Bán Cà Phê 2
Y Lại Đường Phân
2024-10-03 12:42:00
Lộ Dao và Bạch Minh ngồi trong phòng bếp nặn hộp dùng cho hàng mang về.
Từ khi có kỹ năng ảo thuật thắp sáng, cô cứ suy nghĩ có thể dùng nó để làm gì hay không. Có lẽ có thể giảm bớt một ít chi tiêu trong tiệm.
Nghe nói trong thế giới này, tàu điện ngầm và máy bay đều là dùng ảo thuật nặn ra mà vẫn có thể vận hành bình thường. So với tưởng tượng của cô thì kỹ năng này mạnh hơn nhiều.
Nhưng trước mắt cô cũng chỉ mới tìm ra được một cách dùng mà thôi. Đó là nặn ra một số cái bát phù hợp, thay thế hộp nhựa đựng thức ăn và bộ đồ ăn bằng nhựa ở thế giới này, đồng thời tiết kiệm được một ít tiền.
Những thứ này sau khi dùng ảo thuật nặn ra có thể tùy ý điều chỉnh hình dáng lớn nhỏ, sức bền vừa phải, còn có tác dụng giữ ấm tốt nữa.
Cô đã thử nghiệm rồi. Khi đựng thức ăn lạnh hoặc thức ăn nóng sẽ không bị rò rỉ. Sau khi sử dụng sẽ tự động tiêu tan trong hai ngày.
Vừa tiện lợi vừa bảo vệ môi trường, còn không cần tiêu tiền mua nữa chứ, thật là hoàn mỹ.
Đừng thấy cái cửa hàng này của cô nhỏ. Mỗi ngày hộp dùng để bán mang về không ít chút nào. Ngày dồn tháng chứa cũng là một khoản chi tiêu lớn.
Nghĩ đến đây, Lộ Dao không khỏi thở dài.
Bạch Minh ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt cô buồn buồn, bèn lên tiếng hỏi: "Bà chủ có chuyện phiền lòng sao?"
Lộ Dao nhìn cậu ta một cái rồi lắc đầu. Có nói cho cậu ta nghe cũng vô ích thôi.
Bạch Minh tiện tay dồn chồng bát đã nặn xong qua một bên rồi nhẹ nhàng nói: "Bà chủ, đừng khách sáo với chúng tôi. Có chuyện gì thì cô cứ nói ra đi. Mọi người cùng nhau nghĩ cách."
Trong lòng Lộ Dao nói chuyện này thật sự mọi người không thể chia sẻ với tôi được đâu. Nhưng đúng là cô có một vấn đề tò mò đã lâu thật, thế là cô hỏi luôn: "Là việc thu vào ấy. Ừ, nếu dùng hết thời gian rồi thì làm thế nào?"
Trước đó cô đã tò mò rồi. Nếu thời gian có thể trao đổi thì đối với bọn họ cũng có giới hạn.
Sau khi dùng hết rồi thì sao đây? Chết hả?
Nếu trước mặt là Hạnh Tử hoặc Tiểu Gia thì Lộ Dao sẽ không dám nói thẳng vậy đâu. Tính cách của Bạch Minh lười biếng, trừ thích ăn ra thì không nói nhiều mà cũng không nghĩ nhiều. Thế nên Lộ Dao luôn ôm tâm lý may mắn để hỏi.
Bạch Minh cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ lạnh nhạt đáp: "Không còn thì tới khu vui chơi tham gia trò chơi, cướp đoạt thời gian của người khác."
Lộ Dao hơi trợn tròn mắt lên. Khu vui chơi, trò chơi, hình như trong đầu cô có gì đó chợt lóe lên.
Bạch Minh nhìn cô một cái rồi đột nhiên nói: "Chỉ là cô nhớ cho kỹ, đừng bao giờ đến gần khu vui chơi nhé."
Cậu nói vậy không phải tôi sẽ càng tò mò hơn sao?
Lộ Dao cúi đầu, ngoài miệng khôn khéo đáp: "À."
Lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên một tiếng, âm thanh nhắc nhở có tin nhắn truyền đến.
Ở thế giới này, điện thoại di động của Lộ Dao cũng có thể nhận được tin nhắn, thế nhưng chỉ giới hạn trong cửa hàng thôi chứ ra ngoài thì nó sẽ không có tín hiệu.
Cô nhìn tin nhắn một cái rồi bỏ cái bát vừa nặn được một nửa xuống.
【Dao Dao, em còn nhận đơn nữa không? Buổi tối có một cuộc hẹn quan trọng nên chị muốn làm một bộ móng mới.】
Gần đây vẫn luôn bận rộn chuyện trong cửa hàng nên Lộ Dao cũng sắp quên luôn mình còn có nghề tay trái rồi.
Cô lập tức trả lời ngay: 【Được. Em về nhà ngay đây, chị đến đây đi.】
Sau khi nói với mấy nhân viên trong cửa hàng một câu, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Trước kia Lộ Dao cũng rất thích kiếm tiền. Thời còn đi học vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cô luôn đi làm thêm không bỏ sót chút thời gian nào.
Sau này lên đại học thời gian tự do hơn, cô đã học thêm rất nhiều thứ mà mình vừa cảm thấy hứng thú vừa có thể kiếm ra tiền.
Làm móng là một trong số đó. Mắt thẩm mỹ của cô rất tốt, kỹ thuật cũng qua cửa nên dần dần cũng có tiếng tăm.
Trong thành phố Dao Quang có rất nhiều phú bà cô chủ luôn thích tìm đến cô.
Nữ sinh vừa nhắn tin cho cô tên là Thẩm Ti Ti, là một vị khách trước kia của cô.
Trước khi đi du lịch tốt nghiệp, Lộ Dao đã ra thông báo tạm ngừng công việc.
Sau đó trên đường đi có tình huống bất ngờ xảy ra, cô buộc định với hệ thống, bị thúc giục mở cửa hàng nên quên mất chuyện này.
Nói thật, nếu không phải từ bé cô đã có thói quen tiết kiệm tiền nên cũng có chút tài sản thì kinh doanh cửa hàng nhỏ này nửa tháng là có thể rút sạch cô rồi.
May thì may thế thôi chứ tài sản eo hẹp lại cũng khiến Lộ Dao vô cùng sầu lo.
Từ khi có kỹ năng ảo thuật thắp sáng, cô cứ suy nghĩ có thể dùng nó để làm gì hay không. Có lẽ có thể giảm bớt một ít chi tiêu trong tiệm.
Nghe nói trong thế giới này, tàu điện ngầm và máy bay đều là dùng ảo thuật nặn ra mà vẫn có thể vận hành bình thường. So với tưởng tượng của cô thì kỹ năng này mạnh hơn nhiều.
Nhưng trước mắt cô cũng chỉ mới tìm ra được một cách dùng mà thôi. Đó là nặn ra một số cái bát phù hợp, thay thế hộp nhựa đựng thức ăn và bộ đồ ăn bằng nhựa ở thế giới này, đồng thời tiết kiệm được một ít tiền.
Những thứ này sau khi dùng ảo thuật nặn ra có thể tùy ý điều chỉnh hình dáng lớn nhỏ, sức bền vừa phải, còn có tác dụng giữ ấm tốt nữa.
Cô đã thử nghiệm rồi. Khi đựng thức ăn lạnh hoặc thức ăn nóng sẽ không bị rò rỉ. Sau khi sử dụng sẽ tự động tiêu tan trong hai ngày.
Vừa tiện lợi vừa bảo vệ môi trường, còn không cần tiêu tiền mua nữa chứ, thật là hoàn mỹ.
Đừng thấy cái cửa hàng này của cô nhỏ. Mỗi ngày hộp dùng để bán mang về không ít chút nào. Ngày dồn tháng chứa cũng là một khoản chi tiêu lớn.
Nghĩ đến đây, Lộ Dao không khỏi thở dài.
Bạch Minh ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt cô buồn buồn, bèn lên tiếng hỏi: "Bà chủ có chuyện phiền lòng sao?"
Lộ Dao nhìn cậu ta một cái rồi lắc đầu. Có nói cho cậu ta nghe cũng vô ích thôi.
Bạch Minh tiện tay dồn chồng bát đã nặn xong qua một bên rồi nhẹ nhàng nói: "Bà chủ, đừng khách sáo với chúng tôi. Có chuyện gì thì cô cứ nói ra đi. Mọi người cùng nhau nghĩ cách."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Lộ Dao nói chuyện này thật sự mọi người không thể chia sẻ với tôi được đâu. Nhưng đúng là cô có một vấn đề tò mò đã lâu thật, thế là cô hỏi luôn: "Là việc thu vào ấy. Ừ, nếu dùng hết thời gian rồi thì làm thế nào?"
Trước đó cô đã tò mò rồi. Nếu thời gian có thể trao đổi thì đối với bọn họ cũng có giới hạn.
Sau khi dùng hết rồi thì sao đây? Chết hả?
Nếu trước mặt là Hạnh Tử hoặc Tiểu Gia thì Lộ Dao sẽ không dám nói thẳng vậy đâu. Tính cách của Bạch Minh lười biếng, trừ thích ăn ra thì không nói nhiều mà cũng không nghĩ nhiều. Thế nên Lộ Dao luôn ôm tâm lý may mắn để hỏi.
Bạch Minh cũng không cảm thấy kỳ quái, chỉ lạnh nhạt đáp: "Không còn thì tới khu vui chơi tham gia trò chơi, cướp đoạt thời gian của người khác."
Lộ Dao hơi trợn tròn mắt lên. Khu vui chơi, trò chơi, hình như trong đầu cô có gì đó chợt lóe lên.
Bạch Minh nhìn cô một cái rồi đột nhiên nói: "Chỉ là cô nhớ cho kỹ, đừng bao giờ đến gần khu vui chơi nhé."
Cậu nói vậy không phải tôi sẽ càng tò mò hơn sao?
Lộ Dao cúi đầu, ngoài miệng khôn khéo đáp: "À."
Lúc này, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên một tiếng, âm thanh nhắc nhở có tin nhắn truyền đến.
Ở thế giới này, điện thoại di động của Lộ Dao cũng có thể nhận được tin nhắn, thế nhưng chỉ giới hạn trong cửa hàng thôi chứ ra ngoài thì nó sẽ không có tín hiệu.
Cô nhìn tin nhắn một cái rồi bỏ cái bát vừa nặn được một nửa xuống.
【Dao Dao, em còn nhận đơn nữa không? Buổi tối có một cuộc hẹn quan trọng nên chị muốn làm một bộ móng mới.】
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gần đây vẫn luôn bận rộn chuyện trong cửa hàng nên Lộ Dao cũng sắp quên luôn mình còn có nghề tay trái rồi.
Cô lập tức trả lời ngay: 【Được. Em về nhà ngay đây, chị đến đây đi.】
Sau khi nói với mấy nhân viên trong cửa hàng một câu, cô nhanh chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà.
Trước kia Lộ Dao cũng rất thích kiếm tiền. Thời còn đi học vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cô luôn đi làm thêm không bỏ sót chút thời gian nào.
Sau này lên đại học thời gian tự do hơn, cô đã học thêm rất nhiều thứ mà mình vừa cảm thấy hứng thú vừa có thể kiếm ra tiền.
Làm móng là một trong số đó. Mắt thẩm mỹ của cô rất tốt, kỹ thuật cũng qua cửa nên dần dần cũng có tiếng tăm.
Trong thành phố Dao Quang có rất nhiều phú bà cô chủ luôn thích tìm đến cô.
Nữ sinh vừa nhắn tin cho cô tên là Thẩm Ti Ti, là một vị khách trước kia của cô.
Trước khi đi du lịch tốt nghiệp, Lộ Dao đã ra thông báo tạm ngừng công việc.
Sau đó trên đường đi có tình huống bất ngờ xảy ra, cô buộc định với hệ thống, bị thúc giục mở cửa hàng nên quên mất chuyện này.
Nói thật, nếu không phải từ bé cô đã có thói quen tiết kiệm tiền nên cũng có chút tài sản thì kinh doanh cửa hàng nhỏ này nửa tháng là có thể rút sạch cô rồi.
May thì may thế thôi chứ tài sản eo hẹp lại cũng khiến Lộ Dao vô cùng sầu lo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro