Cùng Chàng Trải Thế Sự Trầm Luân
Chương 15
2024-10-10 09:54:31
Ta nhẹ nhàng gieo hạt giống ham muốn vào lòng nàng: "Đúng vậy. Hắn là Thái tử, thân phận tôn quý, nên mỗi năm khó tránh khỏi vài lần gặp nguy hiểm. Đến thời điểm quyết định, có dám liều mạng hay không, tất cả chỉ là sự lựa chọn của ngươi."
Tô Minh Nhan trầm tư hồi lâu, rồi ngẩng đầu, nở nụ cười thoạt nhìn yếu đuối nhưng ẩn chứa sự chế giễu: “Quả nhiên tỷ tỷ là tài nữ đệ nhất kinh thành. Đủ loại chiêu trò, đều tinh thông cả…”
Ta không những không tức giận, mà ngược lại còn mỉm cười.
Bởi vì lời nàng ta nói đã chứng minh rằng, hạt giống ta gieo vào lòng nàng, đã bắt đầu bén rễ rồi.
26
Cuộc săn thu vẫn diễn ra như thường lệ.
Hoàng hậu hiếm hoi theo Hoàng thượng rời cung.
Nàng thay y phục săn bắn, cùng Hoàng thượng cười nói rằng hôm nay sẽ săn thêm vài con dã thú, để ngài thấy rõ bản lĩnh của nữ nhi nhà võ tướng.
Hoàng thượng không chút ngần ngại thể hiện sự sủng ái dành cho Hoàng hậu:
“Ừ, trẫm biết Hoàng hậu tài giỏi, hôm nay trẫm chỉ trông cậy vào nàng lo liệu bữa ăn thôi.”
Chư thần nghe vậy đều cười nịnh nọt.
Chỉ có Thái tử Dung Ngọc, nụ cười trên khóe môi cứng ngắc.
Đây chính là hoàn cảnh khó xử nhất của hắn bao năm qua.
Hoàng hậu hiện tại không phải mẹ ruột của thái tử, chính xác mà nói, bà là kế hậu.
Còn thái tử là con của tiên Hoàng hậu.
Hoàng hậu năm nay ngoài ba mươi, xuất thân từ nhà võ tướng, dưới gối có một hoàng tử, là Cảnh vương, mười hai tuổi, thông minh trầm ổn.
Hoàng đế và Hoàng hậu hiện tại tình sâu nghĩa nặng.
Thái tử đứng giữa, mỗi bước đi đều chật vật, phải tính toán cẩn thận để giữ vững vị trí Đông cung.
Dần dà, ngay cả lương tri của mình, hắn cũng đã tính toán đến mức mất đi rồi.
27
Giữa dòng người, ta nhìn về phía Tần Yến. Chàng vẫn như trước, ngồi yên lặng giữa cảnh huyên náo, ánh mắt lạnh lùng vô hồn.
Chỉ có điều… Lần này, chàng mang theo kiếm của mình.
Khi ánh mắt chúng ta giao nhau, khóe môi Tần Yến khẽ nhếch lên.
Lúc ta đi ngang qua bên cạnh chàng, chàng lén lút móc lấy ngón tay út của ta.
Lo sợ có quá nhiều ánh mắt dõi theo, ảnh hưởng đến kế hoạch, ta lập tức liếc mắt cảnh cáo chàng phải thu liễm lại.
Khuôn mặt chàng vẫn mang vẻ lãnh đạm xa cách, nhưng giọng nói hạ thấp đầy trêu đùa, như có chút ấm ức: “Trong thư các, tranh vẽ đã chất thành núi rồi, Miểu Miểu khi nào mới chịu đến ngắm đây?”
Chỉ nghĩ đến những bức tranh tràn đầy phong vị kia, lòng ta đã không khỏi run rẩy.
… Tên điên này.
Trong tình cảnh này mà chàng còn nghĩ đến những chuyện như vậy.
Ta âm thầm tính toán thời gian, biết rằng thích khách của Nam Cương sắp sửa ập đến.
Ta khẽ nhắc nhở chàng: “Không được bị thương.”
Bị thương là sẽ chết.
Ta đã nói điều này với chàng vô số lần.
Có lẽ ánh mắt của ta quá mức quan tâm và nghiêm túc.
Tần Yến khẽ cười quyến rũ, kề sát tai ta, phóng túng nói: “Trước kia, ta đã làm dược của Miểu Miểu. Hôm nay, ta sẽ làm đao của Miểu Miểu. Còn chưa làm lang quân của Miểu Miểu sao nỡ c.h.ế.t được?”
Tên sói con này, khi nói lời tình tứ, tựa như đang gieo bùa yêu cho người khác.
Chỉ là, ta chưa kịp suy ngẫm kỹ. Ngay giây tiếp theo, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c đã cuồn cuộn kéo đến! Đao kiếm loang loáng, trường săn chìm trong hỗn loạn.
Tiếng hô cứu giá, người chạy tứ tán, kẻ liều mạng ám sát.
Giữa những âm thanh đinh tai nhức óc đó, Tần Yến vẫn mỉm cười với ta: “Ngoan, theo kế hoạch mà ẩn nấp, chờ ta.”
Nói xong, chàng rút kiếm ra khỏi vỏ, tiến vào trận chiến.
Nhưng kế hoạch của ta, không phải là ngoan ngoãn trốn tránh.
… Đây chính là cuộc săn mà ta mong đợi bấy lâu.
Trốn ư?
Không thể nào.
Ta quay lại vị trí ban đầu, trong khung cảnh hỗn loạn, ánh mắt đảo quanh bốn phía.
Đầu tiên là Thái tử Dung Ngọc, hắn vẫn như kiếp trước, ra vẻ điềm tĩnh mà đối phó với kẻ ám sát. Nhưng khóe miệng hắn thoáng qua nụ cười tính toán.
Trong mắt hắn, đám thích khách này, chính là những con mồi mà hắn đã tính toán kỹ càng để dẫn vào đây, dùng làm bàn đạp cho lợi ích của mình.
Tiếp theo là Tô Minh Nhan, nàng ngồi ngay bên cạnh ta. Tô Minh Nhan đã bị cuộc thảm sát bất ngờ này dọa đến sững sờ, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Ta bình tĩnh kéo nàng lại, ra hiệu bằng ánh mắt. Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã hiểu được ý tứ của ta, dừng lại, không chạy nữa.
Nàng quay đầu nhìn về phía thái tử, ánh mắt bừng lên sự mong đợi, miệng thì thầm: “Ân cứu mạng, chỉ có thể lấy thân báo đáp… Ân cứu mạng…”
Đúng vậy.
Nàng đã nhớ ra rồi.
Giây phút này, chính là cơ hội mà nàng chờ đợi bấy lâu.
Ta cúi đầu trong bóng tối, khóe môi hài lòng nở nụ cười.
Kiếp này, ta không còn là mục tiêu hàng đầu của nàng nữa.
Dưới sự dẫn dắt của ta.
Thái tử, đã trở thành con mồi của nàng.
Còn trong mắt ta, tất cả mọi người đã trở thành những đốm mờ nhạt trong trời đất.
Chỉ có Tần Yến, áo choàng đen tung bay, như Diêm La ác quỷ từ địa ngục trở về đoạt mạng, lại như thần thánh từ trên trời giáng xuống cứu rỗi trần gian.
Lưỡi đao của thích khách đã sát gần Hoàng thượng.
Tô Minh Nhan trầm tư hồi lâu, rồi ngẩng đầu, nở nụ cười thoạt nhìn yếu đuối nhưng ẩn chứa sự chế giễu: “Quả nhiên tỷ tỷ là tài nữ đệ nhất kinh thành. Đủ loại chiêu trò, đều tinh thông cả…”
Ta không những không tức giận, mà ngược lại còn mỉm cười.
Bởi vì lời nàng ta nói đã chứng minh rằng, hạt giống ta gieo vào lòng nàng, đã bắt đầu bén rễ rồi.
26
Cuộc săn thu vẫn diễn ra như thường lệ.
Hoàng hậu hiếm hoi theo Hoàng thượng rời cung.
Nàng thay y phục săn bắn, cùng Hoàng thượng cười nói rằng hôm nay sẽ săn thêm vài con dã thú, để ngài thấy rõ bản lĩnh của nữ nhi nhà võ tướng.
Hoàng thượng không chút ngần ngại thể hiện sự sủng ái dành cho Hoàng hậu:
“Ừ, trẫm biết Hoàng hậu tài giỏi, hôm nay trẫm chỉ trông cậy vào nàng lo liệu bữa ăn thôi.”
Chư thần nghe vậy đều cười nịnh nọt.
Chỉ có Thái tử Dung Ngọc, nụ cười trên khóe môi cứng ngắc.
Đây chính là hoàn cảnh khó xử nhất của hắn bao năm qua.
Hoàng hậu hiện tại không phải mẹ ruột của thái tử, chính xác mà nói, bà là kế hậu.
Còn thái tử là con của tiên Hoàng hậu.
Hoàng hậu năm nay ngoài ba mươi, xuất thân từ nhà võ tướng, dưới gối có một hoàng tử, là Cảnh vương, mười hai tuổi, thông minh trầm ổn.
Hoàng đế và Hoàng hậu hiện tại tình sâu nghĩa nặng.
Thái tử đứng giữa, mỗi bước đi đều chật vật, phải tính toán cẩn thận để giữ vững vị trí Đông cung.
Dần dà, ngay cả lương tri của mình, hắn cũng đã tính toán đến mức mất đi rồi.
27
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giữa dòng người, ta nhìn về phía Tần Yến. Chàng vẫn như trước, ngồi yên lặng giữa cảnh huyên náo, ánh mắt lạnh lùng vô hồn.
Chỉ có điều… Lần này, chàng mang theo kiếm của mình.
Khi ánh mắt chúng ta giao nhau, khóe môi Tần Yến khẽ nhếch lên.
Lúc ta đi ngang qua bên cạnh chàng, chàng lén lút móc lấy ngón tay út của ta.
Lo sợ có quá nhiều ánh mắt dõi theo, ảnh hưởng đến kế hoạch, ta lập tức liếc mắt cảnh cáo chàng phải thu liễm lại.
Khuôn mặt chàng vẫn mang vẻ lãnh đạm xa cách, nhưng giọng nói hạ thấp đầy trêu đùa, như có chút ấm ức: “Trong thư các, tranh vẽ đã chất thành núi rồi, Miểu Miểu khi nào mới chịu đến ngắm đây?”
Chỉ nghĩ đến những bức tranh tràn đầy phong vị kia, lòng ta đã không khỏi run rẩy.
… Tên điên này.
Trong tình cảnh này mà chàng còn nghĩ đến những chuyện như vậy.
Ta âm thầm tính toán thời gian, biết rằng thích khách của Nam Cương sắp sửa ập đến.
Ta khẽ nhắc nhở chàng: “Không được bị thương.”
Bị thương là sẽ chết.
Ta đã nói điều này với chàng vô số lần.
Có lẽ ánh mắt của ta quá mức quan tâm và nghiêm túc.
Tần Yến khẽ cười quyến rũ, kề sát tai ta, phóng túng nói: “Trước kia, ta đã làm dược của Miểu Miểu. Hôm nay, ta sẽ làm đao của Miểu Miểu. Còn chưa làm lang quân của Miểu Miểu sao nỡ c.h.ế.t được?”
Tên sói con này, khi nói lời tình tứ, tựa như đang gieo bùa yêu cho người khác.
Chỉ là, ta chưa kịp suy ngẫm kỹ. Ngay giây tiếp theo, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c đã cuồn cuộn kéo đến! Đao kiếm loang loáng, trường săn chìm trong hỗn loạn.
Tiếng hô cứu giá, người chạy tứ tán, kẻ liều mạng ám sát.
Giữa những âm thanh đinh tai nhức óc đó, Tần Yến vẫn mỉm cười với ta: “Ngoan, theo kế hoạch mà ẩn nấp, chờ ta.”
Nói xong, chàng rút kiếm ra khỏi vỏ, tiến vào trận chiến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng kế hoạch của ta, không phải là ngoan ngoãn trốn tránh.
… Đây chính là cuộc săn mà ta mong đợi bấy lâu.
Trốn ư?
Không thể nào.
Ta quay lại vị trí ban đầu, trong khung cảnh hỗn loạn, ánh mắt đảo quanh bốn phía.
Đầu tiên là Thái tử Dung Ngọc, hắn vẫn như kiếp trước, ra vẻ điềm tĩnh mà đối phó với kẻ ám sát. Nhưng khóe miệng hắn thoáng qua nụ cười tính toán.
Trong mắt hắn, đám thích khách này, chính là những con mồi mà hắn đã tính toán kỹ càng để dẫn vào đây, dùng làm bàn đạp cho lợi ích của mình.
Tiếp theo là Tô Minh Nhan, nàng ngồi ngay bên cạnh ta. Tô Minh Nhan đã bị cuộc thảm sát bất ngờ này dọa đến sững sờ, theo bản năng muốn bỏ chạy.
Ta bình tĩnh kéo nàng lại, ra hiệu bằng ánh mắt. Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã hiểu được ý tứ của ta, dừng lại, không chạy nữa.
Nàng quay đầu nhìn về phía thái tử, ánh mắt bừng lên sự mong đợi, miệng thì thầm: “Ân cứu mạng, chỉ có thể lấy thân báo đáp… Ân cứu mạng…”
Đúng vậy.
Nàng đã nhớ ra rồi.
Giây phút này, chính là cơ hội mà nàng chờ đợi bấy lâu.
Ta cúi đầu trong bóng tối, khóe môi hài lòng nở nụ cười.
Kiếp này, ta không còn là mục tiêu hàng đầu của nàng nữa.
Dưới sự dẫn dắt của ta.
Thái tử, đã trở thành con mồi của nàng.
Còn trong mắt ta, tất cả mọi người đã trở thành những đốm mờ nhạt trong trời đất.
Chỉ có Tần Yến, áo choàng đen tung bay, như Diêm La ác quỷ từ địa ngục trở về đoạt mạng, lại như thần thánh từ trên trời giáng xuống cứu rỗi trần gian.
Lưỡi đao của thích khách đã sát gần Hoàng thượng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro