Bà Chủ, Cơm Cơm...
Y Lại Đường Phân
2024-10-03 12:42:00
Tầng chín mươi chín khu A.
Thuỷ Ngưng Hoa đứng trong hàng dài gần như không nhìn thấy điểm đầu, nhíu chặt mày lại: "Bệnh mất hồn của bảo vệ Đỗ đã được chữa khỏi ở đây sao?". Đỗ Thần xếp hàng trước mặt cô ta nghe vậy thì xoay người lại, khẽ gật đầu: "Đúng thế."
Mặt Thuỷ Ngưng Hoa chứa đầy sự nghi ngờ: "Nếu tôi không nhìn nhầm thì đây là một cửa hàng nhỏ mà."
"Ừ, là một cửa hàng nhỏ." Đỗ Thần đáp.
Tình huống tương tự đã phát sinh mấy lần rồi. Mỗi lần Thuỷ Ngưng Hoa đặt câu hỏi đều sẽ bị đối phương lạnh nhạt chặn họng.
Cô ta bắt đầu hối hận vì đã bỏ công việc nghiên cứu ở viện điều dưỡng lại để đi tới đây cùng mấy người Đỗ Thần rồi. Vốn tưởng rằng hôm nay có thể tìm ra cách đột phá chữa trị bệnh mất hồn kia nên cô ta còn cố ý gọi hai nhân viên nòng cốt trong viện đi cùng nữa. Thật không ngờ Đỗ Thần lại đưa mấy người bọn họ tới một cửa hàng nhỏ.
Thuỷ Ngưng Hoa quay đầu lại nhìn Liễu Mi và Hồng Xuân rồi hơi chán nản nói: "Nếu biết trước đây chỉ là một cửa hàng nhỏ thì tôi không nên gọi các cô đi cùng. Tự nhiên lại làm lỡ thời gian của tôi."
Có một khoảng thời gian, ở “Vùng đất của những giấc mơ” rất phổ biến việc mở cửa hàng nhỏ mô phỏng. Lúc đầu có người mở loại cửa hàng này rất được hưởng ứng.
Mặc dù mọi người biết rõ thức ăn kia không thể ăn được, nhưng thấy chúng được nhào nặn cực kỳ chân thật hay giống với món ăn nào đó trong ký ức, bọn họ vẫn không nhịn được mà bỏ tiền mua.
Thức ăn và cuộc sống luôn gắn liền với nhau. Đôi khi, chỉ cần nhìn thấy một món ăn thôi là cũng đủ để người ta nhớ về một kỉ niệm đặc biệt nào đó rồi, tiếp theo là trải nghiệm những cung bậc cảm xúc lúc ấy, dần dần sinh ra hoài niệm.
Đối với dân cư ở “Vùng đất của những giấc mơ” mà nói thì những trải nghiệm kia là một sự kích thích nhỏ, khiến họ cảm thấy mới mẻ.
Vì muốn được không ngừng trải qua những cung bậc cảm xúc nên mọi người mới mua đi mua lại những món đồ giống vậy.
Thức ăn được nhào nặn ra từ phép thuật không có hình dạng hay mùi vị gì. Mọi xúc cảm đều là mềm nhũn, không được bao lâu đã chán ngấy. Mà sau khi chán thì lại càng cảm thấy trống rỗng, ủ rũ hơn trước kia.
Trong mắt Thuỷ Ngưng Hoa, sự tồn tại của cửa hàng nhỏ này không những không thể chữa trị bệnh mất hồn mà trái lại còn khiến bệnh nhân tăng thêm nhiều triệu chứng nữa.
Liễu Mi là y tá đã báo cáo số lượng người đoạn hồn trong giờ nghỉ trưa ngày hôm qua cho Thủy Ngưng Hoa biết; ánh mắt cô ta bình tĩnh, không hề dao động như giếng cổ vậy, giọng điệu cũng vô cùng kiên định: "Vậy thì quay về đi!".
Khi còn sống, Liễu Mi là một y tá nên trong lòng cô ta luôn có chấp niệm phải chữa bệnh cứu người. Cô ta đã làm việc ở viện điều dưỡng rất nhiều năm rồi.
Tuy nhiên năm này qua năm khác, cô ta tận mắt nhìn thấy vô số hồn vía bệnh nhân tan biến, nói thật thì cô ta đã chết lặng từ lâu rồi.
Đáng sợ nhất là trải qua nhiều lần thăm dò, cuối cùng cô ta đã nhận thấy rõ một sự thật - căn bệnh mất hồn này không hề có cách chữa trị.
Bởi vì chúng vốn không hề tồn tại, chỉ là một hồn phách còn dư lại sau khi chết vì một nỗi cố chấp nào đó rồi chẳng hiểu sao lại đi tới nơi này mà thôi.
Nơi này không phải là đất sống, cũng không phải khu vui chơi mà là một nhà tù đang sử dụng thời gian để tiêu diệt những cố chấp còn sót lại trong linh hồn bọn họ.
Một khi cố chấp không còn thì người cũng tan biến.
Trong lòng Liễu Mi biết không thể nào tìm được cách chữa trị bệnh mất hồn ở thế giới này. Thế nhưng nếu dừng lại thì cô ta không nghĩ ra mình còn có thể làm gì được nữa, vậy nên cô ta vẫn luôn ở viện điều dưỡng.
Hôm qua viện trưởng quay về, phấn khởi vội vàng báo cho mọi người biết mình đã gặp được một người đã chữa khỏi bệnh mất hồn ở khu D, ngày mai viện trưởng sẽ nói chuyện với người bệnh đó. Thật ra trong lòng Liễu Mi không tin chút nào. Nhưng hôm nay chỉ là một lần nữa chứng thực suy nghĩ của cô ta mà thôi, không có gì phải thất vọng cả.
Thuỷ Ngưng Hoa hiểu tính cách của Liễu Mi. Ban đầu lúc mở viện điều dưỡng, cô ta rất thích tính cách vui vẻ, có trách nhiệm và không hay nói nhảm của Liễu Mi.
Lúc này, Liễu Mi cũng chỉ là đưa ra phương án đơn giản mà hữu hiệu nhất thôi.
Nhưng kỳ lạ là Thuỷ Ngưng Hoa lại hơi lưỡng lự.
Hồng Xuân ló đầu ra từ sau lưng Liễu Mi, khuôn mặt tròn trịa đầy hưng phấn: "Viện trưởng, chúng ta thật sự có thể vào trong cửa hàng đó dùng bữa sao?"
"Cô muốn đi hả?"
Thuỷ Ngưng Hoa vội vàng tiếp chuyện: "Vâng! Nhiều người xếp hàng như vậy khiến người ta tò mò quá mà."
Thuỷ Ngưng Hoa đứng trong hàng dài gần như không nhìn thấy điểm đầu, nhíu chặt mày lại: "Bệnh mất hồn của bảo vệ Đỗ đã được chữa khỏi ở đây sao?". Đỗ Thần xếp hàng trước mặt cô ta nghe vậy thì xoay người lại, khẽ gật đầu: "Đúng thế."
Mặt Thuỷ Ngưng Hoa chứa đầy sự nghi ngờ: "Nếu tôi không nhìn nhầm thì đây là một cửa hàng nhỏ mà."
"Ừ, là một cửa hàng nhỏ." Đỗ Thần đáp.
Tình huống tương tự đã phát sinh mấy lần rồi. Mỗi lần Thuỷ Ngưng Hoa đặt câu hỏi đều sẽ bị đối phương lạnh nhạt chặn họng.
Cô ta bắt đầu hối hận vì đã bỏ công việc nghiên cứu ở viện điều dưỡng lại để đi tới đây cùng mấy người Đỗ Thần rồi. Vốn tưởng rằng hôm nay có thể tìm ra cách đột phá chữa trị bệnh mất hồn kia nên cô ta còn cố ý gọi hai nhân viên nòng cốt trong viện đi cùng nữa. Thật không ngờ Đỗ Thần lại đưa mấy người bọn họ tới một cửa hàng nhỏ.
Thuỷ Ngưng Hoa quay đầu lại nhìn Liễu Mi và Hồng Xuân rồi hơi chán nản nói: "Nếu biết trước đây chỉ là một cửa hàng nhỏ thì tôi không nên gọi các cô đi cùng. Tự nhiên lại làm lỡ thời gian của tôi."
Có một khoảng thời gian, ở “Vùng đất của những giấc mơ” rất phổ biến việc mở cửa hàng nhỏ mô phỏng. Lúc đầu có người mở loại cửa hàng này rất được hưởng ứng.
Mặc dù mọi người biết rõ thức ăn kia không thể ăn được, nhưng thấy chúng được nhào nặn cực kỳ chân thật hay giống với món ăn nào đó trong ký ức, bọn họ vẫn không nhịn được mà bỏ tiền mua.
Thức ăn và cuộc sống luôn gắn liền với nhau. Đôi khi, chỉ cần nhìn thấy một món ăn thôi là cũng đủ để người ta nhớ về một kỉ niệm đặc biệt nào đó rồi, tiếp theo là trải nghiệm những cung bậc cảm xúc lúc ấy, dần dần sinh ra hoài niệm.
Đối với dân cư ở “Vùng đất của những giấc mơ” mà nói thì những trải nghiệm kia là một sự kích thích nhỏ, khiến họ cảm thấy mới mẻ.
Vì muốn được không ngừng trải qua những cung bậc cảm xúc nên mọi người mới mua đi mua lại những món đồ giống vậy.
Thức ăn được nhào nặn ra từ phép thuật không có hình dạng hay mùi vị gì. Mọi xúc cảm đều là mềm nhũn, không được bao lâu đã chán ngấy. Mà sau khi chán thì lại càng cảm thấy trống rỗng, ủ rũ hơn trước kia.
Trong mắt Thuỷ Ngưng Hoa, sự tồn tại của cửa hàng nhỏ này không những không thể chữa trị bệnh mất hồn mà trái lại còn khiến bệnh nhân tăng thêm nhiều triệu chứng nữa.
Liễu Mi là y tá đã báo cáo số lượng người đoạn hồn trong giờ nghỉ trưa ngày hôm qua cho Thủy Ngưng Hoa biết; ánh mắt cô ta bình tĩnh, không hề dao động như giếng cổ vậy, giọng điệu cũng vô cùng kiên định: "Vậy thì quay về đi!".
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi còn sống, Liễu Mi là một y tá nên trong lòng cô ta luôn có chấp niệm phải chữa bệnh cứu người. Cô ta đã làm việc ở viện điều dưỡng rất nhiều năm rồi.
Tuy nhiên năm này qua năm khác, cô ta tận mắt nhìn thấy vô số hồn vía bệnh nhân tan biến, nói thật thì cô ta đã chết lặng từ lâu rồi.
Đáng sợ nhất là trải qua nhiều lần thăm dò, cuối cùng cô ta đã nhận thấy rõ một sự thật - căn bệnh mất hồn này không hề có cách chữa trị.
Bởi vì chúng vốn không hề tồn tại, chỉ là một hồn phách còn dư lại sau khi chết vì một nỗi cố chấp nào đó rồi chẳng hiểu sao lại đi tới nơi này mà thôi.
Nơi này không phải là đất sống, cũng không phải khu vui chơi mà là một nhà tù đang sử dụng thời gian để tiêu diệt những cố chấp còn sót lại trong linh hồn bọn họ.
Một khi cố chấp không còn thì người cũng tan biến.
Trong lòng Liễu Mi biết không thể nào tìm được cách chữa trị bệnh mất hồn ở thế giới này. Thế nhưng nếu dừng lại thì cô ta không nghĩ ra mình còn có thể làm gì được nữa, vậy nên cô ta vẫn luôn ở viện điều dưỡng.
Hôm qua viện trưởng quay về, phấn khởi vội vàng báo cho mọi người biết mình đã gặp được một người đã chữa khỏi bệnh mất hồn ở khu D, ngày mai viện trưởng sẽ nói chuyện với người bệnh đó. Thật ra trong lòng Liễu Mi không tin chút nào. Nhưng hôm nay chỉ là một lần nữa chứng thực suy nghĩ của cô ta mà thôi, không có gì phải thất vọng cả.
Thuỷ Ngưng Hoa hiểu tính cách của Liễu Mi. Ban đầu lúc mở viện điều dưỡng, cô ta rất thích tính cách vui vẻ, có trách nhiệm và không hay nói nhảm của Liễu Mi.
Lúc này, Liễu Mi cũng chỉ là đưa ra phương án đơn giản mà hữu hiệu nhất thôi.
Nhưng kỳ lạ là Thuỷ Ngưng Hoa lại hơi lưỡng lự.
Hồng Xuân ló đầu ra từ sau lưng Liễu Mi, khuôn mặt tròn trịa đầy hưng phấn: "Viện trưởng, chúng ta thật sự có thể vào trong cửa hàng đó dùng bữa sao?"
"Cô muốn đi hả?"
Thuỷ Ngưng Hoa vội vàng tiếp chuyện: "Vâng! Nhiều người xếp hàng như vậy khiến người ta tò mò quá mà."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro