Cùng Anh Hướng Tới Gần Ngân Hà
A
2024-12-03 16:01:52
Ôn Chi cười, vỗ nhẹ lên đầu cô: "Đây là động tác lộn vòng trong bay đặc biệt, những phi công già có nhiều năm kinh nghiệm mới có thể bay được động tác khó như vậy."
Lộc Kỳ đặc biệt hưởng ứng: "Oa, chị Chi Chi, chị biết nhiều quá, lợi hại quá."
Cô bé nhìn Ôn Chi với đôi mắt lấp lánh.
Ngay cả lúc này, Ôn Chi chỉ vào chiếc máy bay trên trời, nói một câu "Oa, con chim lớn quá" thì cô bé cũng sẽ hưởng ứng.
Ôn Chi cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với một fan hâm mộ cuồng nhiệt như vậy, giọng nói cũng không khỏi dịu dàng hơn.
Giọng nói vốn trong trẻo du dương, còn dịu dàng hơn cả cơn gió thoảng qua hôm nay.
Cố Vấn Chu vốn đang lười biếng dựa vào lưng ghế, không phải vì những màn biểu diễn bay này không tinh thải, mà là vì bản thân anh cũng có thể bay ở trình độ này nên không thể nào phấn khích và kinh ngạc như người ngoài lần đầu tiên nhìn thấy.
Khi nghe Ôn Chi nhỏ giọng giải thích cho Lộc Kỳ về các động tác bay đặc biệt, anh hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem chuyên môn.
Bay là thứ mà người trong nghề và người ngoài nghề có sự chênh lệch quá lớn, chỉ cần nghe là có thể lộ tẩy.
Nhưng anh không ngờ, những gì Ôn Chi phổ cập cho Lộc Kỳ đều là những điều mà chỉ người trong nghề mới hiểu.
Hơn nữa, cô còn cố tình dùng cách nói dễ hiểu để Lộc Kỳ có thể hiểu được một cách dễ dàng.
Hôm nay Ôn Chi buộc tóc đuôi gà, toàn bộ mái tóc dày được buộc gọn ra sau đầu, để lộ ra chiếc cổ thon dài sạch sẽ. Khi nghiêng người về phía Lộc Kỳ, những sợi tóc mai hơi rối được một cơn gió nhẹ nhàng thổi bay.
Cố Vấn Chu nhìn thấy trên dái tai cô có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi.
Làn da sạch sẽ làm cho nốt ruồi này càng thêm đỏ thẫm.
Lúc này Ôn Chi nói xong với Lộc Kỳ, khi cô thẳng người dậy, cô nhận ra có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Cố Vấn Chu.
Trong nháy mắt, ánh mắt dịu dàng của cô trở nên lạnh lẽo đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, như thể có những tảng băng đổ vào tỏa ra hơi lạnh. Cô không chịu thua nhìn lại Cố Vấn Chu, ánh mắt của hai người va vào nhau, không ai chịu thua ai.
Cố Vấn Chu như xem một màn biến mặt của Tứ Xuyên, từ nụ cười dịu dàng thân thiện với Lộc Kỳ, đến khi đối mặt với anh là sự lạnh nhạt không hề che giấu.
Lúc này Ôn Chi cũng không nói nên lời, còn nhìn, còn nhìn nữa.
Người đàn ông này sao lại không có chút nào xấu hổ khi bị người khác bắt gặp đang nhìn trộm?
Nhưng người đàn ông trước mặt lại có thể phá vỡ nhận thức thường ngày của cô, không những không xấu hổ, ngược lại còn hơi nhếch miệng thản nhiên hỏi: "Cô là người yêu thích bay? Rất ít người ngoài nghề hiểu được nhiều như vậy."
"Cứ coi như vậy đi." Ôn Chi lười giải thích.
Sự lạnh nhạt của cô khiến Cố Vấn Chu hơi bất ngờ, anh có thể cảm nhận được cô gái này khi nói chuyện với anh, luôn có gai nhọn vô hình.
Mặc dù anh rất hờ hững với các mối quan hệ giữa người với người nhưng không có nghĩa là anh không cảm nhận được cảm xúc của người khác.
Đặc biệt là sự thù địch rõ ràng như vậy.
Cố Vấn Chu không phải là kiểu người thích truy hỏi đến cùng, sau hôm nay họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa, vì vậy anh cũng lười truy cứu thái độ của Ôn Chi đối với mình tại sao lại như vậy.
*
Cho đến khi đội biểu diễn bay của Nga ra sân, toàn bộ người Ôn Chi ngồi thẳng dậy.
Lần này cô không còn như trước, còn phân tâm giải thích cho Lộc Kỳ mà toàn bộ người đều yên tĩnh và tập trung.
Đội hình liên tục thay đổi, kéo ra những luồng khói màu trên không trung.
Khi màn biểu diễn đơn của chiếc máy bay cuối cùng kết thúc, Lộc Kỳ vỗ tay, vô tình nhìn thấy khóe mắt Ôn Chi lấp lánh nước mắt.
Lộc Kỳ đặc biệt hưởng ứng: "Oa, chị Chi Chi, chị biết nhiều quá, lợi hại quá."
Cô bé nhìn Ôn Chi với đôi mắt lấp lánh.
Ngay cả lúc này, Ôn Chi chỉ vào chiếc máy bay trên trời, nói một câu "Oa, con chim lớn quá" thì cô bé cũng sẽ hưởng ứng.
Ôn Chi cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với một fan hâm mộ cuồng nhiệt như vậy, giọng nói cũng không khỏi dịu dàng hơn.
Giọng nói vốn trong trẻo du dương, còn dịu dàng hơn cả cơn gió thoảng qua hôm nay.
Cố Vấn Chu vốn đang lười biếng dựa vào lưng ghế, không phải vì những màn biểu diễn bay này không tinh thải, mà là vì bản thân anh cũng có thể bay ở trình độ này nên không thể nào phấn khích và kinh ngạc như người ngoài lần đầu tiên nhìn thấy.
Khi nghe Ôn Chi nhỏ giọng giải thích cho Lộc Kỳ về các động tác bay đặc biệt, anh hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem chuyên môn.
Bay là thứ mà người trong nghề và người ngoài nghề có sự chênh lệch quá lớn, chỉ cần nghe là có thể lộ tẩy.
Nhưng anh không ngờ, những gì Ôn Chi phổ cập cho Lộc Kỳ đều là những điều mà chỉ người trong nghề mới hiểu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hơn nữa, cô còn cố tình dùng cách nói dễ hiểu để Lộc Kỳ có thể hiểu được một cách dễ dàng.
Hôm nay Ôn Chi buộc tóc đuôi gà, toàn bộ mái tóc dày được buộc gọn ra sau đầu, để lộ ra chiếc cổ thon dài sạch sẽ. Khi nghiêng người về phía Lộc Kỳ, những sợi tóc mai hơi rối được một cơn gió nhẹ nhàng thổi bay.
Cố Vấn Chu nhìn thấy trên dái tai cô có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ tươi.
Làn da sạch sẽ làm cho nốt ruồi này càng thêm đỏ thẫm.
Lúc này Ôn Chi nói xong với Lộc Kỳ, khi cô thẳng người dậy, cô nhận ra có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Cô ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Cố Vấn Chu.
Trong nháy mắt, ánh mắt dịu dàng của cô trở nên lạnh lẽo đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường, như thể có những tảng băng đổ vào tỏa ra hơi lạnh. Cô không chịu thua nhìn lại Cố Vấn Chu, ánh mắt của hai người va vào nhau, không ai chịu thua ai.
Cố Vấn Chu như xem một màn biến mặt của Tứ Xuyên, từ nụ cười dịu dàng thân thiện với Lộc Kỳ, đến khi đối mặt với anh là sự lạnh nhạt không hề che giấu.
Lúc này Ôn Chi cũng không nói nên lời, còn nhìn, còn nhìn nữa.
Người đàn ông này sao lại không có chút nào xấu hổ khi bị người khác bắt gặp đang nhìn trộm?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng người đàn ông trước mặt lại có thể phá vỡ nhận thức thường ngày của cô, không những không xấu hổ, ngược lại còn hơi nhếch miệng thản nhiên hỏi: "Cô là người yêu thích bay? Rất ít người ngoài nghề hiểu được nhiều như vậy."
"Cứ coi như vậy đi." Ôn Chi lười giải thích.
Sự lạnh nhạt của cô khiến Cố Vấn Chu hơi bất ngờ, anh có thể cảm nhận được cô gái này khi nói chuyện với anh, luôn có gai nhọn vô hình.
Mặc dù anh rất hờ hững với các mối quan hệ giữa người với người nhưng không có nghĩa là anh không cảm nhận được cảm xúc của người khác.
Đặc biệt là sự thù địch rõ ràng như vậy.
Cố Vấn Chu không phải là kiểu người thích truy hỏi đến cùng, sau hôm nay họ sẽ không còn gặp lại nhau nữa, vì vậy anh cũng lười truy cứu thái độ của Ôn Chi đối với mình tại sao lại như vậy.
*
Cho đến khi đội biểu diễn bay của Nga ra sân, toàn bộ người Ôn Chi ngồi thẳng dậy.
Lần này cô không còn như trước, còn phân tâm giải thích cho Lộc Kỳ mà toàn bộ người đều yên tĩnh và tập trung.
Đội hình liên tục thay đổi, kéo ra những luồng khói màu trên không trung.
Khi màn biểu diễn đơn của chiếc máy bay cuối cùng kết thúc, Lộc Kỳ vỗ tay, vô tình nhìn thấy khóe mắt Ôn Chi lấp lánh nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro