đang cái gì vậy?"
Lộ Dao đứng dậy bật đèn lên. Ánh sáng mạnh nhức mắt xua tan những suy nghĩ kỳ quái theo bóng đêm mà đến.
Cơ thể đang căng thẳng của Dada chợt thả lỏng hơn một chút.
Lộ Dao chỉ chỉ xuống tầng rồi đè thấp giọng xuống: "Nếu cậu không ngủ được thì có thể đi từ đó xuống."
Dada do dự một chút rồi một mình đi xuống tầng. Rẽ trái rồi đi thẳng, sau đó cậu ta dừng lại trước một vách tường màu xanh xám.
Dada phát hiện ra ở đây có một cánh cửa vừa cho một người tí hon đi qua.
Phía sau cánh cửa bằng phẳng rộng rãi là một khoảng không. Bên cạnh tường chất đống mấy chồng gạch đá vuông vức, mấy cái ống dài chẳng biết có thể dùng làm gì và một bức tường đang xây dở.
Dada không biết bên cạnh phòng dành cho khách còn có một không gian to lớn đến vậy.
Bà chủ ngồi bên kia cúi đầu làm việc.
Trong lòng Dada toát lên một suy nghĩ kỳ quái, rằng nơi mà mấy người tí hon bọn họ đang nghỉ ngơi cứ như là đồ vật người khổng lồ tiện tay đặt trong sào huyệt vậy.
Có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Dada mất ngủ đêm nay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dada đi rất lâu mới đến được bên cạnh Lộ Dao.
Lộ Dao đang cầm giấy nhám mài tấm ván, trong tay có một bản vẽ.
Dada cúi đầu quan sát, thấy màu của tờ giấy kỳ quái này trắng như tuyết, trông còn lớn hơn cả giường mà cậu ta ngủ, cũng mỏng hơn da thú mà bình thường bọn họ dùng.
Cậu ta không hiểu hình vẽ trên tờ giấy có ý nghĩa gì nhưng lại nhận ra ba con heo nhỏ trên đó là heo đỏ của bộ lạc bọn họ.
Dada lại hỏi lần nữa: "Cô đang làm gì vậy?
Lộ Dao ghép mấy tấm ván trong tay lại một chỗ rồi để lộ vẻ mặt hài lòng: "Tôi định làm một cái xe trượt tuyết nhỏ để lúc ba người quay về có thể dùng."
Nghe Munch kể lần trước trên đường về bộ lạc, cậu ta đã làm mất thức ăn nên cực kỳ chán nản. Lộ Dao bèn nghĩ đến cách dùng tấm ván và miếng kim loại làm thành một cái xe trượt tuyết mini. Vừa lúc bọn họ có ba con heo đỏ nên có thể dùng chúng như vật kéo xe luôn.
Dada không hiểu xe trượt tuyết là gì, cũng không hiểu tại sao Lộ Dao phải làm những thứ này nên đã vô thức hỏi ra vấn đề mà cậu ta để ý nhất: "Tại sao phải giúp chúng tôi làm những thứ này?"
Trong câu chuyện mà tộc trưởng kể, người khổng lồ vừa tàn ác vừa đáng sợ nên mới bị xóa sổ khỏi đại lục này.
Dada cảm thấy người khổng lồ trước mặt mình bây giờ đúng là to lớn đáng sợ như trong truyện đấy, nhưng không hề tàn ác như thế.
Lộ Dao: "Cũng không có nguyên nhân đặc biệt gì cả. Tôi chỉ hy vọng mọi người có thể thuận lợi quay về bộ lạc rồi." Tiện thể đưa tin tức trong khe cây có gai có một khách sạn về luôn.
Dada lập tức cảm thấy người khổng lồ này còn dịu dàng và hiền lành hơn những gì cậu ta dự đoán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Dao chuẩn bị vặn đinh ốc nên đã nhướng mày nhìn về phía Dada: "Cậu giúp tôi giữ cái này một chút được không?"
Dada hơi ngạc nhiên. Hoá ra người khổng lồ cũng cần sự giúp đỡ.
Cậu ta bèn đi tới trước mặt Lộ Dao, dùng hai tay cố gắng đỡ lấy tấm ván.
Lộ Dao lấy cái đinh ốc và tua vít tới, nhắm ngay lỗ nhỏ trên tấm ván mà vặn vào từng cái một.
Ước chừng mười phút sau, một chiếc xe trượt tuyết sang trọng phiên bản mini đã được lắp ráp hoàn chỉnh.
Lộ Dao bọc xe trượt tuyết lại bằng dây gai mịn bền chắc: "Có thể chỗ ngồi vẫn còn hơi cứng một chút. Để lát nữa tôi dùng sợi len đan cái đệm đặt lên nữa là ngồi sẽ cực kỳ mềm."
Dada trợn to hai mắt: "Sợi len là cái gì? Đan ghế ngồi như thế nào?"
Lộ Dao mở ngăn kéo lấy một cục len và kim đan ra biểu diễn ngay tại chỗ cho cậu ta xem.
Dada nằm trên cục len tròn tròn màu nâu, kề mặt lên đó cọ tới cọ lui: “Mềm quá đi mất."
Vóc dáng của tộc người tí hon là kiểu mini nên đệm ngồi cũng không lớn, thành ra Lộ Dao đan rất nhanh.
Cô làm hai miếng đệm len theo kích thước của xe trượt tuyết, lại xuyên sợi len qua bốn góc, cẩn thận cột vào chỗ ghế ngồi và chỗ dựa lưng. Phần tay vịn hai bên được buộc lại bằng một vòng len để chống trơn.
Lộ Dao chỉ chỉ cái đệm: "Cậu ngồi lên thử xem."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro