Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2
Tôi... Tôi Muốn...
2024-08-27 12:06:18
Thời tiết hôm nay thật sự rất đẹp. Ánh mặt trời chói chang xuyên qua rèm cửa sổ ào vào phòng. Cam Lịch lăn lộn mè nheo trên giường một hồi lâu rồi lật một vòng vén chăn lên, chạy đến đứng sau rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Tối hôm qua cô ấy không để ý đến phòng này có cửa sổ. Bên ngoài trông rất lạ lùng, không phải tuyết trắng trùng điệp vô tận mà là những tòa nhà cao lớn san sát nhau.
Cam Lịch chợt kéo rèm cửa ra, nằm bò lên ô cửa sổ.
Đây không phải là bộ lạc của tộc người tí hon.
Trong mắt cô ấy hiện lên vẻ ngạc nhiên hoảng hốt. Đột nhiên cô ấy cúi đầu xuống đập mắt vào một hàng thực vật xanh rì đang lắc lư đón gió. Con ngươi cô ấy chợt run lên.
Hoa đẹp quá.
Nỗi kinh hoàng không biết tên bị cảnh đẹp này an ủi. Cam Lịch xoay người thay lại quần áo của mình rồi mở cửa đi ra ngoài.
Không thấy hai người khổng lồ kia đâu, chỉ có mỗi người khổng lồ tối hôm qua tiếp đón cô ấy là đang loay hoay bận rộn.
Nghe thấy động tĩnh, Lộ Dao quay đầu lại khẽ mỉm cười hỏi Cam Lịch: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Cam Lịch rụt rè gật đầu rồi chỉ vào trong phòng nói: "Tôi nhìn thấy bên ngoài có toà nhà lớn và... hoa xinh đẹp."
Lộ Dao: "À, đừng sợ, đó là chỗ chúng tôi đấy, cũng giống với bộ lạc các cô vậy."
Cam Lịch: "Cho nên từ trước đến giờ, người khổng lồ các cô vẫn luôn ở đây à?"
Lộ Dao: "Trước kia chúng tôi vốn sống ở một vùng núi sâu rất vắng vẻ, gần đây mới dọn tới nơi này. Chúng tôi cũng muốn đi tìm một số người cùng tộc nhưng kết quả là không thấy chút dấu vết gì, trái lại lại gặp được người tí hon đến từ bộ lạc Heo Đỏ."
Cam Lịch trợn to hai mắt, nghĩ thầm trong lòng rằng cả nhà người khổng lồ này ở trong núi lâu quá nên ngay cả việc người trong tộc mình đã biến mất cũng không biết.
Cô ấy nhớ tới câu chuyện mà người bề trên trong tộc đã từng kể, lại cảm thấy hình như không giống với người khổng lồ trước mắt này lắm.
Chỉ là Cam Lịch có cảm giác như thế thôi chứ không thể nào so sánh được.
Cô ấy xoay người đi xuống dưới, nằm bò lên cửa sổ tầng một nhìn ra bên ngoài: "Lạ thật đấy. Tại sao tối hôm qua tôi không nhìn thấy những tòa nhà này?"
Nhà to như vậy, cho dù có bóng đêm che giấu thì cô ấy cũng không thể nào hoàn toàn không phát hiện ra được.
Lộ Dao không hề có chút áp lực nào bổ sung thêm: "Đây là kỹ năng trời cho của tộc chúng tôi. Đó là có thể che giấu lãnh địa của mình như ý muốn, chỉ có người cùng tộc mới có thể ra vào bất cứ lúc nào. Chỉ là những toà nhà đó không hề biến mất, cách một bức tường đặc biệt thì tộc người tí hon cũng có thể nhìn thấy."
Người tí hon Nitraan phân tán ở khắp mọi nơi trên đại lục Nitraan. Bộ lạc nào cũng có kỹ thuật bí truyền được truyền từ đời này sang đời khác.
Nhưng tộc người tí hon đều có chung một kỹ năng trời cho đó là kết kén. Đây là phương pháp mà bọn họ dùng để bảo vệ tính mạng ở thời điểm nguy nan nhất.
Người khổng lồ cũng có kỹ năng đặc biệt để bảo vệ bản thân giống tộc người tí hon. Điều này vừa lúc chứng minh rằng bọn họ cũng được thần linh của mảnh đất này che chở.
Sau khi nhận được đáp án cho câu hỏi trong lòng, Cam Lịch lại nhìn Lộ Dao. Lần này nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy đã tan biến hết, chỉ còn lại sự thân thiết.
Hoá ra người khổng lồ thật sự không hề đáng sợ chút nào, còn vừa khéo tay vừa dễ nói chuyện nữa chứ.
"Ùng ục..."
Cam Lịch lúng túng che bụng.
Lộ Dao gật đầu: "Bữa sáng đã được chuẩn bị xong. Cô muốn ăn ở đây hay về phòng ăn?"
Cam Lịch lắc đầu: "Hôm nay tôi muốn xuống dưới này ăn."
Hôm nay đẹp trời, lại vừa được nghỉ ngơi tốt nên tâm trạng cô ấy lúc này cũng rất tốt.
Một thân một mình đi quãng đường xa xôi mệt nhọc nên bây giờ cô ấy bỗng không muốn lẻ loi ở trong phòng một mình nữa.
Hôm nay tiệm nail có khách hẹn trước tới lấy hàng, nên sau khi ăn sáng xong, Harold quay về trông coi tiệm nail. Còn Bất Độc thì đi qua cửa hàng Lông Xù cách vách.
Tối hôm qua cô ấy không để ý đến phòng này có cửa sổ. Bên ngoài trông rất lạ lùng, không phải tuyết trắng trùng điệp vô tận mà là những tòa nhà cao lớn san sát nhau.
Cam Lịch chợt kéo rèm cửa ra, nằm bò lên ô cửa sổ.
Đây không phải là bộ lạc của tộc người tí hon.
Trong mắt cô ấy hiện lên vẻ ngạc nhiên hoảng hốt. Đột nhiên cô ấy cúi đầu xuống đập mắt vào một hàng thực vật xanh rì đang lắc lư đón gió. Con ngươi cô ấy chợt run lên.
Hoa đẹp quá.
Nỗi kinh hoàng không biết tên bị cảnh đẹp này an ủi. Cam Lịch xoay người thay lại quần áo của mình rồi mở cửa đi ra ngoài.
Không thấy hai người khổng lồ kia đâu, chỉ có mỗi người khổng lồ tối hôm qua tiếp đón cô ấy là đang loay hoay bận rộn.
Nghe thấy động tĩnh, Lộ Dao quay đầu lại khẽ mỉm cười hỏi Cam Lịch: "Tối hôm qua ngủ có ngon không?"
Cam Lịch rụt rè gật đầu rồi chỉ vào trong phòng nói: "Tôi nhìn thấy bên ngoài có toà nhà lớn và... hoa xinh đẹp."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Dao: "À, đừng sợ, đó là chỗ chúng tôi đấy, cũng giống với bộ lạc các cô vậy."
Cam Lịch: "Cho nên từ trước đến giờ, người khổng lồ các cô vẫn luôn ở đây à?"
Lộ Dao: "Trước kia chúng tôi vốn sống ở một vùng núi sâu rất vắng vẻ, gần đây mới dọn tới nơi này. Chúng tôi cũng muốn đi tìm một số người cùng tộc nhưng kết quả là không thấy chút dấu vết gì, trái lại lại gặp được người tí hon đến từ bộ lạc Heo Đỏ."
Cam Lịch trợn to hai mắt, nghĩ thầm trong lòng rằng cả nhà người khổng lồ này ở trong núi lâu quá nên ngay cả việc người trong tộc mình đã biến mất cũng không biết.
Cô ấy nhớ tới câu chuyện mà người bề trên trong tộc đã từng kể, lại cảm thấy hình như không giống với người khổng lồ trước mắt này lắm.
Chỉ là Cam Lịch có cảm giác như thế thôi chứ không thể nào so sánh được.
Cô ấy xoay người đi xuống dưới, nằm bò lên cửa sổ tầng một nhìn ra bên ngoài: "Lạ thật đấy. Tại sao tối hôm qua tôi không nhìn thấy những tòa nhà này?"
Nhà to như vậy, cho dù có bóng đêm che giấu thì cô ấy cũng không thể nào hoàn toàn không phát hiện ra được.
Lộ Dao không hề có chút áp lực nào bổ sung thêm: "Đây là kỹ năng trời cho của tộc chúng tôi. Đó là có thể che giấu lãnh địa của mình như ý muốn, chỉ có người cùng tộc mới có thể ra vào bất cứ lúc nào. Chỉ là những toà nhà đó không hề biến mất, cách một bức tường đặc biệt thì tộc người tí hon cũng có thể nhìn thấy."
Người tí hon Nitraan phân tán ở khắp mọi nơi trên đại lục Nitraan. Bộ lạc nào cũng có kỹ thuật bí truyền được truyền từ đời này sang đời khác.
Nhưng tộc người tí hon đều có chung một kỹ năng trời cho đó là kết kén. Đây là phương pháp mà bọn họ dùng để bảo vệ tính mạng ở thời điểm nguy nan nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người khổng lồ cũng có kỹ năng đặc biệt để bảo vệ bản thân giống tộc người tí hon. Điều này vừa lúc chứng minh rằng bọn họ cũng được thần linh của mảnh đất này che chở.
Sau khi nhận được đáp án cho câu hỏi trong lòng, Cam Lịch lại nhìn Lộ Dao. Lần này nỗi sợ hãi trong lòng cô ấy đã tan biến hết, chỉ còn lại sự thân thiết.
Hoá ra người khổng lồ thật sự không hề đáng sợ chút nào, còn vừa khéo tay vừa dễ nói chuyện nữa chứ.
"Ùng ục..."
Cam Lịch lúng túng che bụng.
Lộ Dao gật đầu: "Bữa sáng đã được chuẩn bị xong. Cô muốn ăn ở đây hay về phòng ăn?"
Cam Lịch lắc đầu: "Hôm nay tôi muốn xuống dưới này ăn."
Hôm nay đẹp trời, lại vừa được nghỉ ngơi tốt nên tâm trạng cô ấy lúc này cũng rất tốt.
Một thân một mình đi quãng đường xa xôi mệt nhọc nên bây giờ cô ấy bỗng không muốn lẻ loi ở trong phòng một mình nữa.
Hôm nay tiệm nail có khách hẹn trước tới lấy hàng, nên sau khi ăn sáng xong, Harold quay về trông coi tiệm nail. Còn Bất Độc thì đi qua cửa hàng Lông Xù cách vách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro