Cửa Hàng Kinh Doanh Ở Dị Giới - Phần 2
Trạch Duyên Ca...
2024-08-27 12:06:18
Nói thật thì lần cuối cùng đi vệ sinh chung cả đám là hồi cấp ba, đi làm còn đi vệ sinh chung, quả thật khá giống nghỉ giữa giờ lúc đi học.
Chỉ là không ngờ sẽ gặp bà chủ, cứ tưởng sẽ bị nói, mấy thanh niên về tới phòng tăng ca rồi vẫn nói về chuyện này.
Thời Diên không ra ngoài, đen mặt ngẩng đầu: “Đi vệ sinh thôi mà đi hết ba ngày, đừng phí lời nữa, làm việc mau lên!”
Một nhân viên nhét Hùng An An vào lòng Thời Diên: “Anh cả à, anh như vậy là tăng ca tới mất trí rồi ấy, không tốt cho sức khỏe đâu, hít gấu trúc thả lỏng tí đi.”
Thời Diên thật sự buông tay ôm lấy Hùng An An, nhắc nhở họ: “Đừng nghĩ thời gian nhiều thì chơi đùa, làm xong cái này sớm, buổi tối còn có thể đến cửa hàng kế bên ngâm suối nước nóng uống chút rượu.” Dù sao cũng có người đưa đón, cũng không lái xe.
Suối nước nóng!!! Còn có phúc lợi này nữa hả?
Thời Diên: “Quên nói, rạp chiếu phim kế bên có phim thực tế ảo.”
Thực tế ảo?
Trời đất trời đất trời đất!
Cuối cùng nhân viên không còn tán gẫu lười biếng nữa, buổi sáng làm việc xong, buổi chiều đến cửa hàng Lông Xù nựng hải cẩu ăn hải sản trước rồi ra ngoài xem phim, buổi tối lại đi ngâm suối nước nóng.
Cuối tuần tăng ca: ?
Nghỉ dưỡng không đồng, tiện thể tăng ca: ✓
...
Chính giữa tầng bốn quán net có một bệ đá đen thui. Lộ Dao lại lấy hạt giống Tu Di trống kia ra lần nữa, để lên bệ đá.
Hạt giống hình elip màu vàng không tiếp xúc bệ đá mà lơ lửng cách bệ đá khoảng một nắm tay.
Lộ Dao lấy ba-toong đen láy ra gõ nhẹ nó một cái, sương mỏng bay lan ra bốn phương dần bao phủ tầng bốn và tầng năm.
Trì Cửu Mộng nhìn dáo dác xung quanh, ánh mắt không thể khống chế nhìn lên tay Lộ Dao.
Đoản trượng đen láy trong tay cô toát ra một hơi thở vô cùng đáng sợ kỳ dị, hoàn toàn không giống pháp khí của một tu sĩ Kim Đan kỳ có thể điều khiển.
Lộ Dao chú ý thấy ánh mắt của nàng ấy bèn giơ đoản trượng trong tay lên: “Đây là pháp khí bản mệnh của tôi “trượng Quy Giới”.”
Trì Cửu Mộng không kìm được lắc đầu: “Trông giống pháp khí nhưng hơi lạ.”
Lộ Dao cười mà không nói.
Thứ trong tay cô quả thật không phải pháp khí.
Lộ Dao ở trong kính Thanh Tâm đọc được hơn mấy chục ngàn cuốn sách, biết được rất nhiều pháp thuật độc đáo, có thêm kiến thức và cũng có vài sự tưởng tượng cụ thể về sức mạnh.
Tu tiên đối với cô mà nói, hiệu quả thấp còn mất thời gian.
Khi cô hoàn thành xong nhiệm vụ ở thế giới này, đến một thế giới khác lại phải học tập một quy luật sức mạnh mới lần nữa mới có thể tự bảo vệ bản thân, điều này rất vô lý, còn làm chậm tiến độ cô mở cửa hàng làm nhiệm vụ.
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đã từng tiết lộ một lần, rằng cô tích lũy nguyện lực nhờ làm nhiệm vụ.
Nguyện lực là sức mạnh giúp bà chủ thực hiện nguyện vọng, nguyện lực càng nhiều cô sẽ càng mạnh.
Lộ Dao bỗng dưng nghĩ ra cách này khi ở trong gương Thanh Tâm, thử coi nguyện lực là nền tảng, thông qua con đường Cầu Đạo của tu sĩ, khám phá ra được quy luật sức mạnh thuộc về riêng cô.
Cô quy đổi tất cả sức mạnh mà bản thân sở hữu thành nguyện lực, cô có thể dùng nguyện lực để sử dụng các kỹ năng như ảo thuật, ma pháp, siêu năng lực, tiên pháp, lập tức có được cây trượng Quy Giới này.
Thân trượng trên to dưới nhỏ, phần chuôi có một khối nhô lên, khắc tượng thần hai mặt mờ ảo, cả người đen láy còn có sương mù đen che phủ nên nhìn không rõ dung mạo.
Trì Cửu Mộng chỉ thấy càng nhìn pháp khí này càng thấy khó chịu, nhìn lâu sẽ vô thức cúi người dập đầu, thế là nàng ấy nhìn hai cái rồi nhìn sang nơi khác, lại không nhịn được nói: “Nếu đã có pháp khí, hà cớ gì phải dùng đến ta?”
Lộ Dao: “Bận việc quán, ảo cảnh này cũng lớn, một mình tôi làm không xuể.”
Cô cầm đoản trượng trong tay, một xấp giấy xuất hiện lơ lửng trước mắt Trì Cửu Mộng.
Trì Cửu Mộng ngạc nhiên: “Đây cũng được tính là một ảo cảnh sao?” Này tương đương với xây ra một lục giới luôn rồi ấy!
Ý của Lộ Dao rất đơn giản, cô không những muốn làm một trò chơi mà còn muốn lấy thế giới trong trò chơi đó ra, rồi bỏ vào hạt giống không gian của cô.
Đến khi đó hình thức này sẽ trở thành hình thức đặc thù được mở bởi quán Internet Cafe vượt thời không-- Hình thức tu chân thực tế ảo.
Không những là khách của đại lục Phù Thế mà nhân viên và khách hàng của khu phố thương mại cũng có thể tạo tài khoản để trải nghiệm.
Chỉ là không ngờ sẽ gặp bà chủ, cứ tưởng sẽ bị nói, mấy thanh niên về tới phòng tăng ca rồi vẫn nói về chuyện này.
Thời Diên không ra ngoài, đen mặt ngẩng đầu: “Đi vệ sinh thôi mà đi hết ba ngày, đừng phí lời nữa, làm việc mau lên!”
Một nhân viên nhét Hùng An An vào lòng Thời Diên: “Anh cả à, anh như vậy là tăng ca tới mất trí rồi ấy, không tốt cho sức khỏe đâu, hít gấu trúc thả lỏng tí đi.”
Thời Diên thật sự buông tay ôm lấy Hùng An An, nhắc nhở họ: “Đừng nghĩ thời gian nhiều thì chơi đùa, làm xong cái này sớm, buổi tối còn có thể đến cửa hàng kế bên ngâm suối nước nóng uống chút rượu.” Dù sao cũng có người đưa đón, cũng không lái xe.
Suối nước nóng!!! Còn có phúc lợi này nữa hả?
Thời Diên: “Quên nói, rạp chiếu phim kế bên có phim thực tế ảo.”
Thực tế ảo?
Trời đất trời đất trời đất!
Cuối cùng nhân viên không còn tán gẫu lười biếng nữa, buổi sáng làm việc xong, buổi chiều đến cửa hàng Lông Xù nựng hải cẩu ăn hải sản trước rồi ra ngoài xem phim, buổi tối lại đi ngâm suối nước nóng.
Cuối tuần tăng ca: ?
Nghỉ dưỡng không đồng, tiện thể tăng ca: ✓
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
...
Chính giữa tầng bốn quán net có một bệ đá đen thui. Lộ Dao lại lấy hạt giống Tu Di trống kia ra lần nữa, để lên bệ đá.
Hạt giống hình elip màu vàng không tiếp xúc bệ đá mà lơ lửng cách bệ đá khoảng một nắm tay.
Lộ Dao lấy ba-toong đen láy ra gõ nhẹ nó một cái, sương mỏng bay lan ra bốn phương dần bao phủ tầng bốn và tầng năm.
Trì Cửu Mộng nhìn dáo dác xung quanh, ánh mắt không thể khống chế nhìn lên tay Lộ Dao.
Đoản trượng đen láy trong tay cô toát ra một hơi thở vô cùng đáng sợ kỳ dị, hoàn toàn không giống pháp khí của một tu sĩ Kim Đan kỳ có thể điều khiển.
Lộ Dao chú ý thấy ánh mắt của nàng ấy bèn giơ đoản trượng trong tay lên: “Đây là pháp khí bản mệnh của tôi “trượng Quy Giới”.”
Trì Cửu Mộng không kìm được lắc đầu: “Trông giống pháp khí nhưng hơi lạ.”
Lộ Dao cười mà không nói.
Thứ trong tay cô quả thật không phải pháp khí.
Lộ Dao ở trong kính Thanh Tâm đọc được hơn mấy chục ngàn cuốn sách, biết được rất nhiều pháp thuật độc đáo, có thêm kiến thức và cũng có vài sự tưởng tượng cụ thể về sức mạnh.
Tu tiên đối với cô mà nói, hiệu quả thấp còn mất thời gian.
Khi cô hoàn thành xong nhiệm vụ ở thế giới này, đến một thế giới khác lại phải học tập một quy luật sức mạnh mới lần nữa mới có thể tự bảo vệ bản thân, điều này rất vô lý, còn làm chậm tiến độ cô mở cửa hàng làm nhiệm vụ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống hiện thực hóa ước mơ đã từng tiết lộ một lần, rằng cô tích lũy nguyện lực nhờ làm nhiệm vụ.
Nguyện lực là sức mạnh giúp bà chủ thực hiện nguyện vọng, nguyện lực càng nhiều cô sẽ càng mạnh.
Lộ Dao bỗng dưng nghĩ ra cách này khi ở trong gương Thanh Tâm, thử coi nguyện lực là nền tảng, thông qua con đường Cầu Đạo của tu sĩ, khám phá ra được quy luật sức mạnh thuộc về riêng cô.
Cô quy đổi tất cả sức mạnh mà bản thân sở hữu thành nguyện lực, cô có thể dùng nguyện lực để sử dụng các kỹ năng như ảo thuật, ma pháp, siêu năng lực, tiên pháp, lập tức có được cây trượng Quy Giới này.
Thân trượng trên to dưới nhỏ, phần chuôi có một khối nhô lên, khắc tượng thần hai mặt mờ ảo, cả người đen láy còn có sương mù đen che phủ nên nhìn không rõ dung mạo.
Trì Cửu Mộng chỉ thấy càng nhìn pháp khí này càng thấy khó chịu, nhìn lâu sẽ vô thức cúi người dập đầu, thế là nàng ấy nhìn hai cái rồi nhìn sang nơi khác, lại không nhịn được nói: “Nếu đã có pháp khí, hà cớ gì phải dùng đến ta?”
Lộ Dao: “Bận việc quán, ảo cảnh này cũng lớn, một mình tôi làm không xuể.”
Cô cầm đoản trượng trong tay, một xấp giấy xuất hiện lơ lửng trước mắt Trì Cửu Mộng.
Trì Cửu Mộng ngạc nhiên: “Đây cũng được tính là một ảo cảnh sao?” Này tương đương với xây ra một lục giới luôn rồi ấy!
Ý của Lộ Dao rất đơn giản, cô không những muốn làm một trò chơi mà còn muốn lấy thế giới trong trò chơi đó ra, rồi bỏ vào hạt giống không gian của cô.
Đến khi đó hình thức này sẽ trở thành hình thức đặc thù được mở bởi quán Internet Cafe vượt thời không-- Hình thức tu chân thực tế ảo.
Không những là khách của đại lục Phù Thế mà nhân viên và khách hàng của khu phố thương mại cũng có thể tạo tài khoản để trải nghiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro