Chương 17
Áp Ngân Hà
2024-07-23 09:03:14
17.
Diệp Hoan bắt đầu phàn nàn với tôi về Trương Hi, trong lời nói còn mang theo một chút trách móc.
“Tại chị đấy Lâm Kiều Kiều! Sao chị cứ khuyến khích Trương Hi đến ở nhà em làm gì? Bây giờ trong nhà toàn là rác rưởi, đến cả bức tường cũng biến thành màu đen!”
Tôi ra vẻ ngạc nhiên:
“Em nói thật sao? Nhưng em ấy là con gái mà!”
Sắc mặt Diệp Hoan cực kỳ khó coi:
“Lúc trước em và Trương Hi chưa bao giờ sống chung với nhau, em cũng không biết cậu ấy là loại người lười nhác như vậy! Hơn nữa em còn phát hiện ra cậu ấy dẫn cả đàn ông về nhà, làm em tức muốn chec!”
Trong lòng tôi cảm thấy rất vui nhưng ngoài mặt vẫn an ủi cô ta:
“Em thông cảm cho em ấy chút đi, coi như là làm việc thiện. Chắc chắn sau này Trương Hi sẽ biết ơn em!”
Diệp Hoan vẫn không phấn chấn hơn chút nào, còn tiếp tục trách móc tôi:
“Nếu không phải do chị thì nhà mới của em sẽ không bị phá hoại, bây giờ còn không có cách nào để đuổi Trương Hi đi!”
“Ô hay, lạ nhỉ, nếu chị không bán nhà thì chẳng phải nhà của chị sẽ là chỗ bị phá hoại hay sao? Sao em lại quay sang trách chị?”
“Còn nữa, Trương Hi là bạn thân của em, không phải bạn thân của chị! Chuyện này có liên quan gì đến chị không?”
Diệp Hoan xấu hổ đến mức đỏ mặt.
Nói xong, tôi không hề để ý đến cô ta mà quay lại làm việc luôn.
Sau đó cô ta không dám phàn nàn với tôi nữa, chỉ dám âm thầm than vãn với mấy người đồng nghiệp.
Vừa nói xấu Trương Hi với đồng nghiệp vừa nghĩ cách để đuổi cô ả đi.
Không ngờ là có đồng nghiệp thực sự nghĩ ra biện pháp, Diệp Hoan nghe xong lập tức trở về áp dụng vào thực tiễn.
Một tháng sau, Trương Hi cuốn gói đồ đạc dọn ra ngoài ở.
Thế nhưng Diệp Hoan vẫn tức muốn khóc.
Diệp Hoan bắt đầu phàn nàn với tôi về Trương Hi, trong lời nói còn mang theo một chút trách móc.
“Tại chị đấy Lâm Kiều Kiều! Sao chị cứ khuyến khích Trương Hi đến ở nhà em làm gì? Bây giờ trong nhà toàn là rác rưởi, đến cả bức tường cũng biến thành màu đen!”
Tôi ra vẻ ngạc nhiên:
“Em nói thật sao? Nhưng em ấy là con gái mà!”
Sắc mặt Diệp Hoan cực kỳ khó coi:
“Lúc trước em và Trương Hi chưa bao giờ sống chung với nhau, em cũng không biết cậu ấy là loại người lười nhác như vậy! Hơn nữa em còn phát hiện ra cậu ấy dẫn cả đàn ông về nhà, làm em tức muốn chec!”
Trong lòng tôi cảm thấy rất vui nhưng ngoài mặt vẫn an ủi cô ta:
“Em thông cảm cho em ấy chút đi, coi như là làm việc thiện. Chắc chắn sau này Trương Hi sẽ biết ơn em!”
Diệp Hoan vẫn không phấn chấn hơn chút nào, còn tiếp tục trách móc tôi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nếu không phải do chị thì nhà mới của em sẽ không bị phá hoại, bây giờ còn không có cách nào để đuổi Trương Hi đi!”
“Ô hay, lạ nhỉ, nếu chị không bán nhà thì chẳng phải nhà của chị sẽ là chỗ bị phá hoại hay sao? Sao em lại quay sang trách chị?”
“Còn nữa, Trương Hi là bạn thân của em, không phải bạn thân của chị! Chuyện này có liên quan gì đến chị không?”
Diệp Hoan xấu hổ đến mức đỏ mặt.
Nói xong, tôi không hề để ý đến cô ta mà quay lại làm việc luôn.
Sau đó cô ta không dám phàn nàn với tôi nữa, chỉ dám âm thầm than vãn với mấy người đồng nghiệp.
Vừa nói xấu Trương Hi với đồng nghiệp vừa nghĩ cách để đuổi cô ả đi.
Không ngờ là có đồng nghiệp thực sự nghĩ ra biện pháp, Diệp Hoan nghe xong lập tức trở về áp dụng vào thực tiễn.
Một tháng sau, Trương Hi cuốn gói đồ đạc dọn ra ngoài ở.
Thế nhưng Diệp Hoan vẫn tức muốn khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro