Cùng Anh Hướng Tới Gần Ngân Hà
Chương 4
2024-12-03 16:01:52
Những người khác cũng lên tiếng:
“Đúng rồi, ngồi xuống đi! Ông lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì.”
“Tiếp viên bị ngã rồi, ông còn làm loạn thêm.”
Dưới áp lực từ mọi người, người đàn ông cuối cùng cũng lúng túng ngồi xuống, thắt lại dây an toàn.
Ôn Chi thấy ông ta đã ngồi xuống, cũng không nói thêm lời nào. Ở tình huống này, sự hoảng loạn là điều có thể hiểu được, cô không muốn trách cứ quá nhiều.
Lộc Kỳ bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn cô, hoàn toàn ngơ ngác.
Ngoại hình của Ôn Chi là kiểu điển hình của các cô gái Giang Nam: đường nét nhỏ nhắn, tinh tế, làn da trắng mịn pha chút sắc hồng, đôi mắt tròn sáng long lanh, nụ cười dịu dàng. Với đôi môi hồng mềm mại, cô giống như một trái đào chín mọng, vừa thanh thuần vừa có chút gợi cảm ngầm.
Không ai ngờ được, một khuôn mặt hiền hòa vô hại như vậy, khi nghiêm túc lại có sức áp đảo đến thế.
May mắn thay, máy bay cuối cùng đã vượt qua khu vực nhiễu động và dần ổn định.
Ôn Chi lên tiếng:
“Máy bay đang bắt đầu bay vòng lượn rồi.”
“Bay vòng? Sao không hạ cánh luôn?” Lộc Kỳ thắc mắc.
“Có lẽ họ đang giảm bớt nhiên liệu, để khi hạ cánh tốc độ không quá nhanh. Mỗi khi máy bay tiêu thụ một tấn nhiên liệu, tốc độ hạ cánh có thể giảm được một hải lý.” Ôn Chi giải thích.
Lộc Kỳ ngạc nhiên:
“Chị giỏi quá, chuyện này mà chị cũng biết.”
Nhìn vào ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ của cô bé, Ôn Chi chỉ mỉm cười. Những thông tin này cô cố ý nói lớn, để trấn an hành khách. Càng hiểu rõ, người ta sẽ càng bớt sợ.
Đúng như dự đoán của Ôn Chi, nửa tiếng sau, loa phát thanh vang lên:
“Thưa quý khách, đây là cơ trưởng phát thanh. Máy bay sắp hạ cánh, xin chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó va chạm.”
Hành khách vội vàng cúi thấp người, siết chặt tay ghế trước.
Không gian cabin chìm trong căng thẳng, mọi người nín thở chờ đợi.
Cho đến khi nghe thấy tiếng "ầm" khô khốc.
Bánh máy bay chạm đất, cả thân máy bay chao đảo trong quán tính lớn.
Từng giây từng giây trôi qua, tốc độ máy bay giảm dần, cho đến khi dừng hẳn.
Không nổ lốp, không lệch đường băng. Máy bay đã hạ cánh an toàn.
Giọng nói lạnh lùng nhưng đầy trấn an của cơ trưởng vang lên:
“Thưa quý khách, do sự cố kỹ thuật dẫn đến chuyến bay bị chậm trễ, thay mặt phi hành đoàn, tôi chân thành xin lỗi. Chào mừng đến Hạ Giang, chúc quý khách có thời gian vui vẻ tại đây.”
Cabin lập tức vang lên những tràng pháo tay rộn rã. Ai nấy đều như vừa sống lại từ cõi chết.
Câu nói cuối cùng của cơ trưởng mang theo chút ý cười, như một cú "thả thính" vô tình. Điều đó khiến Ôn Chi không nhịn được mà nghĩ: Cơ trưởng không chỉ giỏi mà giọng còn rất quyến rũ.
Hành khách bắt đầu rời máy bay, Ôn Chi yên lặng đứng chờ xe trung chuyển.
Đột nhiên, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Chị!”
Cô quay lại, thấy Lộc Kỳ chạy về phía mình.
“Em cứ tưởng chị đi rồi!” Cô bé thở hổn hển.
“Đúng rồi, ngồi xuống đi! Ông lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì.”
“Tiếp viên bị ngã rồi, ông còn làm loạn thêm.”
Dưới áp lực từ mọi người, người đàn ông cuối cùng cũng lúng túng ngồi xuống, thắt lại dây an toàn.
Ôn Chi thấy ông ta đã ngồi xuống, cũng không nói thêm lời nào. Ở tình huống này, sự hoảng loạn là điều có thể hiểu được, cô không muốn trách cứ quá nhiều.
Lộc Kỳ bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn cô, hoàn toàn ngơ ngác.
Ngoại hình của Ôn Chi là kiểu điển hình của các cô gái Giang Nam: đường nét nhỏ nhắn, tinh tế, làn da trắng mịn pha chút sắc hồng, đôi mắt tròn sáng long lanh, nụ cười dịu dàng. Với đôi môi hồng mềm mại, cô giống như một trái đào chín mọng, vừa thanh thuần vừa có chút gợi cảm ngầm.
Không ai ngờ được, một khuôn mặt hiền hòa vô hại như vậy, khi nghiêm túc lại có sức áp đảo đến thế.
May mắn thay, máy bay cuối cùng đã vượt qua khu vực nhiễu động và dần ổn định.
Ôn Chi lên tiếng:
“Máy bay đang bắt đầu bay vòng lượn rồi.”
“Bay vòng? Sao không hạ cánh luôn?” Lộc Kỳ thắc mắc.
“Có lẽ họ đang giảm bớt nhiên liệu, để khi hạ cánh tốc độ không quá nhanh. Mỗi khi máy bay tiêu thụ một tấn nhiên liệu, tốc độ hạ cánh có thể giảm được một hải lý.” Ôn Chi giải thích.
Lộc Kỳ ngạc nhiên:
“Chị giỏi quá, chuyện này mà chị cũng biết.”
Nhìn vào ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ của cô bé, Ôn Chi chỉ mỉm cười. Những thông tin này cô cố ý nói lớn, để trấn an hành khách. Càng hiểu rõ, người ta sẽ càng bớt sợ.
Đúng như dự đoán của Ôn Chi, nửa tiếng sau, loa phát thanh vang lên:
“Thưa quý khách, đây là cơ trưởng phát thanh. Máy bay sắp hạ cánh, xin chuẩn bị sẵn sàng để ứng phó va chạm.”
Hành khách vội vàng cúi thấp người, siết chặt tay ghế trước.
Không gian cabin chìm trong căng thẳng, mọi người nín thở chờ đợi.
Cho đến khi nghe thấy tiếng "ầm" khô khốc.
Bánh máy bay chạm đất, cả thân máy bay chao đảo trong quán tính lớn.
Từng giây từng giây trôi qua, tốc độ máy bay giảm dần, cho đến khi dừng hẳn.
Không nổ lốp, không lệch đường băng. Máy bay đã hạ cánh an toàn.
Giọng nói lạnh lùng nhưng đầy trấn an của cơ trưởng vang lên:
“Thưa quý khách, do sự cố kỹ thuật dẫn đến chuyến bay bị chậm trễ, thay mặt phi hành đoàn, tôi chân thành xin lỗi. Chào mừng đến Hạ Giang, chúc quý khách có thời gian vui vẻ tại đây.”
Cabin lập tức vang lên những tràng pháo tay rộn rã. Ai nấy đều như vừa sống lại từ cõi chết.
Câu nói cuối cùng của cơ trưởng mang theo chút ý cười, như một cú "thả thính" vô tình. Điều đó khiến Ôn Chi không nhịn được mà nghĩ: Cơ trưởng không chỉ giỏi mà giọng còn rất quyến rũ.
Hành khách bắt đầu rời máy bay, Ôn Chi yên lặng đứng chờ xe trung chuyển.
Đột nhiên, giọng nói trong trẻo vang lên:
“Chị!”
Cô quay lại, thấy Lộc Kỳ chạy về phía mình.
“Em cứ tưởng chị đi rồi!” Cô bé thở hổn hển.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro