Cô Lộ Có Biết “...
Y Lại Đường Phân
2024-10-03 12:42:00
Lộ Dao cũng muốn biết vì sao anh ta lại ở đây, hệ thống lừa đảo này còn nói chỉ có cô mới có thể xuyên qua hai thế giới, thế người đàn ông này đang xảy ra chuyện gì vậy?
Người đàn ông cũng đang quan sát Lộ Dao, cau mày, qua một hồi lâu, hắn ta lên tiếng đứt quãng: "Chúng ta… có phải… đã gặp… ở nơi nào đó không?”
"Anh không nhớ rõ sao?" Lộ Dao rất ấn tượng với hắn ta, tối hôm qua cô từ chợ quay về, người này ở ven đường đã ngăn cô lại, lấy một xấp tiền lớn từ trong túi ra, vẻ mặt bối rối bảo cô đưa hắn ta đến trạm xe buýt gần nhất.
Nói thật, cám dỗ kia rất lớn đối với cô, nhất là gần đây tiêu tiền như nước chảy, kho bạc nhỏ cần bổ sung khẩn cấp, dẫn đường mà có thể kiếm được mấy vạn dễ dàng như vậy, giống như nhặt không.
Sau đó cô phát hiện vẻ mặt của người đàn ông có hơi không đúng, đè suy nghĩ không làm mà có ăn trong đầu xuống, chỉ đường, không đòi thù lao.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Đầu óc tôi có hơi rối, không thể nhớ được. Có thể cho tôi vào ngồi một chút được không?”
Lộ Dao liếc thấy một bóng người quen thuộc phía sau người đàn ông, trong nháy mắt như có thêm sức mạnh, nhường mình, để người đàn ông trực tiếp đi tới một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Bạch Minh đi vào trong tiệm, nhíu mày nhìn người đàn ông một cái, cúi đầu nhìn về phía Lộ Dao: "Hắn ta là ai?”
Lộ Dao lắc đầu: "Tôi ngủ dậy thấy hắn ta tựa vào cửa, hình như ý thức có hơi hỗn loạn.”
Bạch Minh lại nhìn người đàn ông vài lần, xoay người đi ra ngoài.
Vài phút sau, Bạch Hà và Bạch Lộc theo Bạch Minh ra khỏi khu vui chơi.
Vào cửa hàng đồ ăn nhanh, Bạch Minh chỉ vào người đàn ông còn đang ngồi ở cửa sổ: "Chỉ có hắn ta, hỏi rõ ràng rồi mau mang đi, lát nữa cửa hàng còn phải mở cửa.”
Lộ Dao rót cho người đàn ông một ly nước, rồi trở về phòng bếp bận rộn. Thấy Bạch Minh dẫn người của khu vui chơi bên cạnh tới, cô tò mò đi ra, nhỏ giọng hỏi Bạch Minh: "Người này có vấn đề gì?”
Bạch Minh lắc đầu: "Có lẽ là người mới, sau khi đăng ký có thể thả hắn ta đi.”
Người mới? Đăng ký gì?
Lộ Dao mê man, lặng lẽ đứng phía sau Bạch Lộc, Bạch Hà.
Trước mặt Bạch Hà đặt một quyển sổ bìa da màu đen, Bạch Lộc bắt đầu hỏi người đàn ông, Bạch Hà mở quyển sổ ra, chuyển sang một trang mới.
Bạch Lộc hỏi: "Còn nhớ tên mình là gì không?"
Người đàn ông nhíu mày suy nghĩ vài giây: "Kỳ Sâm.”
Lộ Dao thấy người đàn ông trả lời, phần ghi tên của quyển sách tự động xuất hiện tên của hắn ta.
Không cần viết, chữ kia không phải là chữ Hán, mà cùng loại chữ với thực đơn đặt trên bàn, Lộ Dao lại có thể đọc hiểu.
"Tuổi tác?"
"Hai mươi tám tuổi."
"Còn nhớ công việc trước đây của anh không?"
Kỳ Sâm chỉ vào vòng đu quay khổng lồ ngoài cửa sổ: "Còn nhớ, tôi làm việc ở đó, là ông chủ của công viên giải trí kia. Nhưng tôi không thể tìm thấy con đường trở lại, mấy người có thể đưa tôi trở về chỗ của tôi sao?"
Lộ Dao kinh hãi, sự việc trở nên có hơi khó giải quyết.
Hắn ta sẽ không phải người xuyên qua như cô, đúng chứ?
Bạch Lộc và Bạch Hà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh, dường như cũng không cảm thấy kỳ quái.
Thái độ của Bạch Lộc được cho là lãnh đạm: "Anh không quay về được, vậy còn nhớ rõ bản thân anh tới đây như thế nào không?”
Kỳ Sâm lắc đầu: "Không nhớ ra, buổi sáng tỉnh lại đã ngồi ở cửa hàng.”
Bạch Lộc: "Được rồi, chúng tôi đã hiểu một chút về tình hình. Anh đã đăng ký làm cư dân ở khu A, sau này cứ yên tâm sống ở đây.”
Bạch Hà rút ra một quyển sách nhỏ dưới quyển sổ, đưa cho Kỳ Sâm: "Đây là sổ tay hướng dẫn sinh hoạt, xin hãy đọc kỹ, có vấn đề có thể hỏi nhân viên phục vụ trong cửa hàng, hoặc là đến công viên bên cạnh tìm kiếm sự giúp đỡ. Nếu không có gì khác, chúng tôi đi trước.”
Kỳ Sâm đứng lên, sắc mặt bất an: "Rốt cuộc tôi làm sao vậy? Có phải mấy người muốn nhốt tôi ở đây không? Tôi đã nói là tôi phải quay lại, ngay đối diện sông. Gọi một chiếc xe đưa tôi qua là được, tôi có thể đưa tiền, mấy người muốn bao nhiêu?”
Bạch Lộc và Bạch Hà đã đi đến cửa, nghe vậy quay đầu, Bạch Lộc cau mày lạnh lùng nói: "Không nên la hét. Ngài Kỳ Sâm, ngài đã xác nhận đăng ký là cư dân ở đây, không thể quay về.”
Kỳ Sâm vô cùng tức giận, tỉnh lại ở một nơi xa lạ, lại gặp phải một vài người không giải thích được, rõ ràng nơi hắn làm việc ở bên kia sông, bọn họ không muốn đưa hắn trở về chỉ cần nói cho hắn đường về, bản thân hắn cũng có thể về.
Người đàn ông cũng đang quan sát Lộ Dao, cau mày, qua một hồi lâu, hắn ta lên tiếng đứt quãng: "Chúng ta… có phải… đã gặp… ở nơi nào đó không?”
"Anh không nhớ rõ sao?" Lộ Dao rất ấn tượng với hắn ta, tối hôm qua cô từ chợ quay về, người này ở ven đường đã ngăn cô lại, lấy một xấp tiền lớn từ trong túi ra, vẻ mặt bối rối bảo cô đưa hắn ta đến trạm xe buýt gần nhất.
Nói thật, cám dỗ kia rất lớn đối với cô, nhất là gần đây tiêu tiền như nước chảy, kho bạc nhỏ cần bổ sung khẩn cấp, dẫn đường mà có thể kiếm được mấy vạn dễ dàng như vậy, giống như nhặt không.
Sau đó cô phát hiện vẻ mặt của người đàn ông có hơi không đúng, đè suy nghĩ không làm mà có ăn trong đầu xuống, chỉ đường, không đòi thù lao.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Đầu óc tôi có hơi rối, không thể nhớ được. Có thể cho tôi vào ngồi một chút được không?”
Lộ Dao liếc thấy một bóng người quen thuộc phía sau người đàn ông, trong nháy mắt như có thêm sức mạnh, nhường mình, để người đàn ông trực tiếp đi tới một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Bạch Minh đi vào trong tiệm, nhíu mày nhìn người đàn ông một cái, cúi đầu nhìn về phía Lộ Dao: "Hắn ta là ai?”
Lộ Dao lắc đầu: "Tôi ngủ dậy thấy hắn ta tựa vào cửa, hình như ý thức có hơi hỗn loạn.”
Bạch Minh lại nhìn người đàn ông vài lần, xoay người đi ra ngoài.
Vài phút sau, Bạch Hà và Bạch Lộc theo Bạch Minh ra khỏi khu vui chơi.
Vào cửa hàng đồ ăn nhanh, Bạch Minh chỉ vào người đàn ông còn đang ngồi ở cửa sổ: "Chỉ có hắn ta, hỏi rõ ràng rồi mau mang đi, lát nữa cửa hàng còn phải mở cửa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lộ Dao rót cho người đàn ông một ly nước, rồi trở về phòng bếp bận rộn. Thấy Bạch Minh dẫn người của khu vui chơi bên cạnh tới, cô tò mò đi ra, nhỏ giọng hỏi Bạch Minh: "Người này có vấn đề gì?”
Bạch Minh lắc đầu: "Có lẽ là người mới, sau khi đăng ký có thể thả hắn ta đi.”
Người mới? Đăng ký gì?
Lộ Dao mê man, lặng lẽ đứng phía sau Bạch Lộc, Bạch Hà.
Trước mặt Bạch Hà đặt một quyển sổ bìa da màu đen, Bạch Lộc bắt đầu hỏi người đàn ông, Bạch Hà mở quyển sổ ra, chuyển sang một trang mới.
Bạch Lộc hỏi: "Còn nhớ tên mình là gì không?"
Người đàn ông nhíu mày suy nghĩ vài giây: "Kỳ Sâm.”
Lộ Dao thấy người đàn ông trả lời, phần ghi tên của quyển sách tự động xuất hiện tên của hắn ta.
Không cần viết, chữ kia không phải là chữ Hán, mà cùng loại chữ với thực đơn đặt trên bàn, Lộ Dao lại có thể đọc hiểu.
"Tuổi tác?"
"Hai mươi tám tuổi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Còn nhớ công việc trước đây của anh không?"
Kỳ Sâm chỉ vào vòng đu quay khổng lồ ngoài cửa sổ: "Còn nhớ, tôi làm việc ở đó, là ông chủ của công viên giải trí kia. Nhưng tôi không thể tìm thấy con đường trở lại, mấy người có thể đưa tôi trở về chỗ của tôi sao?"
Lộ Dao kinh hãi, sự việc trở nên có hơi khó giải quyết.
Hắn ta sẽ không phải người xuyên qua như cô, đúng chứ?
Bạch Lộc và Bạch Hà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh, dường như cũng không cảm thấy kỳ quái.
Thái độ của Bạch Lộc được cho là lãnh đạm: "Anh không quay về được, vậy còn nhớ rõ bản thân anh tới đây như thế nào không?”
Kỳ Sâm lắc đầu: "Không nhớ ra, buổi sáng tỉnh lại đã ngồi ở cửa hàng.”
Bạch Lộc: "Được rồi, chúng tôi đã hiểu một chút về tình hình. Anh đã đăng ký làm cư dân ở khu A, sau này cứ yên tâm sống ở đây.”
Bạch Hà rút ra một quyển sách nhỏ dưới quyển sổ, đưa cho Kỳ Sâm: "Đây là sổ tay hướng dẫn sinh hoạt, xin hãy đọc kỹ, có vấn đề có thể hỏi nhân viên phục vụ trong cửa hàng, hoặc là đến công viên bên cạnh tìm kiếm sự giúp đỡ. Nếu không có gì khác, chúng tôi đi trước.”
Kỳ Sâm đứng lên, sắc mặt bất an: "Rốt cuộc tôi làm sao vậy? Có phải mấy người muốn nhốt tôi ở đây không? Tôi đã nói là tôi phải quay lại, ngay đối diện sông. Gọi một chiếc xe đưa tôi qua là được, tôi có thể đưa tiền, mấy người muốn bao nhiêu?”
Bạch Lộc và Bạch Hà đã đi đến cửa, nghe vậy quay đầu, Bạch Lộc cau mày lạnh lùng nói: "Không nên la hét. Ngài Kỳ Sâm, ngài đã xác nhận đăng ký là cư dân ở đây, không thể quay về.”
Kỳ Sâm vô cùng tức giận, tỉnh lại ở một nơi xa lạ, lại gặp phải một vài người không giải thích được, rõ ràng nơi hắn làm việc ở bên kia sông, bọn họ không muốn đưa hắn trở về chỉ cần nói cho hắn đường về, bản thân hắn cũng có thể về.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro