[Cung Đấu] 100 Kỹ Xảo Chinh Phục Hoàng Đế Ở Hậu Cung
Lại Gặp Chuyện...
Thái Uông Uông
2024-09-25 08:56:38
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Mặc cho người trong hậu cung không phục như thế nào, vặn đứt bao nhiêu cái khăn tay, cũng không làm nên chuyện gì.
Trong cung Ngọc Chỉ, quý phi không ngủ được: “Bắt đầu từ ngày mai, sai người chăm sóc Hứa bảo lâm thật tốt.”
“Dạ, nương nương. Nhưng mà nương nương… tại sao đột nhiên người muốn đề bạt nàng ta vậy? So với Thích bảo lâm, tướng mạo của nàng ta vẫn kém hơn một chút…” Miên Tinh nói.
“Cũng không thể chỉ trông cậy vào nàng ta. Huống hồ nàng ta còn bất tuân như thế, cho dù nàng ta nghe lời, khi nào có thể có con cũng không nói trước được.” Quý phi nhíu mày.
“Nhưng mà, nếu như Hứa bảo lâm có, e là cũng không thể yên tâm để người nuôi dưỡng… Dù sao không có huyết mạch nhà chúng ta.” Miên Tinh nói.
“Không sao. Con cái càng nhiều càng tốt.” Quý phi hít một hơi thật sâu: “Mặc dù ta là quý phi, nhưng chỉ có địa vị, không có con cái, chung quy không ổn định. Một khi Đức phi lại có con lần nữa, trong chốn hậu cung, còn ai có thể làm khó được nàng ta?”
“Dạ, nô tỳ hiểu rồi. Nương nương yên tâm đi.” Miên Tinh nói.
“Sai người trông chừng Vân Ly cẩn thận, đừng để nàng ta làm loạn.” Quý phi lại nói.
“Dạ, nương nương yên tâm đi, bên đó vẫn luôn để ý. Nàng ta cũng thành thật, không qua lại thân mật với bất kỳ kẻ nào.” Miên Tinh nói.
Quý phi gật đầu, khoát khoát tay.
Miên Tinh lui ra trước, nàng ta biết, nương nương vẫn chưa buồn ngủ, nhưng nương nương muốn ở một mình.
Sáng ngày hôm sau, trong chính điện của cung Chiêu Hoa, Từ hầu ngự cẩn thận đứng đấy.
“Nương nương tới rồi.”
Nàng ta vội vàng quỳ xuống: “Nương nương.”
“Làm cái gì vậy? Đứng lên nói chuyện.” Đức phi cười nói.
Từ hầu ngự đứng dậy cúi đầu.
“Ngươi đó, vào cung lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa được thị tẩm, cứ nhát gan như vậy bao giờ mới ngóc đầu dậy được?” Đức phi cười nói.
Từ hầu ngự ngượng ngùng cười cười: “Nô tỳ vô dụng.”
Không có phẩm cấp, ngay cả xưng là thiếp cũng không thể.
Dung mạo của Từ hầu ngự thật ra không tệ, chỉ là nhất thời không thể thị tẩm, cho nên vẫn là một hầu ngự.
“Bây giờ ta không thể hầu hạ bệ hạ, lần sau bệ hạ lại đến, ta sẽ gọi ngươi đến hầu hạ, không thể nhát gan như vậy. Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, ngươi coi như ta là tỷ tỷ của ngươi. Nào, ngẩng đầu nói chuyện.” Đức phi cười nói.
Đức phi luôn luôn đối xử ôn hòa với mọi người, nàng ta nói chuyện, tất nhiên cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cho dù Từ hầu ngự căng thẳng, cũng tốt hơn nhiều so với lúc nãy.
Mà Đức phi nâng đỡ người khác cũng không phải chỉ dùng miệng nói.
Không đến bốn ngày sau, bệ hạ lại đến cung Chiêu Hoa, quả nhiên chính là Từ hầu ngự thị tẩm.
Sau khi thị tẩm, hầu ngự tất nhiên trở thành ngự nữ.
Hơn kém một bậc, ngày đêm khác biệt.
Khi Vân Ly gặp lại Hạ Cẩn Ly, đã là trung tuần tháng sáu, sau khi hai người trở về từ hành cung, thì chưa từng gặp nhau, cho tới bây giờ, cũng đã hơn hai mươi ngày rồi.
Hạ Cẩn Ly nghe đàn ở ngự hoa viên, một mình gọi Vân Ly đến.
Hôm nay Vân Ly mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt, thêu hoa hạnh bay tán loạn.
Búi tóc song hoàn kế cũng dùng dây lụa màu đỏ nhạt buộc lên, Phù Dung chọn trâm cài sắc song, tua trân châu rũ xuống hai bên.
Lại dùng mấy cây trâm hoa tô điểm.
Thướt thướt tha tha, lúc đi tới, giống như cơn mưa hoa hạnh cuối cùng vào cuối xuân.
Đẹp vô cùng, khi lại muốn nhìn thấy, quả thật không biết năm nào.
Hạ Cẩn Ly nghe tiếng đàn uyển chuyển kia, nhìn mỹ nhân đi về phía hắn, quả thật là cảnh đẹp.
Mặc cho người trong hậu cung không phục như thế nào, vặn đứt bao nhiêu cái khăn tay, cũng không làm nên chuyện gì.
Trong cung Ngọc Chỉ, quý phi không ngủ được: “Bắt đầu từ ngày mai, sai người chăm sóc Hứa bảo lâm thật tốt.”
“Dạ, nương nương. Nhưng mà nương nương… tại sao đột nhiên người muốn đề bạt nàng ta vậy? So với Thích bảo lâm, tướng mạo của nàng ta vẫn kém hơn một chút…” Miên Tinh nói.
“Cũng không thể chỉ trông cậy vào nàng ta. Huống hồ nàng ta còn bất tuân như thế, cho dù nàng ta nghe lời, khi nào có thể có con cũng không nói trước được.” Quý phi nhíu mày.
“Nhưng mà, nếu như Hứa bảo lâm có, e là cũng không thể yên tâm để người nuôi dưỡng… Dù sao không có huyết mạch nhà chúng ta.” Miên Tinh nói.
“Không sao. Con cái càng nhiều càng tốt.” Quý phi hít một hơi thật sâu: “Mặc dù ta là quý phi, nhưng chỉ có địa vị, không có con cái, chung quy không ổn định. Một khi Đức phi lại có con lần nữa, trong chốn hậu cung, còn ai có thể làm khó được nàng ta?”
“Dạ, nô tỳ hiểu rồi. Nương nương yên tâm đi.” Miên Tinh nói.
“Sai người trông chừng Vân Ly cẩn thận, đừng để nàng ta làm loạn.” Quý phi lại nói.
“Dạ, nương nương yên tâm đi, bên đó vẫn luôn để ý. Nàng ta cũng thành thật, không qua lại thân mật với bất kỳ kẻ nào.” Miên Tinh nói.
Quý phi gật đầu, khoát khoát tay.
Miên Tinh lui ra trước, nàng ta biết, nương nương vẫn chưa buồn ngủ, nhưng nương nương muốn ở một mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sáng ngày hôm sau, trong chính điện của cung Chiêu Hoa, Từ hầu ngự cẩn thận đứng đấy.
“Nương nương tới rồi.”
Nàng ta vội vàng quỳ xuống: “Nương nương.”
“Làm cái gì vậy? Đứng lên nói chuyện.” Đức phi cười nói.
Từ hầu ngự đứng dậy cúi đầu.
“Ngươi đó, vào cung lâu như vậy rồi, mà vẫn chưa được thị tẩm, cứ nhát gan như vậy bao giờ mới ngóc đầu dậy được?” Đức phi cười nói.
Từ hầu ngự ngượng ngùng cười cười: “Nô tỳ vô dụng.”
Không có phẩm cấp, ngay cả xưng là thiếp cũng không thể.
Dung mạo của Từ hầu ngự thật ra không tệ, chỉ là nhất thời không thể thị tẩm, cho nên vẫn là một hầu ngự.
“Bây giờ ta không thể hầu hạ bệ hạ, lần sau bệ hạ lại đến, ta sẽ gọi ngươi đến hầu hạ, không thể nhát gan như vậy. Ta lớn hơn ngươi mấy tuổi, ngươi coi như ta là tỷ tỷ của ngươi. Nào, ngẩng đầu nói chuyện.” Đức phi cười nói.
Đức phi luôn luôn đối xử ôn hòa với mọi người, nàng ta nói chuyện, tất nhiên cũng khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Cho dù Từ hầu ngự căng thẳng, cũng tốt hơn nhiều so với lúc nãy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mà Đức phi nâng đỡ người khác cũng không phải chỉ dùng miệng nói.
Không đến bốn ngày sau, bệ hạ lại đến cung Chiêu Hoa, quả nhiên chính là Từ hầu ngự thị tẩm.
Sau khi thị tẩm, hầu ngự tất nhiên trở thành ngự nữ.
Hơn kém một bậc, ngày đêm khác biệt.
Khi Vân Ly gặp lại Hạ Cẩn Ly, đã là trung tuần tháng sáu, sau khi hai người trở về từ hành cung, thì chưa từng gặp nhau, cho tới bây giờ, cũng đã hơn hai mươi ngày rồi.
Hạ Cẩn Ly nghe đàn ở ngự hoa viên, một mình gọi Vân Ly đến.
Hôm nay Vân Ly mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt, thêu hoa hạnh bay tán loạn.
Búi tóc song hoàn kế cũng dùng dây lụa màu đỏ nhạt buộc lên, Phù Dung chọn trâm cài sắc song, tua trân châu rũ xuống hai bên.
Lại dùng mấy cây trâm hoa tô điểm.
Thướt thướt tha tha, lúc đi tới, giống như cơn mưa hoa hạnh cuối cùng vào cuối xuân.
Đẹp vô cùng, khi lại muốn nhìn thấy, quả thật không biết năm nào.
Hạ Cẩn Ly nghe tiếng đàn uyển chuyển kia, nhìn mỹ nhân đi về phía hắn, quả thật là cảnh đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro