Cùng Chàng Trải Thế Sự Trầm Luân
Chương 14
2024-10-10 09:54:31
24
Từ sau lần đó, mỗi khi Thái tử Dung Ngọc ghé thăm, Tô Minh Nhan đều không biết liêm sỉ mà tự mình lấn đến gần. Ta chẳng nói gì, cố tình để mặc nàng cùng Thái tử dây dưa. Dần dần, ta thậm chí không còn ra ngoài, chỉ thu mình trong khuê phòng đọc sách. Dù sao, Tô Minh Nhan vẫn luôn chăm chú dõi theo trong viện, Thái tử tới, nàng ắt sẽ dùng mọi mánh khóe để lôi kéo.
Xuân Nhi thường xuyên ở trong phòng giậm chân tức giận: "Tiểu thư! Người không thấy, Nhị tiểu thư đã sắp ngả vào lòng Thái tử rồi!"
"Nhị tiểu thư hôm nay còn dám đút bánh cho Thái tử, mà bánh đó chính là miếng nàng ta đã ăn dở!"
"Thái tử nói rõ là tới thăm người, nhưng sao lần nào cũng ở cạnh Nhị tiểu thư vậy?"
Ta cười nhạt. Bởi vì hắn tham lam, muốn hưởng trọn cả hai tỷ muội chúng ta.
Vài ngày sau, Dung Ngọc cuối cùng cũng đến tận cửa phòng ta: "Miểu Miểu, rốt cuộc nàng làm sao? Còn định lánh mặt ta đến bao giờ?"
Giọng hắn mềm mại, như thể bị tổn thương sâu sắc, giống như ta đã phạm phải lỗi lầm to lớn nào đó khiến hắn đau lòng. Buồn cười thay, rõ ràng là một ác quỷ, lại khoác lên mình tấm vỏ bọc của thần tiên.
Sắp rồi, ngày vui của hắn sắp kết thúc.
Ta giữ vẻ đoan trang của một khuê nữ, nhẹ nhàng lùi bước: "Triều đình gió nổi mây vần, đang vào thời khắc trọng đại. Ta nghĩ, nếu cứ quấn quýt bên Điện hạ, e rằng sẽ bị kẻ ngoài gièm pha, cho rằng Điện hạ vì nhi nữ tư tình mà lơ là đại sự."
Dung Ngọc nghe ta nói vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ. Với hắn, việc lui tới Thái phó phủ thường xuyên là một trong những bước tính toán cẩn trọng. Hắn đang dệt tấm lưới tình cảm, hòng trói buộc gia tộc chúng ta vào kế hoạch của hắn.
Kỳ thực, hắn đã mưu đồ kỹ lưỡng, dành nhiều năm vun đắp mối quan hệ này, gần như không có sơ hở. Nhưng ta lại cố tình nhắc nhở hắn, ta muốn thấy hắn lo lắng, thấy hắn bất an, thưởng thức dáng vẻ khốn cùng của hắn.
Quả nhiên, sắc mặt hắn dần dần trầm xuống. Chiếc mặt nạ dịu dàng trên khuôn mặt hắn như nứt vỡ. Hắn cười gượng gạo: "…Vẫn là Miểu Miểu lo nghĩ chu toàn, nghĩ cho cô."
Giọng điệu hắn đầy thăm dò, nhưng ta chỉ khẽ cười, không nói gì thêm, để hắn tự mình suy đoán.
25
Sau khi Thái tử rời đi, Tô Minh Nhan lại tìm đến ta. Rõ ràng nàng đã biết Thái tử âm thầm tới gặp ta, lòng không yên nên mới vội vàng tới dò la.
Những ngày qua, nhờ ta cố ý dung túng, Tô Minh Nhan đã không còn buồn giả bộ nữa. Trước đây, nàng là một con thỏ ngoan hiền, rộng lượng, không màng vinh hoa phú quý.
Nhưng giờ đây, nàng như biến thành một người khác, phô trương và ngang ngược. Hễ có ai làm trái ý nàng, nàng liền giơ tay đánh. Ngay cả phụ mẫu cũng chẳng còn mấy khi nàng để vào mắt, hệt như đã tự coi mình là Thái tử phi tương lai.
Khi nàng đẩy cửa bước vào phòng ta, ta chợt nhận ra biểu cảm trên gương mặt nàng rất quen thuộc, một vẻ mặt ghen tuông như không thể thỏa mãn dục vọng. Giống hệt vị mẫu thân đã c.h.ế.t sớm của nàng ta. Những năm trước, nàng giả vờ tốt đẹp đến vậy, thật sự là đã khó cho nàng.
"Tô Miểu, thủ đoạn của ngươi thật đáng khâm phục. Miệng thì nói nhường Thái tử cho ta, vậy mà giờ lại lén lút kéo Thái tử về phía mình?”
"Ngươi vừa nói gì với Thái tử?"
Giọng nàng đầy ghen tức, như dồn nén cơn sóng ngầm trong lòng.
Ta đáp lại bằng giọng thản nhiên, khinh miệt nhìn nàng, nói sự thật: "Hắn đến trách ta vì sao cứ tránh mặt hắn. "Ta luôn đẩy hắn cho ngươi, khiến hắn tổn thương."
Gương mặt Tô Minh Nhan ngay lập tức sa sầm: "Không thể nào, rõ ràng là hắn…"
Nói được nửa câu, nàng đột nhiên nghẹn lại.
Ta liền xô thêm một cái: "Đúng vậy, rõ ràng là hắn thích ngươi. Hắn để mặc ngươi khiêu khích, để mặc ngươi đùa giỡn. Nhưng, Tô Minh Nhan, ngươi làm chưa đủ. Những gì ngươi học được chỉ là mánh khóe hạ đẳng của kỹ nữ mà thôi."
Nghe ta mắng nàng như kỹ nữ, nàng lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đầy hận thù nhìn ta như muốn xé xác ta ra. Thế nhưng, nàng vẫn phải nhịn, bởi nàng còn muốn nghe ta dạy thêm: "Vậy ngươi nói xem, thủ đoạn cao minh là gì?"
Ta chống cằm, chậm rãi nói: "Tình cảm thấm dần như mưa xuân đối với Thái tử là vô dụng nhất. Điều ngươi phải trao cho hắn, chính là một cú sốc kinh tâm động phách. Nếu ngươi không thể kinh động hắn, cũng không sao. Nam nhân có thể cưỡng ép cưới thê, nữ nhân đương nhiên có thể cưỡng ép xuất giá.
"Ngươi chỉ cần trong một dịp gây chú ý nhất, ép hắn phải gánh vác một trách nhiệm không thể trốn tránh."
Tô Minh Nhan cười lạnh: "Trách nhiệm? Ngươi chẳng phải muốn ta bỏ thuốc hắn sao? Việc đó khác gì với kỹ nữ? Tô Miểu, ngươi tưởng ta sẽ trúng kế của ngươi à? Hắn là Thái tử, nếu thật sự ta làm vậy, chẳng những không thành công, mà còn có thể mất mạng!"
Ta không nhịn được cười khẩy: "Ngươi quên rồi sao, loại ân tình gì cần dùng thân báo đáp?"
Đôi mắt Tô Minh Nhan lập tức sáng lên, như đã ngộ ra, thì thầm: "Ân cứu mạng, đương nhiên phải dùng thân báo đáp…"
Từ sau lần đó, mỗi khi Thái tử Dung Ngọc ghé thăm, Tô Minh Nhan đều không biết liêm sỉ mà tự mình lấn đến gần. Ta chẳng nói gì, cố tình để mặc nàng cùng Thái tử dây dưa. Dần dần, ta thậm chí không còn ra ngoài, chỉ thu mình trong khuê phòng đọc sách. Dù sao, Tô Minh Nhan vẫn luôn chăm chú dõi theo trong viện, Thái tử tới, nàng ắt sẽ dùng mọi mánh khóe để lôi kéo.
Xuân Nhi thường xuyên ở trong phòng giậm chân tức giận: "Tiểu thư! Người không thấy, Nhị tiểu thư đã sắp ngả vào lòng Thái tử rồi!"
"Nhị tiểu thư hôm nay còn dám đút bánh cho Thái tử, mà bánh đó chính là miếng nàng ta đã ăn dở!"
"Thái tử nói rõ là tới thăm người, nhưng sao lần nào cũng ở cạnh Nhị tiểu thư vậy?"
Ta cười nhạt. Bởi vì hắn tham lam, muốn hưởng trọn cả hai tỷ muội chúng ta.
Vài ngày sau, Dung Ngọc cuối cùng cũng đến tận cửa phòng ta: "Miểu Miểu, rốt cuộc nàng làm sao? Còn định lánh mặt ta đến bao giờ?"
Giọng hắn mềm mại, như thể bị tổn thương sâu sắc, giống như ta đã phạm phải lỗi lầm to lớn nào đó khiến hắn đau lòng. Buồn cười thay, rõ ràng là một ác quỷ, lại khoác lên mình tấm vỏ bọc của thần tiên.
Sắp rồi, ngày vui của hắn sắp kết thúc.
Ta giữ vẻ đoan trang của một khuê nữ, nhẹ nhàng lùi bước: "Triều đình gió nổi mây vần, đang vào thời khắc trọng đại. Ta nghĩ, nếu cứ quấn quýt bên Điện hạ, e rằng sẽ bị kẻ ngoài gièm pha, cho rằng Điện hạ vì nhi nữ tư tình mà lơ là đại sự."
Dung Ngọc nghe ta nói vậy, sắc mặt lập tức cứng đờ. Với hắn, việc lui tới Thái phó phủ thường xuyên là một trong những bước tính toán cẩn trọng. Hắn đang dệt tấm lưới tình cảm, hòng trói buộc gia tộc chúng ta vào kế hoạch của hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ thực, hắn đã mưu đồ kỹ lưỡng, dành nhiều năm vun đắp mối quan hệ này, gần như không có sơ hở. Nhưng ta lại cố tình nhắc nhở hắn, ta muốn thấy hắn lo lắng, thấy hắn bất an, thưởng thức dáng vẻ khốn cùng của hắn.
Quả nhiên, sắc mặt hắn dần dần trầm xuống. Chiếc mặt nạ dịu dàng trên khuôn mặt hắn như nứt vỡ. Hắn cười gượng gạo: "…Vẫn là Miểu Miểu lo nghĩ chu toàn, nghĩ cho cô."
Giọng điệu hắn đầy thăm dò, nhưng ta chỉ khẽ cười, không nói gì thêm, để hắn tự mình suy đoán.
25
Sau khi Thái tử rời đi, Tô Minh Nhan lại tìm đến ta. Rõ ràng nàng đã biết Thái tử âm thầm tới gặp ta, lòng không yên nên mới vội vàng tới dò la.
Những ngày qua, nhờ ta cố ý dung túng, Tô Minh Nhan đã không còn buồn giả bộ nữa. Trước đây, nàng là một con thỏ ngoan hiền, rộng lượng, không màng vinh hoa phú quý.
Nhưng giờ đây, nàng như biến thành một người khác, phô trương và ngang ngược. Hễ có ai làm trái ý nàng, nàng liền giơ tay đánh. Ngay cả phụ mẫu cũng chẳng còn mấy khi nàng để vào mắt, hệt như đã tự coi mình là Thái tử phi tương lai.
Khi nàng đẩy cửa bước vào phòng ta, ta chợt nhận ra biểu cảm trên gương mặt nàng rất quen thuộc, một vẻ mặt ghen tuông như không thể thỏa mãn dục vọng. Giống hệt vị mẫu thân đã c.h.ế.t sớm của nàng ta. Những năm trước, nàng giả vờ tốt đẹp đến vậy, thật sự là đã khó cho nàng.
"Tô Miểu, thủ đoạn của ngươi thật đáng khâm phục. Miệng thì nói nhường Thái tử cho ta, vậy mà giờ lại lén lút kéo Thái tử về phía mình?”
"Ngươi vừa nói gì với Thái tử?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng nàng đầy ghen tức, như dồn nén cơn sóng ngầm trong lòng.
Ta đáp lại bằng giọng thản nhiên, khinh miệt nhìn nàng, nói sự thật: "Hắn đến trách ta vì sao cứ tránh mặt hắn. "Ta luôn đẩy hắn cho ngươi, khiến hắn tổn thương."
Gương mặt Tô Minh Nhan ngay lập tức sa sầm: "Không thể nào, rõ ràng là hắn…"
Nói được nửa câu, nàng đột nhiên nghẹn lại.
Ta liền xô thêm một cái: "Đúng vậy, rõ ràng là hắn thích ngươi. Hắn để mặc ngươi khiêu khích, để mặc ngươi đùa giỡn. Nhưng, Tô Minh Nhan, ngươi làm chưa đủ. Những gì ngươi học được chỉ là mánh khóe hạ đẳng của kỹ nữ mà thôi."
Nghe ta mắng nàng như kỹ nữ, nàng lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đầy hận thù nhìn ta như muốn xé xác ta ra. Thế nhưng, nàng vẫn phải nhịn, bởi nàng còn muốn nghe ta dạy thêm: "Vậy ngươi nói xem, thủ đoạn cao minh là gì?"
Ta chống cằm, chậm rãi nói: "Tình cảm thấm dần như mưa xuân đối với Thái tử là vô dụng nhất. Điều ngươi phải trao cho hắn, chính là một cú sốc kinh tâm động phách. Nếu ngươi không thể kinh động hắn, cũng không sao. Nam nhân có thể cưỡng ép cưới thê, nữ nhân đương nhiên có thể cưỡng ép xuất giá.
"Ngươi chỉ cần trong một dịp gây chú ý nhất, ép hắn phải gánh vác một trách nhiệm không thể trốn tránh."
Tô Minh Nhan cười lạnh: "Trách nhiệm? Ngươi chẳng phải muốn ta bỏ thuốc hắn sao? Việc đó khác gì với kỹ nữ? Tô Miểu, ngươi tưởng ta sẽ trúng kế của ngươi à? Hắn là Thái tử, nếu thật sự ta làm vậy, chẳng những không thành công, mà còn có thể mất mạng!"
Ta không nhịn được cười khẩy: "Ngươi quên rồi sao, loại ân tình gì cần dùng thân báo đáp?"
Đôi mắt Tô Minh Nhan lập tức sáng lên, như đã ngộ ra, thì thầm: "Ân cứu mạng, đương nhiên phải dùng thân báo đáp…"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro