Cửa Hàng Đầu Ti...
Y Lại Đường Phân
2024-10-03 12:42:00
Tầng chín mươi chín, Lộ Dao nằm nhoài bên cạnh rào chắn, gió thổi phần phật qua bên tai khiến tóc cô bị thổi bay tán loạn.
Bên dưới mây mù lượn lờ, nhìn kiểu gì cũng không thấy điểm cuối. Tay cô đang chống xuống hàng rào xi măng vừa gồ ghề vừa lạnh lẽo. Lộ Dao xuyên qua cửa hàng nhà mình tới nơi này.
Hệ thống thông báo nơi này là dị giới. Cô đang ở vị trí chính xác của cửa hàng đầu tiên.
Lộ Dao chuẩn bị tốt nghiệp sau bốn năm đại học nên đã ra ngoài du lịch với bạn mình. Trên đường đi thì cô gặp chuyện ngoài ý muốn.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, trên người cô có thêm một cái hệ thống hiện thực hóa ước mơ kinh doanh ở dị giới.
Trong hướng dẫn sử dụng hệ thống có viết rằng chỉ cần không ngừng khai trương các cửa hàng ở dị giới thì ký chủ sẽ có cơ hội hiện thực hóa một ước mơ của mình.
Hơn nữa hệ thống còn tỏ vẻ lúc Lộ Dao đồng ý ràng buộc với hệ thống thì cô đã chấp nhận nguyện vọng rồi.
Nhưng có vẻ như Lộ Dao đã mất đi một phần ký ức trong vụ tai nạn đó rồi thì phải. Cô không nhớ rõ việc ràng buộc với hệ thống, cũng không nhớ nguyện vọng mà mình đã chấp nhận là gì.
Hệ thống không quan tâm đến những điều này. Sau khi kiểm tra thấy ý thức của ký chủ đã tỉnh táo, nó không ngừng thúc giục cô mở cửa hàng thực hiện nguyện vọng.
Ngày mà Lộ Dao đồng ý tới dị giới khai trương cửa hàng, cô nhận được điện thoại của luật sư. Luật sư bảo rằng một người bà con họ hàng xa không biết tên tuổi gì của cô đã qua đời, để lại một khu phố buôn bán bỏ hoang, trên di chúc viết tên của cô.
Khu phố buôn bán này nằm ngay ở thành phố Dao Quang. Lộ Dao đã tới xem cùng luật sư rồi. Sau khi xác định không có vấn đề gì, cô ký tên lên hợp đồng.
Sau khi tiếp nhận khu phố buôn bán, Lộ Dao chọn một cửa hàng mặt tiền có diện tích không quá lớn rồi quét tước sửa sang lại.
Sau một tuần chuẩn bị, cửa hàng mặt tiền rực rỡ hẳn lên.
Hôm nay là ngày khai trương. Cô mở cửa cửa hàng nhà mình ra. Khung cảnh ngoài cửa ngay lập tức thay đổi, đi thẳng tới dị giới.
Bầu trời xám xịt, mặt trời treo lơ lửng như cái bánh trôi mọc lông vậy, không hề có chút độ ấm nào.
Những tòa nhà cao tầng sừng sững đằng xa, ẩn mình trong màn sương mù trắng xóa, mờ mờ ảo ảo.
Nhìn qua thì thế giới này không khác thế giới mà Lộ Dao sống cho lắm. Chỉ là xung quanh không hề có âm thanh nào, cũng không thấy bất kỳ ai.
Vị trí cửa hàng của cô cũng tráo trở quá ấy chứ. Trên tầng cao như vậy liệu có khách ghé vào không đây?
Lộ Dao đè sự lo lắng trong lòng xuống rồi xoay người vào trong cửa hàng ăn vặt.
Cô đẩy bếp nướng ra, lửa than đã được đốt nóng rồi. Bên cạnh bếp nướng là một cái bàn đặt nguyên liệu nấu ăn. Trên đó bày đầy các chai lọ gia vị cùng đồ làm bếp.
Cửa hàng đầu tiên của cô là cửa hàng đồ ăn vặt, trước mắt thì chỉ mới bán cánh gà nướng thôi.
Sau khi dọn dẹp bếp nướng xong, Lộ Dao gắp một cái cánh gà lớn đã tẩm ướp một ngày một đêm ra, phết dầu rồi đặt lên lửa than. Dầu hạt cải nhỏ giọt xuống than củi đỏ rực phát ra tiếng vang "xèo xèo".
Cô lại xoay người bê một cái bàn xếp tới, mở ra rồi đặt vào phần đất trống trước cửa cửa hàng, sau đó lại mang ra bốn cái ghế, khăn giấy và bộ đồ ăn tới.
Coi như là đã sẵn sàng cho việc khai trương cửa hàng rồi.
Một thân một mình đi tới nơi này, không có quan hệ mà cũng chẳng có quảng cáo, cửa hàng lại hẻo lánh như thế này nên hẳn là việc buôn bán trong ngày đầu tiên khai trương sẽ không quá tốt.
Lộ Dao đang nghĩ vậy thì một giọng nói cực kỳ nhỏ truyền tới từ sau lưng cô: "Cánh gà nướng bán thế nào vậy?"
Lộ Dao xoay người lại. Cô vừa mới khai trương cửa hàng nhỏ mà đã có một vị khách rồi.
Dáng vẻ thanh niên này rất cao và gầy. Người này mặc một chiếc áo dài màu xanh, mái tóc đen hơi dài buông xõa trước trán, khuôn mặt trông có vẻ ốm yếu âm u, đôi mắt rất sâu, tròng mắt vừa lớn vừa đen, gần như không có tròng trắng.
Lộ Dao cảm thấy hơi giật mình. Người này từ đâu tới vậy? Chẳng phát ra tiếng động nào cả.
Thanh niên khẽ nhíu mày, liếc nhìn thực đơn một cái thì thấy chỉ có một loại đồ ăn: cánh gà nướng cay bùng nổ, được chia thành bốn vị là hơi cay, cay vừa, cay và cay địa ngục.
Bên dưới mây mù lượn lờ, nhìn kiểu gì cũng không thấy điểm cuối. Tay cô đang chống xuống hàng rào xi măng vừa gồ ghề vừa lạnh lẽo. Lộ Dao xuyên qua cửa hàng nhà mình tới nơi này.
Hệ thống thông báo nơi này là dị giới. Cô đang ở vị trí chính xác của cửa hàng đầu tiên.
Lộ Dao chuẩn bị tốt nghiệp sau bốn năm đại học nên đã ra ngoài du lịch với bạn mình. Trên đường đi thì cô gặp chuyện ngoài ý muốn.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, trên người cô có thêm một cái hệ thống hiện thực hóa ước mơ kinh doanh ở dị giới.
Trong hướng dẫn sử dụng hệ thống có viết rằng chỉ cần không ngừng khai trương các cửa hàng ở dị giới thì ký chủ sẽ có cơ hội hiện thực hóa một ước mơ của mình.
Hơn nữa hệ thống còn tỏ vẻ lúc Lộ Dao đồng ý ràng buộc với hệ thống thì cô đã chấp nhận nguyện vọng rồi.
Nhưng có vẻ như Lộ Dao đã mất đi một phần ký ức trong vụ tai nạn đó rồi thì phải. Cô không nhớ rõ việc ràng buộc với hệ thống, cũng không nhớ nguyện vọng mà mình đã chấp nhận là gì.
Hệ thống không quan tâm đến những điều này. Sau khi kiểm tra thấy ý thức của ký chủ đã tỉnh táo, nó không ngừng thúc giục cô mở cửa hàng thực hiện nguyện vọng.
Ngày mà Lộ Dao đồng ý tới dị giới khai trương cửa hàng, cô nhận được điện thoại của luật sư. Luật sư bảo rằng một người bà con họ hàng xa không biết tên tuổi gì của cô đã qua đời, để lại một khu phố buôn bán bỏ hoang, trên di chúc viết tên của cô.
Khu phố buôn bán này nằm ngay ở thành phố Dao Quang. Lộ Dao đã tới xem cùng luật sư rồi. Sau khi xác định không có vấn đề gì, cô ký tên lên hợp đồng.
Sau khi tiếp nhận khu phố buôn bán, Lộ Dao chọn một cửa hàng mặt tiền có diện tích không quá lớn rồi quét tước sửa sang lại.
Sau một tuần chuẩn bị, cửa hàng mặt tiền rực rỡ hẳn lên.
Hôm nay là ngày khai trương. Cô mở cửa cửa hàng nhà mình ra. Khung cảnh ngoài cửa ngay lập tức thay đổi, đi thẳng tới dị giới.
Bầu trời xám xịt, mặt trời treo lơ lửng như cái bánh trôi mọc lông vậy, không hề có chút độ ấm nào.
Những tòa nhà cao tầng sừng sững đằng xa, ẩn mình trong màn sương mù trắng xóa, mờ mờ ảo ảo.
Nhìn qua thì thế giới này không khác thế giới mà Lộ Dao sống cho lắm. Chỉ là xung quanh không hề có âm thanh nào, cũng không thấy bất kỳ ai.
Vị trí cửa hàng của cô cũng tráo trở quá ấy chứ. Trên tầng cao như vậy liệu có khách ghé vào không đây?
Lộ Dao đè sự lo lắng trong lòng xuống rồi xoay người vào trong cửa hàng ăn vặt.
Cô đẩy bếp nướng ra, lửa than đã được đốt nóng rồi. Bên cạnh bếp nướng là một cái bàn đặt nguyên liệu nấu ăn. Trên đó bày đầy các chai lọ gia vị cùng đồ làm bếp.
Cửa hàng đầu tiên của cô là cửa hàng đồ ăn vặt, trước mắt thì chỉ mới bán cánh gà nướng thôi.
Sau khi dọn dẹp bếp nướng xong, Lộ Dao gắp một cái cánh gà lớn đã tẩm ướp một ngày một đêm ra, phết dầu rồi đặt lên lửa than. Dầu hạt cải nhỏ giọt xuống than củi đỏ rực phát ra tiếng vang "xèo xèo".
Cô lại xoay người bê một cái bàn xếp tới, mở ra rồi đặt vào phần đất trống trước cửa cửa hàng, sau đó lại mang ra bốn cái ghế, khăn giấy và bộ đồ ăn tới.
Coi như là đã sẵn sàng cho việc khai trương cửa hàng rồi.
Một thân một mình đi tới nơi này, không có quan hệ mà cũng chẳng có quảng cáo, cửa hàng lại hẻo lánh như thế này nên hẳn là việc buôn bán trong ngày đầu tiên khai trương sẽ không quá tốt.
Lộ Dao đang nghĩ vậy thì một giọng nói cực kỳ nhỏ truyền tới từ sau lưng cô: "Cánh gà nướng bán thế nào vậy?"
Lộ Dao xoay người lại. Cô vừa mới khai trương cửa hàng nhỏ mà đã có một vị khách rồi.
Dáng vẻ thanh niên này rất cao và gầy. Người này mặc một chiếc áo dài màu xanh, mái tóc đen hơi dài buông xõa trước trán, khuôn mặt trông có vẻ ốm yếu âm u, đôi mắt rất sâu, tròng mắt vừa lớn vừa đen, gần như không có tròng trắng.
Lộ Dao cảm thấy hơi giật mình. Người này từ đâu tới vậy? Chẳng phát ra tiếng động nào cả.
Thanh niên khẽ nhíu mày, liếc nhìn thực đơn một cái thì thấy chỉ có một loại đồ ăn: cánh gà nướng cay bùng nổ, được chia thành bốn vị là hơi cay, cay vừa, cay và cay địa ngục.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro