Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2
Người Tí Hon...
2024-08-27 12:06:18
Lộ Dao đẩy cửa ra, đập vào mắt là một không gian trắng xóa.
Nơi này chỉ có núi xa hoang dã, không còn là cảnh tượng quen thuộc của khu phố thương mại nữa.
Có ba mặt trăng treo ngược trên bầu trời, cái sau còn bự hơn cái trước. Mặt trăng lớn nhất gần đến nỗi cứ như giơ tay ra là có thể chạm đến vậy.
Lộ Dao hơi khựng lại rồi cất bước đi ra ngoài.
Dưới chân cô chợt vang lên tiếng động vang dội. Hoá ra là tuyết đọng.
Ánh trăng màu bạc rải xuống mặt đất phủ đầy tuyết, làm nhòe đi đường viền trắng xám của khung cảnh xung quanh khiến nó trông càng hoang vắng và tĩnh lặng.
Đây là thế giới cuối cùng, cũng là dị giới thứ bảy được liên thông với cửa hàng của Lộ Dao.
Khoảng một năm trước, Lộ Dao vô tình bị ràng buộc với hệ thống hiện thực hóa ước mơ kinh doanh ở dị giới, cũng được thừa kế một khu phố thương mại bị bỏ hoang.
Hệ thống hiện thực hóa giấc mơ tuyên bố Lộ Dao đã ràng buộc với nó vì cô có một ước mơ.
Vì để thực hiện ước mơ này, Lộ Dao phải không ngừng đi tới dị giới để mở cửa hàng, đồng thời phải hoàn thành cả nhiệm vụ hệ thống giao cho.
Chỉ là Lộ Dao bị mất một phần trí nhớ nên không nhớ nguyên nhân và quá trình ràng buộc với hệ thống hiện thực hóa ước mơ, cũng quên luôn cả ước mơ của bản thân.
Sau đó, cô tiêu hao gần một năm để thành công mở sáu cửa hàng ở sáu thế giới khác nhau. Trong đó có cửa hàng đồ ăn nhanh, tiệm nail, cửa hàng Blind Box, cửa hàng Lông Xù, rạp chiếu phim vượt thời không và Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ có năng lực mở Tinh Môn thời không, để cửa hàng của Lộ Dao có thể tồn tại ở khe hở không gian chồng lên nhau giữa thế giới mà cô sinh hoạt và dị thế.
Lúc Tinh Môn đóng mở, thời gian và không gian của thế giới bên ngoài cũng thay đổi theo suy nghĩ của bà chủ.
Bà chủ có thể qua lại tự do giữa thế giới của mình và dị thế. Cửa hàng do bà chủ mở cũng có thể đồng thời xuất hiện ở cả hai thế giới.
Chỉ là đối tượng chủ yếu mà những cửa hàng này phục vụ là khách hàng đến từ các thế giới đó.
Mà trước mắt, Lộ Dao đang chuẩn bị mở một cửa hàng mới ở dị thế được gọi là "Thế giới tận cùng" này nhờ vào manh mối được đưa ra.
Cô đi theo sau một đứa trẻ con chừng khoảng bốn, năm tuổi, làn da trắng lạnh như tuyết, mái tóc ngắn màu bạc, con ngươi đỏ tươi, mặc dù còn non nớt nhưng trông có vẻ không tầm thường.
Người bạn nhỏ này tên là Lộ Bất Độc, gần một tuổi.
Ngài là một sự tồn tại gần giống như thần linh, thế mà bây giờ lại bằng lòng làm vệ sĩ cho bà chủ.
Lộ Bất Độc chạy mấy bước đuổi kịp Lộ Dao rồi nắm tay cô: "Mẹ phải mở cửa hàng ở chỗ này sao?"
Trên tấm bảng hiệu treo trước cửa hàng mới có viết mấy chữ "Khách sạn Lộ Dao".
Lộ Dao: "Thế giới tận cùng khiến người ta cứ có cảm giác đã trải qua quá nhiều rồi nên rất cô đơn, không có nơi nào để về. Mặc dù khách sạn không bằng nhà nhưng tóm lại cũng đủ để nghỉ chân rồi."
Lộ Dao xoay người lại, quan sát tấm bảng hiệu mới dưới ánh trăng.
Từ bên ngoài khu phố thương mại nhìn vào thì tấm bảng hiệu được viết bằng chữ Hán.
Còn tới nơi này thì chữ viết trên đó lại biến thành dáng vẻ kỳ dị quái lạ. Chỉ là có hệ thống ở đó nên chữ viết và ngôn ngữ dị thế không phải là trở ngại của cô.
Ở trong mắt Lộ Dao lúc này, mấy chữ viết kỳ quái kia vẫn có nghĩa là "Khách sạn Lộ Dao".
Lần này manh mối nhắc nhở khá trừu tượng, chỉ có bốn chữ "Thế giới tận cùng".
Bằng kinh nghiệm của mình, Lộ Dao suy tưởng đến mấy khả năng, cuối cùng vẫn quyết định chọn phương án "Mở khách sạn".
Cửa hàng ở dị thế đầu tiên của cô được khách gọi là "Quán cơm nhỏ ở thế giới tận cùng". Bây giờ cô mở thêm một "Khách sạn nhỏ ở thế giới tận cùng" nữa cho cân bằng hai đầu khu phố thương mại.
Bất Độc cái hiểu cái không thật thà nói: "Nhưng mà gần đây không có hơi thở con người."
Nơi này chỉ có núi xa hoang dã, không còn là cảnh tượng quen thuộc của khu phố thương mại nữa.
Có ba mặt trăng treo ngược trên bầu trời, cái sau còn bự hơn cái trước. Mặt trăng lớn nhất gần đến nỗi cứ như giơ tay ra là có thể chạm đến vậy.
Lộ Dao hơi khựng lại rồi cất bước đi ra ngoài.
Dưới chân cô chợt vang lên tiếng động vang dội. Hoá ra là tuyết đọng.
Ánh trăng màu bạc rải xuống mặt đất phủ đầy tuyết, làm nhòe đi đường viền trắng xám của khung cảnh xung quanh khiến nó trông càng hoang vắng và tĩnh lặng.
Đây là thế giới cuối cùng, cũng là dị giới thứ bảy được liên thông với cửa hàng của Lộ Dao.
Khoảng một năm trước, Lộ Dao vô tình bị ràng buộc với hệ thống hiện thực hóa ước mơ kinh doanh ở dị giới, cũng được thừa kế một khu phố thương mại bị bỏ hoang.
Hệ thống hiện thực hóa giấc mơ tuyên bố Lộ Dao đã ràng buộc với nó vì cô có một ước mơ.
Vì để thực hiện ước mơ này, Lộ Dao phải không ngừng đi tới dị giới để mở cửa hàng, đồng thời phải hoàn thành cả nhiệm vụ hệ thống giao cho.
Chỉ là Lộ Dao bị mất một phần trí nhớ nên không nhớ nguyên nhân và quá trình ràng buộc với hệ thống hiện thực hóa ước mơ, cũng quên luôn cả ước mơ của bản thân.
Sau đó, cô tiêu hao gần một năm để thành công mở sáu cửa hàng ở sáu thế giới khác nhau. Trong đó có cửa hàng đồ ăn nhanh, tiệm nail, cửa hàng Blind Box, cửa hàng Lông Xù, rạp chiếu phim vượt thời không và Trung tâm bổ túc trẻ em của Lộ Dao.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ có năng lực mở Tinh Môn thời không, để cửa hàng của Lộ Dao có thể tồn tại ở khe hở không gian chồng lên nhau giữa thế giới mà cô sinh hoạt và dị thế.
Lúc Tinh Môn đóng mở, thời gian và không gian của thế giới bên ngoài cũng thay đổi theo suy nghĩ của bà chủ.
Bà chủ có thể qua lại tự do giữa thế giới của mình và dị thế. Cửa hàng do bà chủ mở cũng có thể đồng thời xuất hiện ở cả hai thế giới.
Chỉ là đối tượng chủ yếu mà những cửa hàng này phục vụ là khách hàng đến từ các thế giới đó.
Mà trước mắt, Lộ Dao đang chuẩn bị mở một cửa hàng mới ở dị thế được gọi là "Thế giới tận cùng" này nhờ vào manh mối được đưa ra.
Cô đi theo sau một đứa trẻ con chừng khoảng bốn, năm tuổi, làn da trắng lạnh như tuyết, mái tóc ngắn màu bạc, con ngươi đỏ tươi, mặc dù còn non nớt nhưng trông có vẻ không tầm thường.
Người bạn nhỏ này tên là Lộ Bất Độc, gần một tuổi.
Ngài là một sự tồn tại gần giống như thần linh, thế mà bây giờ lại bằng lòng làm vệ sĩ cho bà chủ.
Lộ Bất Độc chạy mấy bước đuổi kịp Lộ Dao rồi nắm tay cô: "Mẹ phải mở cửa hàng ở chỗ này sao?"
Trên tấm bảng hiệu treo trước cửa hàng mới có viết mấy chữ "Khách sạn Lộ Dao".
Lộ Dao: "Thế giới tận cùng khiến người ta cứ có cảm giác đã trải qua quá nhiều rồi nên rất cô đơn, không có nơi nào để về. Mặc dù khách sạn không bằng nhà nhưng tóm lại cũng đủ để nghỉ chân rồi."
Lộ Dao xoay người lại, quan sát tấm bảng hiệu mới dưới ánh trăng.
Từ bên ngoài khu phố thương mại nhìn vào thì tấm bảng hiệu được viết bằng chữ Hán.
Còn tới nơi này thì chữ viết trên đó lại biến thành dáng vẻ kỳ dị quái lạ. Chỉ là có hệ thống ở đó nên chữ viết và ngôn ngữ dị thế không phải là trở ngại của cô.
Ở trong mắt Lộ Dao lúc này, mấy chữ viết kỳ quái kia vẫn có nghĩa là "Khách sạn Lộ Dao".
Lần này manh mối nhắc nhở khá trừu tượng, chỉ có bốn chữ "Thế giới tận cùng".
Bằng kinh nghiệm của mình, Lộ Dao suy tưởng đến mấy khả năng, cuối cùng vẫn quyết định chọn phương án "Mở khách sạn".
Cửa hàng ở dị thế đầu tiên của cô được khách gọi là "Quán cơm nhỏ ở thế giới tận cùng". Bây giờ cô mở thêm một "Khách sạn nhỏ ở thế giới tận cùng" nữa cho cân bằng hai đầu khu phố thương mại.
Bất Độc cái hiểu cái không thật thà nói: "Nhưng mà gần đây không có hơi thở con người."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro